"Từ nhỏ cha đã dạy ta phải biết ơn, ân nhân đã cho ta một cuộc sống mới, dù ta có phải lấy mạng ta ra đổi thì cũng đáng."

Hạ Lan Thừa Tắc không nói gì nữa, rất lâu sau mới khẽ thở dài: "Thôi, đưa rượu cho ta."

Nhưng hắn vẫn quay lưng về phía ta, không chịu nhìn ta.

"Ta biết, ngươi hận Đại Chu, nếu vì thế mà ngươi không chịu nhìn ta thì ta có thể hiểu được."

Hoàng tử từng kiêu ngạo, giờ đây trở thành tù nhân, sao có thể không hận.

Hắn nhận lấy rượu nhưng không tiếp lời ta.

Lòng ta đột nhiên đau đớn như bị người ta bóp chặt trái tim rồi vặn đi vặn lại.

Trước kia, trong mật thất ở phủ của hắn, cũng tối tăm như thế này, hắn dạy ta y thuật, cho ta dùng hắn để thử thuốc.

Hắn ít nói nhưng bất kể ta nói gì hắn đều sẽ đáp lại.

Dịp tết năm đó, hoàng cung Đông Hạ mở tiệc nhưng hắn lại về rất sớm.

Hôm đó hắn uống hơi say, hắn lấy từ trong ngực ra một cái đùi cừu nướng:

"Thơm lắm, ta nghĩ chắc là ngươi rất thích nên mang về cho ngươi."

Hắn dẫn ta ra khỏi mật thất, đưa ta lên nóc nhà: "Ngươi thích ngắm pháo hoa không?"

Ta ngồi trên nóc nhà nhìn pháo hoa rực rỡ ở đằng xa, nhớ lại trước kia, khi Đại Chu thái bình thịnh vượng, cứ đến tiết Trung Nguyên là sẽ đốt pháo hoa, cha mẹ sẽ dẫn ta và ca ca đi trẩy hội xem pháo hoa.

"Thích."

Hạ Lan Thừa Tắc nghe vậy cười nói: "Sau này nếu còn cơ hội... Nếu còn cơ hội..."

Nhưng đột nhiên hắn lại đổi giọng, nhàn nhạt nói: "Rồi nói sau."

19

Khi pháo hoa bên ngoài cửa sổ lụi tàn, Hạ Lan Thừa Tắc cuối cùng cũng lên tiếng.

"Không ngờ còn có thể cùng ngươi ngắm pháo hoa thêm một lần nữa."

Hắn như đang cười nhưng cũng như đang khóc.

"Hẳn ngươi phải biết rằng, đồ đệ trước mặt sư phụ đều như nước trong nhỉ?" 

Hắn đột nhiên hỏi.

Ta có chút sửng sốt: "Ý gì?"

"Ngươi bỏ thuốc giả chết vào rượu." Hắn thản nhiên nói.

Ta không định giấu hắn.

"Uống rượu này vào, ngày mai ngươi sẽ chết đột ngột, ta sẽ nghĩ cách đưa thi thể ngươi ra ngoài, giống như lúc trước ngươi cứu ta vậy.”

"Ta mang theo bách độc tán có thể cứu sống ngươi, ta có thể đưa ngươi đến nơi không ai tìm thấy, ta cũng có thể đổi một thân phận khác cho ngươi..."

Ta còn chưa nói hết lời đã bị hắn cắt ngang.

"Ngươi và ta không giống nhau.”

"Ngươi là tế phẩm mà nước Chu dâng lên để lấy lòng Đông Hạ, tuy nói là Quý phi nhưng cũng chẳng khác gì vũ nữ, mục đích khiến nước Chu mất hết thể diện của Đông Hạ đã đạt được, về phần ngươi, chẳng ai để ý nên ta mới có thể đưa ngươi ra khỏi hoàng cung.”

"Nhưng ta thì khác, ta là hoàng tử.”