Thẩm Dạ Lam nhìn thấy đôi mắt còn nhiễm ý cười của Hứa Kiều vẫn đang nhìn mình, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.

Cô vô thức gật nhẹ đầu.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh trong mơ trước kia được tái hiện lại.

Ở đó, cô nguyện làm tất cả, chỉ cần được thân cận với người đang đứng trước mặt cô đây.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Hứa Kiều hiểu được, ánh mắt nàng hơi dịch qua bên cạnh, chậm rãi lên tiếng:

"Có thể đi."

"Nhưng mà cô phải nhớ, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô."

Hiện tại nàng biết được, so với đợi cho cốt truyện tự động tiến hành thì chủ động sẽ tốt hơn, nàng không muốn đột nhiên nửa đêm bị hệ thống nổi chứng rồi đánh thức nàng dậy, bây giờ thu thập nữ phụ ác độc trước, để cô ta khỏi gây phiền toái cho Thẩm Dạ Lam, vậy thì nàng chỉ cần nhất lao vĩnh dật mà giải quyết vấn đề.

[1] nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Lữ Bội giơ tay lau nước mắt, gật đầu lia lịa, cũng không biết là đang sợ hãi thật hay chỉ là bằng mặt không bằng lòng.

Chủ nhiệm giáo dục chạy đến gần đấy liền nhìn thấy Hứa Kiều, chớp mắt lại nhớ đến chuyện lần trước khi kiến nghị với hiệu trưởng để đuổi học nàng nhưng bất thành, lửa giận nổi lên, nàng ta quát lớn:

"Hứa Kiều! Em lại đang làm gì đấy!"

"Rồi cả mấy đứa nữa, đứng đó làm gì! Hả?! Lo vào phòng tập trung học bài đi? Bài kiểm tra làm tốt quá rồi đúng không!"

Tô Hi ghét nhất cái bà cô nói nhiều này, nhìn thấy Hứa Kiều nháy mắt ra hiệu thì liền đi, đám học sinh ngóc đầu ra hóng hớt cũng quay trở lại chỗ ngồi, nên hiện tại chỉ còn Hứa Kiều cùng Thẩm Dạ Lam đứng đấy.

Lữ Bội không dám cáo trạng Hứa Kiều, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lau nước mắt chạy đi.

[2] ngậm bồ hòn làm ngọt: Trong lòng chịu cay đắng, đau khổ mà không dám nói ra, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ, ngọt nhạt.

Thẩm Dạ Lam bị tiếng quát của chủ nhiệm giáo dục kéo trở lại hiện thực, cúi đầu chột dạ, thoạt nhìn giống như một học sinh ngoan hiền và rất sợ hãi khi lão sư nổi giận.

Chỉ có Hứa Kiều ôm sách vở bày ra tư thế "Ta không dễ chọc", balo đeo nghiêng một bên vai phải hơi tuột xuống như sắp rớt, quay lại nhìn chủ nhiệm giáo dục đang tức giận đùng đùng, nhẹ nhàng trả lời:

"Chủ nhiệm, hiện tại là thời gian nghỉ giải lao, em muốn đứng ở hành lang bao lâu là chuyện của em ——"

"Nhân tiện em cũng muốn nói, bài kiểm tra vừa rồi em làm rất tốt, là lần kiểm tra tốt nhất từ trước đến giờ, cảm ơn cô đã quan tâm."

Chủ nhiệm giáo dục: "......"

Nàng đang định nói thì bị nghẹn lại ở cổ, suýt nữa thì bị sặc.

Hứa Kiều nói xong liền đi về hướng phòng học, nàng đi vào thấy 2 vị trí cuối ở cạnh cửa sổ trống, khi đến gần thì nàng nhìn vào mấy nam sinh ngồi gần đấy:

"Làm phiền chút."

Nàng nói: "Bàn này tôi mượn để sách một lúc, được không?"

Ban đầu, đám nam sinh ban 7 thấy nàng bước lại gần thì một chút đại khí cũng không dám thể hiện: "!"

(⊙_⊙)!

Nhưng khi nghe được thanh âm ôn hòa cộng thêm gương mặt xinh đẹp của Hứa Kiều, hai nam sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn nhau, rồi điên cuồng gật đầu:

"Mời bạn, mời bạn!" (づ 。 • ́‿ • ̀。) づ

"Cứ tự nhiên!"

Hứa Kiều gật đầu, nói tiếng cảm ơn rồi đặt sách lên bàn, sau đó nàng xoay người lại dọn bàn ghế.

Nàng còn chưa kịp đụng vào thì có một nam sinh cao to chạy tới, động tác tuy có phần ngại ngùng nhưng lại cực kỳ nhiệt tình, cậu ta nói: "Tớ, để tớ giúp cậu."

Hứa Kiều hơi nhướng mày, nàng cũng không từ chối, đứng nhìn nam sinh kia kéo bàn ghế, cậu ta đẩy hai bộ bàn ghế lại một chỗ, nàng cũng không có phản đối, chỉ chờ đến khi cậu ta làm xong thì nàng nói một tiếng cảm ơn.

Khi Thẩm Dạ Lam bước vào phòng học, cô thấy bàn ghế của mình ở sát bên Hứa Kiều, bước đi hơi lưỡng lự.

Ngay lúc đó thì Hứa Kiều đã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ và đang học từ vựng tiếng anh, đang tập làm quen lại với những từ ngữ mà nàng sắp quên mất, nàng chú ý tới động tác của Thẩm Dạ Lam, quay đầu nhìn sang:

"Cậu không muốn ngồi cũng bàn với tôi?"

Hứa Kiều cảm thấy bình thường nhưng nàng không thích ép buộc người ta, cho nên nàng giơ tay lên định đẩy bàn của Thẩm Dạ Lam ra, muốn cô tự mình quyết định.

Thẩm Dạ Lam còn chưa kịp trả lời, vừa thấy động tác của nàng thì nhanh chân bước lên một bước, đè cái bàn lại, giọng nói gấp gáp, trên gương mặt của cô lộ ra một chút hoảng loạn:

"Không, không có!"

Không phải không muốn, mà là không dám nghĩ đến.

Thẩm Dạ Lam thì thầm ở trong lòng.

Hứa Kiều thấy bộ dạng khẩn trương của cô, nàng tạm thời không nhìn ra là cô sợ mình, cho nên mới nói vậy, hay là qua vài lần gặp gỡ mà vội vàng muốn làm bạn với mình nữa.

Sau khi quan sát một hồi, nàng mới thả tay xuống.

Thẩm Dạ Lam thở dài nhẹ nhõm ở trong lòng, cẩn thận cất sách vở vào trong hộc bàn, động tác kéo ghế cũng nhẹ nhàng hơn so với bình thường, nhìn như bĩnh tĩnh thong thả nhưng thực tế ánh mắt đều tập trung vào Hứa Kiều.

Cô nhìn thấy ngón tay thon dài đang cầm trang sách của nàng, bởi vì làn da quá trắng làm cho mạch máu xanh lá nhìn có vẻ càng rõ ràng hơn.

Phía dưới bàn học là quần dài che phủ tới gót chân.

Chỉ có Thẩm Dạ Lam biết được, nếu nhẹ nhàng kéo ống quần lên, phía dưới liền sẽ hiện ra một hình xăm xinh đẹp.

Yết hầu của cô chuyển động lên xuống, hơi thở cũng nhẹ hơn vài phần.

......

Buổi sáng sau khi đổi lớp, Hứa Kiều cũng không chủ động nói chuyện với Thẩm Dạ Lam.

Một là nàng làm đề thi, hai là lúc nghe giảng lấy vở ra ghi chép, ai nhìn qua cũng không thể nào liên hệ với những cụm từ như "Tính tình khó ưa" rồi "Giáo bá" được.

Cho đến giữa trưa.

Thẩm Dạ Lam đang nghe nhạc, bỗng nhiên bị người ở bên cạnh gõ nhẹ bàn.

Cô tháo tai nghe xuống, tưởng là mình chắn đường khiến nàng không đi ra được, thì thấy người nọ quay đầu sang, nhẹ giọng hỏi: "Thích uống gì?"

Thẩm Dạ Lam hơi đần độn: "A?"

Hứa Kiều rất có kiên nhẫn lặp lại: "Tôi đang tính muốn mời ban mình uống nước, cậu thích uống gì?"

Thẩm Dạ Lam nuốt nước bọt, trong cơ thể có thanh âm nhắc nhở cô nên từ chối, một thanh âm khác lại nói cho cô, nếu lần này cô từ chối, cô sẽ lại mất đi một phần quà mà Hứa Kiều tặng.

Cô đã mất đi một đóa hoa hồng và một bữa tối.

Cuối cùng, cô cẩn thận nói: "Cái, cái gì cũng được, tớ không kén chọn."

Hứa Kiều không đoán được mình đợi hết nửa ngày lại chỉ có một câu như vậy, nàng mở miệng trêu đùa một câu: "Nước khoáng cũng được?"

Thẩm Dạ Lam nghiêm túc gật đầu.

Hứa Kiều nhàm chán thu hồi ánh mắt, dựa vào sỉ số của ban để đặt trà sữa.

Sau đó nàng cất điện thoại, tiếp tục làm đề thi.

Thẩm Dạ Lam hơi ý thức được lời nói của mình không đúng, trong lòng khá thất vọng, muốn sửa lại lời nói vừa nãy nhưng lại không biết nên nói sao, cô bối rối ngồi viết loạn lên vở nháp, khi hồi thần lại mới phát hiện ——

Toàn bộ trang vở đều là hai chữ "Hứa Kiều".

Cô có tật giật mình đồ lên định che lại nhưng ý thực được như này nhìn sai quá, dứt khoát xé trang vở này xuống luôn.

Hứa Kiều chú ý tới động tĩnh bên cạnh, hơi liếc mắt nhìn sang, nhưng chỉ cho rằng cô làm trúng bài khó nên cũng không để ý lắm, nàng làm bài xong liền nằm lên bàn để nghỉ ngơi.

Ban 7 cũng có người cực kỳ tích cực để đuổi theo các học bá, thời điểm nghỉ trưa gặp bài khó không làm được, nhớ tới ban mình có một học thần hồi trước ở ban 1, lặng lẽ bước tới chỗ Thẩm Dạ Lam, thử mở miệng hỏi:

"Bạn, bạn học, mình ——"

Nàng chỉ tay vào tờ đề trên tay, chủ động cười với Thẩm Dạ Lam.

Thẩm Dạ Lam nhìn sang người nọ đang ngủ, cô vươn tay lên đặt một ngón tay trên môi.

Bạn học chớp mắt đã hiểu, ngay từ đầu nàng không dám quấy rầy giáo bá ngủ, dù sao đâu ai biết Hứa kiều có bệnh cọc cằn khi tỉnh ngủ không cơ chứ.

Thẩm Dạ Lam nhìn thoáng qua đề, viết cách làm lên giấy nháp rồi ghi thêm một dòng ghi chú:

"Đây là hướng giải quyết, nếu xem không hiểu thì giờ giải lao chiều nay có thể tới tìm mình."

Bạn học kia cảm động rơi nước mắt, nhìn cô cười hớn hở rồi cầm tờ nháp chạy về chỗ, Thẩm Dạ Lam hết hứng thú làm bài tiếp, đặt bút xuống nhìn sang chỗ Hứa Kiều, một tay chống đầu, giống như đang chợp mắt nghỉ nghơi nhưng thực tế là đang nhìn chằm chằm vào gáy của người nọ đang ngủ, cô giữ tư thế này cho đến hết thời gian nghỉ trưa.

......

Giờ nghỉ trưa kết thúc, cửa hàng gửi tin nhắn cho Hứa Kiều là đã tới, nàng xoa đầu rồi ngồi dậy, thuận tiện nói chuyện này với hai nam sinh ngồi phía trước, bọn họ nghe vậy liền xung phong nhận việc đi lấy hàng.

Nhìn thấy trà sữa, tập thể ban 7 nhảy nhót hoan hô.

ヾ (・ ω ・ ) ノ ヾ ( ・ ω ・) ノ ゛

Đồ miền phí luôn là ngon nhất.

Không khí vui vẻ này vẫn duy trì cho đến lúc tan học, nhìn sơ qua đều thấy được người chủ động chào Hứa Kiều đã nhiều hơn, ngay cả bạn học nữ ban đầu có chút sợ hãi nàng thì bây giờ nhìn thấy nàng cũng sẽ chủ động mỉm cười chào hỏi.

Còn Hứa Kiều thì vẫn điềm đạm như cũ, nhưng nói lạnh nhạt thì không đúng, nàng càng giống một người nho nhã hơn, chỉ là cùng hai chữ "nhiệt tình" hoàn toàn không liên quan thôi.

Kiểu như không thân với ai hết.

Thẩm Dạ Lam bất giác ngồi cùng nàng một lúc lâu, khi cô chợt nhớ ra là phải về nhà thì vừa mới đứng lên, bỗng nhiên cảm giác bụng dưới quặn lại.

Cảm giác này......

Hình như là bà dì tới (tới tháng đó).

Cô nhìn xung quanh phòng, nhìn thấy bên kia có mấy nam sinh vẫn đang ngồi nói chuyện phiếm, có vẻ còn lâu mới đi.

Thẩm Dạ Lam cũng không dám đi về, bộ cô mặc là trang phục mùa hè, quần màu xanh nhạt nên cực kỳ dễ nhìn ra dấu vết, cô cũng không có áo khoác để che lại.

Nên cô chỉ có thể ngồi chờ.

Lần này cô chờ đến nửa tiếng.

Cuối cùng thì lớp học chỉ còn cô cùng Hứa Kiều.

Người bên cạnh khoan thai làm đề thi, rồi giơ tay ngáp một cái, cất đề vào hộc bàn thì mới phát hiện chỉ còn mỗi Thẩm Dạ Lam ở lại.

Hứa Kiều tùy ý cầm lấy balo, cũng không thèm bỏ sách vở gì vào, nàng đang định đi thì nhìn thấy dáng ngồi cứng đờ của Thẩm Dạ Lam, thuận tiện hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Gương mặt Thẩm Dạ Lam đỏ lên, cô không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Không khí im lặng hai giây, đột nhiên ——

Một chiếc áo khoác mang theo hương thơm nhẹ của nước xả vải khoác lên vai cô.

Áo khoác vẫn còn giữ lại độ ấm của chủ nhân nó.

Hứa Kiều hơi thở dài, một tay chống lên bàn, cúi người nhìn cô: "Cơ thể không thoải mái?"

Thẩm Dạ Lam hơi gật nhẹ đầu.

Hứa Kiều biết tính cách của cô như cái hũ nút, cũng không trông cậy gì vào việc chờ cô chủ động xin giúp đỡ, tiếp tục hỏi: "Mang theo sao? Băng vệ sinh ấy?"

[3] Có thể hiểu là kiểu tính cách cứng nhắc, bị động, nghiêm túc thái quá,....

Thẩm Dạ Lam lắc đầu.

Hứa Kiều bất đắc dĩ dùng tay vân vê tóc mái, lại hỏi: "Bình thường thích dùng hãng nào?" Dù sao về cái này thì mỗi người có một sở thích khác nhau.

Thẩm Dạ Lam chưa bao giờ được ai quan tâm đến vậy, trước đó là hỏi khẩu vị đồ uống, bây giờ là hỏi......!dùng hãng nào.

Cô nhỏ giọng trả lời: "Tớ, tớ không rõ, bình thường đều mua đại thôi."

Loại nào rẻ nhất thì mua loại đó.

Tuy rằng Hứa Kiều đối với vai chính tiểu thuyết vô cảm, nhưng nhìn thấy cô quẫn bách thì phần hướng thiện trong nàng vẫn trồi lên kêu gào nàng giúp đỡ, dù sao thời điểm viết là một chuyện còn khi được tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Có lẽ là sống ở thế giới trước lâu quá ——

Chớp mắt liền qua một trăm năm.

Bây giờ lại đột nhiên sinh hoạt ở nơi giống thế giới hiện thực, những ý niệm về việc đây là thế giới giả dối trong lòng nàng có hơi lung lay.

Không chờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, nàng giơ tay xoa nhẹ tóc cô, vừa đi ra ngoài vừa nhẹ giọng nói:

"Ngoan ngoãn ngồi đây chờ tôi.".