Thẩm Bạch ôm Bạch Sương Kiếm vừa đi đến Kính Hồ luyện kiếm vừa nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của sư tôn là có ý tứ gì.

Phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa?

Đây là chuyện như nào, nói Phong Thiên, hay, chính y?

Không đúng, Thẩm Bạch đại khái có vài phần hiểu biết Vân Hàn, động tình là không có khả năng, chẳng lẽ là Phong Thiên?

Sắc mặt Thẩm Bạch trở nên vặn vẹo, như nghĩ đến sự tình không tốt.

"Hệ thống, câu nói hôm qua của sư tôn là có ý gì?"

【Ngươi có thể tự đi hỏi】

"Ta hoài nghi sư tôn đang nói đến Phong Thiên.

"

【Thì sao】

" Ngay từ đầu ta đã thấy kỳ quái, vì cái gì Vân Hàn rõ ràng nói chỉ thu một đệ tử mà còn cố tình thu thêm Phong Thiên?"

【Ah】

Thẩm Bạch sắc mặt không thể nào tốt, ngón tay nắm lấy Bạch Sương Kiếm chặt đến phát trắng.

"Nguyên lai Phong Thiên thế nhưng lại có loại tâm tư dơ bẩn đối với sư tôn!"

【! 】

【Tâm tư hắn sợ còn chẳng dơ bẩn bằng ngươi】

"Phi! Khẳng định chính là như vậy, ngươi nói một chút đi, Phong Thiên ở trước mặt sư tôn có phải hay không biểu hiện rất ngoan ngoãn?"

【! 】

"Hơn nữa tại sao sư tôn liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm ma của Phong Thiên?"

【! 】

"Chứng tỏ sư tôn biết Phong Thiên đối với hắn có tâm tư dơ bẩn!"

【Trí tưởng tượng thật phong phú】

"Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trong lễ pháp, khẳng định chính là sư tôn nói Phong Thiên, rốt cuộc người như sư tôn, không có khả năng đem lời nói toạc ra, chỉ có thể uyển chuyển làm Phong Thiên tự mình thức tỉnh, bằng không vì cái gì sư tôn lại kêu hắn đi thiền định?"

【! 】

Sau khi nghĩ kỹ, Thẩm Bạch cảm thấy ngứa răng, ngứa tới mức muốn lao vào trong trận pháp cắn Phong Thiên mấy cái, sư tôn cũng dám khinh nhờn, quả thực không biết lượng sức mình!

Nhưng đồng thời, Thẩm Bạch lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.

"Aiz, vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu*.

"

Trích trong thơ Ngu mỹ nhân của Lý Dục

Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?

(Đáp rằng) đầy như một dòng sông xuân chảy hướng về đông.

Thẩm Bạch cảm thán, ôm Bạch Sương Kiếm đứng ở Kính Hồ chờ sư tôn.

Đợi một hồi lâu, tiên hạc ở bên trong Kính Hồ đã ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạch hai ba lần, kết quả không đợi được sư tôn đến.

Không đúng, theo lý mà nói sư tôn nhà mình chỉ đến sớm chứ không đến muộn.

Chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì sao?

Thẩm Bạch nhịn không được nhìn về phía sau núi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn đến một ngọn núi, núi kia bộ dáng tròn méo ra sao, Thẩm Bạch thật đúng là không biết, cho dù là trong truyện, Thẩm Bạch cũng chỉ là lướt qua một câu.

Nói đến cực kỳ mơ hồ.

"Thống tử, ngươi biết dũng sĩ là cái gì không?"

【Dũng sĩ thì không biết, tư thế tìm chết của ngươi thì biết không ít】

"Nếu thật sự là dũng sĩ, sẽ có gan đối diện nhân sinh bi thảm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.

"

Nói xong, Thẩm Bạch ôm Bạch Sương Kiếm chạy tới sau núi, đầu cũng không quay lại.

Tiên hạc bên trong kính Hồ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng Thẩm Bạch một cái, đôi mắt hạt đậu chớp chớp, không biết hắn đi nơi nào, nghĩ nghĩ, tiên hạc vứt ra sau đầu chẳng thèm quản.

Thẩm Bạch cũng không biết vì cái gì, dù sao chính là muốn đến sau núi nhìn xem.

Hắn vừa mới bắt đầu chạy trốn rất nhanh, mặt sau bước chân dần chậm lại, sau đó ngừng lại thở hồng hộc.

Kỳ thật mặt trước mặt sau núi đều không có gì khác nhau, đều là trời đất một mảnh trắng xóa, một mảnh lại một mảnh tuyết lớn, y hệt một tòa băng sơn.

Thẩm Bạch có chút lạnh, ôm cánh tay hung hăng xoa, cắn môi, ở trong trời đất bao la trắng xóa đi một hồi lâu.

"Hệ thống, ngươi không cảm thấy bốn phía có điểm kỳ quái à?"

【Ta không có cảm giác】

"Thật đáng thương, khó trách mỗi ngày đều là một bộ ngữ khí lãnh đạm.

"

【! 】

Thẩm Bạch đi một lúc lâu, đột nhiên phía trước loáng thoáng xuất hiện một bóng dáng, Thẩm Bạch xoa đôi mắt, nhìn về phía trước.

"Đát ——"

Có một bông tuyết rơi vào trong ánh mắt Thẩm Bạch, bất tri bất giác, bốn phía tuyết bắt đầu chậm rãi rơi xuống.

Một mảnh lại một mảnh, thảnh thơi đậu trên người.

Thẩm Bạch cảm thấy đôi mắt có chút không thoải mái, hắn vừa dụi vừa nhìn bóng dáng kia.

Hắn càng muốn đi qua, bóng dáng kia lại càng cách xa hắn hơn.

【Đi thêm một bước nữa ta sẽ không nhặt xác cho ngươi】

Thẩm Bạch:!!!

Thẩm Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, nguyên lai trước người hắn là huyền nhai, bốn phía một mảnh trắng xoá, vô số bông tuyết rơi xuống chỉ duy nhất không thấy bóng dáng kia.

Ảo giác?

Kỳ quái, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?

Thẩm Bạch nghiêng đầu, đột nhiên mở to hai mắt, cách hắn không xa, trên khối đá lớn, có người đang đứng.

Người nọ một thân nội y trắng, ngoại y lại là sắc hồng, nhan sắc như nhiễm máu tươi.

Màu đỏ cùng màu trắng phối hợp trên người hắn, gió lạnh thổi bay, lộ ra làn da trắng nõn bên trong áo lót, ngẫu nhiên trong lúc lơ đãng còn thấy một đoạn cánh tay trắng tuyết.

Người nọ trên đầu mang hồng ngọc phát quan, hai tua rũ xuống màu đỏ, đỏ tươi.

Khóe mắt nổi lên ửng đỏ, nhưng gương mặt lại quạnh quẽ tới cực hạn, diễm lệ đến cực điểm, làm người không thể rời mắt, xa như mây trời lại gần tựa hồng hoa*.

Bịa, đoạn này hiểu làm chóa

Y nhìn Thẩm Bạch, Thẩm Bạch đến hô hấp cũng đình chỉ, sợ không cẩn thận một chút, mộng này liền tan.

Đó là một mỹ nhân, đẹp đến nỗi thiên đạo cũng phẫn nộ.

Mà mấu chốt nhất chính là, gương mặt kia, cùng sư tôn giống nhau như đúc, chỉ là khóe mắt có vài phần ửng đỏ, làm người sa vào mị hoặc.

Người nọ vươn tay, hướng tới Thẩm Bạch nói, "Ngươi lại đây.

"

Thẩm Bạch chưa nghĩ gì đã đi qua, lý trí nói cho hắn, người này không có khả năng là sư tôn, nhưng cố tình lại cùng sư tôn lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa chân mình còn không chịu nghe lời, một bước lại một bước, chậm rãi đến chỗ người nọ.

Tuyết trắng rơi đầy trời, người nọ trên người đọng một ít tuyết, kiện áo đỏ đứng bên trong nền trời trắng xóa phá lệ bắt mắt.

Chờ đến gần, Thẩm Bạch sửng sốt.

Nếu ngày thường sư tôn là ánh trăng treo cao trên không trung, muốn cũng không thể cầu, còn vị cùng sư tốn lớn lên giống nhau như đúc này lại như là nhân loại thất tình lục dục, ngươi nhìn hắn, liền vô pháp xem nhẹ hắn, dục vọng lớn nhất trong lòng nhịn trong được mà dâng lên.

Người nọ nâng tay, nhìn Thẩm Bạch, "Ta rất tịch mịch, cũng thật lạnh, ta có thể chạm vào ngươi không?"

Thẩm Bạch gật đầu, suýt nữa nói ra một câu.

"Chạm vào đi, đừng khách khí, ngươi thích ta giúp ngươi chạm vào cũng được.

"

Người nọ tựa hồ vừa lòng, duỗi tay đặt lên má Thẩm Bạch, thần sắc mang theo vài phần yêu dã, "Ngươi cũng thật lạnh.

"

Thẩm Bạch nhìn quần áo trên người người này, có chút lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo trong so với tuyết còn trắng hơn, áo ngoài so với tuyết càng thêm nổi.

Thẩm Bạch mạc danh không thích, duỗi tay đem quần áo người này khép lại, còn kéo chặt không ít.

"Bọc kín mít thì sẽ không lạnh.

"

Người nọ cười lên tiếng, ý cười chỉ ở khóe miệng, nhưng cũng đủ làm vô số người vì hắn mà điên cuồng.

Thẩm Bạch cảm thấy ý chí bản thân còn rất kiên định, này nếu đổi lại là cái nghị lực phổ thông thông thường, chẳng biết sẽ thế nào.

Người nọ không bỏ tay xuống, bắt đầu lả lướt trên mặt Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch nhịn không được run rẩy, người này giống như là băng vậy, nơi ngón tay chạm đến, lạnh tới xương tủy, Thẩm Bạch nhún vai, bắt lấy tay vị mỹ nhân.

"Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi thật sự rất lạnh.

"

Mắt người nọ tựa hồ ảm đạm đi vài phần, ngay sau đó lại nhiều thêm vài phần quái dị, "Vậy ngươi thời thời khắc khắc bồi ta, được không?"

Thẩm Bạch bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc phân nửa, vừa định gật đầu, phía sau liền truyền đến âm thanh sư tôn nhà mình.

"Buông hắn ra.

"

Thẩm Bạch xoay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, sư tôn rốt cuộc đã tới rồi, vẫn bạch ngọc phát quan, vẫn là tua màu bạc, quần áo to rộng trắng tinh, chỉ có vạt áo mang theo điểm điểm màu xanh lá.

Quạnh quẽ như hoa trong gương, trăng trong nước giống thật mà là giả.

Người nọ lại không thuận theo, cố ý tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy eo Thẩm Bạch, ngẩng đầu nhìn Vân Hàn, không tiếng động khiêu khích.

Nhưng mà trong đầu Thẩm Bạch giờ khắc này hiện lên hai chữ, xong rồi!

Phặc, sư tôn hắn sẽ hiểu lầm mất, không được, phải nghĩ biện pháp.

Nghĩ đến đây, Thẩm Bạch cắn cắn môi, duỗi tay đem tay người nọ đặt ở eo mình ném xuống, lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt không đành lòng với tâm.

"Sư nương, thỉnh ngài tự trọng, ngài như thế này sẽ khiến ta thật có lỗi với sư tôn!"

Vân Hàn: "! "

Người nọ: "! ".