"Nếu Tống thị chống cự, trảm ngay tại chỗ."

Tần Song vui mừng nhận chỉ.

Ta cúi đầu thu dọn hộp thuốc, trong lòng ta không một gợn sóng.

Ta đã sớm đoán được chuyện này.

Chu Hạc là như vậy, hắn không yêu ai cả, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Dung Quý phi và Hoàng hậu, hắn đều không yêu.

Hắn chỉ yêu chính mình, chỉ yêu hoàng quyền và phú quý.

Nhưng mà hắn không biết.

Tống thị mà hắn nói thông địch phản quốc lúc này đang ở ngay sau lưng hắn, ngày ngày bắt mạch cho hắn, mưu tính đến ngày hắn vinh quang nhất sẽ lấy mạng hắn.

25

Ngày tế thiên ta đến sớm bắt mạch cho Chu Hạc và Hoàng hậu.

"Long thể bệ hạ khỏe mạnh, có thể an tâm tham gia tế thiên."

Tâm trạng Chu Hạc rất tốt: "Được, lễ tế thiên hôm nay Tống viện sử cũng đi theo, ngươi cũng là đại công thần của Đại Chu, cầu được phúc tinh cho Đại Chu, phù hộ Đại Chu đánh thắng trận."

Tần Song cười nói: "Bệ hạ vui quá rồi, Tống viện sử vốn phải tham gia tế thiên."

"Trẫm nói là, ở bên cạnh trẫm."

Tần Song ngẩn người, trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy.

Nhưng ta biết tại sao.

Mặc dù hôm nay thân thể Chu Hạc không có dấu hiệu gì nhưng mấy ngày trước, vì hắn quá kích động mà suýt nữa mấy lần không hít thở được, tất nhiên, điều này không thể thiếu trà thuốc ta phối cho hắn mỗi ngày.

"Long thể bệ hạ chứa hoả khí, cảm xúc kích động dễ hoả khí công tâm, vi thần đã phối cho bệ hạ trà thuốc điều tiết cảm xúc, bệ hạ uống một thời gian sẽ khỏi."

Tuy ta đã an ủi hắn như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng, hắn sợ mình quá vui mừng mà ngất trên đài tế.

Cho nên mới muốn ta luôn ở bên cạnh hắn.

Lại không muốn người khác nhìn ra manh mối gây ra đồn đoán nên mới nói ta có công lớn, nhân đó ban thưởng cho ta.

26

Sau khi tế bái trời đất, Chu Hạc ôm Hoàng trưởng tử rồi rêu rao một hồi về lời đồn Hoàng trưởng tử là phúc tinh.

Sắc mặt Tần Song dần dần trở nên khó coi.

Dung Quý phi và Trấn Bắc Hầu dưới đài thì sắp không nhịn được cười.

"Đông Hạ xâm phạm Đại Chu của ta, hại chết rất nhiều tướng sĩ Đại Chu, chiếm mười tòa thành trì của Đại Chu, hiện tại trẫm đã đoạt lại mười tòa thành trì này, lại còn bắt được hoàng tử của bọn chúng.”

"Hôm nay, trẫm sẽ dùng Ngũ hoàng tử Đông Hạ để tế vong hồn tướng sĩ Đại Chu!"

Hạ Lan Thừa Tắc bị đưa lên đài tế.

Tuy tóc tai hắn bù xù, râu ria xồm xoàm nhưng khóe miệng lại cười, như thể chờ hắn phía trước không phải là giá lửa.