"Nguyên Ý, sống, tiếp, đi... "

Tay Hạ Lan Thừa Tắc ta rơi xuống bên má ta.

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.

Cũng là lần cuối cùng.

Hắn chưa từng nói tình cảm của hắn đối với ta là gì.

Ta cũng chưa từng nói.

Nhưng ta nghĩ, hắn biết.

29

Ta ôm Hạ Lan Thừa Tắc ngồi rất lâu, cho đến khi khói sắp tan hết.

Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống giúp hắn khép hai mắt lại, cuối cùng ta nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên mặt hắn.

Những lời hắn nói ta đều sẽ nhớ.

Ta quay lại nhìn Chu Hạc, ta thấy da hắn đã bắt đầu thối rữa, toàn thân đầy máu.

Ta đi đến bên hắn rồi nhắm mắt nằm xuống.

Đợi đến khi mọi người tỉnh lại họ sẽ chỉ nghĩ, máu trên người ta là của Chu Hạc.

Trên đời này, người duy nhất biết ta là Tống Nguyên Ý đã chết.

Còn Tống Nguyên Ý cũng đã chết theo hắn.

Giờ đây ta chỉ là Tống Từ.

Viện sử Thái y viện Đại Chu.

Ta vốn nên giải độc cho Chu Hạc, là đế quân Đại Chu sau khi thần y Đông Hạ và tai mắt của hắn hạ độc nhưng ta cũng bị mê man choáng váng.

Hơn nữa vì ở gần Chu Hạc nhất nên mê man lâu nhất.

Thái y viện không ai có thể giải độc cho Chu Hạc.

30

Ngũ hoàng tử Đông Hạ qua đời, mối oán hận giữa hai nước đã được giải quyết.

Chu Hạc không thể xuống giường, nằm liệt trên giường như một bãi bùn nhão.

Hắn chỉ có một đứa con trai chưa đầy một tuổi nên chỉ có thể để Trấn Bắc Hầu bên họ ngoại và hoàng thúc của Chu Hạc cùng nhau phụ tá giám quốc.

Trấn Bắc Hầu tuy ham danh lợi nhưng là người có tư tưởng sáng suốt, có đường lối cai trị rõ ràng.

Quần thần tấu lên xin ký kết hiệp ước hòa bình với Đông Hạ - trăm năm không xâm phạm lẫn nhau.

Đại Chu đã ký hiệp ước.

Còn Tần Song bị phế, giam vào đại lao và chọn ngày hành quyết.

Chỉ trong hơn một năm Dung quý phi đã trở thành Hoàng hậu.

"Bệnh của bệ hạ ngươi vẫn phải tận tâm hơn một chút. Bản cung biết đây là đang làm khó ngươi nhưng bên ngoài có nhiều tai mắt nhìn chằm chằm, vất vả cho ngươi rồi." Dung quý phi nắm tay ta dặn dò.

Nàng hợp tác với ta, ta vì danh vọng, nàng vì ngôi phượng, giờ mục đích đã đạt được, hơn nữa con trai nàng đang giám quốc, hoàng quyền phú quý đều nắm chặt trong tay, Chu Hạc thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

Thậm chí nàng còn hy vọng Chu Hạc chết sớm một chút để nàng trở thành thái hậu.

"Nương nương yên tâm, vi thần hiểu rõ trong lòng."