"Ngươi tưởng nàng ta để ngươi đưa Tống Quý phi đến Đông Hạ là thật sự vì tốt cho ngươi sao? Nàng ta chỉ ghen ghét Quý phi xinh đẹp, sợ ngươi sẽ yêu nàng mà thôi.”
“Hôm nay không phải là ngươi hiến tế ta ở đây để khôi phục lại lòng dân đã mất vì Tống Quý phi sao?”
"Buồn cười, ngươi bị một nữ nhân như vậy đùa giỡn mấy năm, mất đi bao nhiêu đứa con mà bây giờ lại có thể đứng cùng nàng ta, thật là buồn cười ha ha ha."
Lời nói của Hạ Lan Thừa Tắc như từng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim Chu Hạc.
Chu Hạc tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nói bậy."
Hạ Lan Thừa Tắc cười nhạt: "Trên người nàng ta bị ta hạ thuốc, chỉ có thể nghe theo ta."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, Tần Song liền không tự chủ được quỳ sụp xuống đất.
Chu Hạc thấy vậy giơ tay tát Tần Song một cái: "Tiện nhân! Dám trêu đùa trẫm!"
Tần Song khóc lóc: "Nhưng bệ hạ, những năm qua vi thần chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người."
Chu Hạc chẳng còn nghe lọt tai nửa chữ, giờ hắn biết mình bị Hạ Lan Thừa Tắc chơi đùa như vậy thì giật lấy đuốc trong tay cung nhân muốn tự mình châm lửa đốt giá lửa.
Hạ Lan Thừa Tắc cười càng ngạo mạn hơn:
"Không sao, hôm nay có nhiều người như vậy, ngươi giết được ta nhưng không giết hết được thiên hạ.”
"Mọi người đều sẽ biết, hậu cung nước Chu của ngươi bị người Đông Hạ của ta khống chế."
Chu Hạc nghe vậy thì tức giận rút phắt thanh đao của thị vệ bên cạnh ra đâm một nhát vào ngực Hạ Lan Thừa Tắc.
Nhanh đến mức ta căn bản không kịp phản ứng.
28Cùng lúc Hạ Lan Thừa Tắc trúng đao thì khói cũng tỏa ra.
Chu Hạc ngửi thấy mùi, hắn rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Ta không còn quan tâm nhiều nữa, xông tới giả vờ cứu Chu Hạc nhưng thực chất là rắc hương mê đã chuẩn bị sẵn vào lửa, hương theo khói tỏa ra khiến tất cả mọi người trên dưới đài tế đều ngất ngây nôn mửa, không ai còn để ý đến ta.
Ta lấy bách độc tán ra uống cùng Hạ Lan Thừa Tắc.
"Ta cầm máu cho ngươi, ta lập tức đưa ngươi đi." Ta ấn chặt ngực Hạ Lan Thừa Tắc.
Nhưng hắn lại kéo ta vào lòng:
"Không đi được.”
"Hiện tại nước Chu và Đông Hạ đánh nhau, chỉ cần đoạt lại được thành trì đã mất trước đây là sẽ ngừng chiến. Chỉ có ta chết thì dân chúng nước Chu mới nguôi giận, hai nước mới có thể hòa bình chung sống.”
"Năm đó ngươi chịu nhục ở Đông Hạ, giờ ta chịu chết ở nước Chu, như vậy mới công bằng.”