Chu Tiểu Châu gần đây phát hiện Dư Hi Dương dễ dàng mệt mỏi, sáng sớm trước máy vi tính viết một chút rồi ngủ thiếp đi.

Chu Tiểu Châu trượt ghế, nhẹ giọng đánh thức cậu.

“Tôi như thế nào lại ngủ trong lúc làm việc? Ngượng ngùng nha đồng sự.” Dư Hi Dương tỉnh dậy có chút mê mang.

“Cái kia, Tần Lãm có phải buổi tối hơi quá đáng rồi không?” Chu Tiểu Châu cười xấu xa, “Nhìn cậu gần đây giống như thật vất vả.”

Dư Hi Dương lúng túng nói: “Không, chúng tôi gần đây đều bận rộn công việc.”

Chu Tiểu Châu “ồ” một tiếng, trở về bàn làm việc của mình, một lúc sau lại bắt đầu bát quái, “Này, vậy thì anh không phải là có rồi chứ?”

Dư Hi Dương bị vấn đề của y làm hoảng sợ, sau đó mới nhớ ra mình đã có biện pháp an toàn, dứt khoát nói: “Không có khả năng, ta đã uống thuốc.”

“Oa!” Chu Tiểu Châu cảm thán một tiếng, “Hai người là cái gì! Hai người cùng một chỗ ba năm, mục tiêu cuối cùng là bình thường, nhẫn đính hôn không phải để chơi.”

Đang muốn hỏi thêm Dư Hi Dương mấy chuyện xấu hổ, lại thấy Dư Hi Dương đột nhiên khó chịu che miệng, vội vàng đi vào phòng phòng sinh.

Chu Tiểu Châu: …

Đây là cú tự vả vào mặt nhanh nhất mà y từng thấy.

Y ở ngoài cửa đợi Dư Hi Dương đi ra, kết quả người này lại cư nhiên nói với y là vừa rồi ăn nhầm đồ vật này nọ.

Bọn họ làm về mỹ thực, có rất nhiều loại để thử, có thể có các loại món ăn không thể ăn cùng nhau.

Chu Tiểu Châu không thể không nói cho cậu một khả năng: thuốc dùng cho Omega trong thời kỳ đặc biệt cũng có thể mất đi hiệu lực, nhất là đối với loại cường Alpha như Tần Lãm.

Dư Hi Dương nghe xong liền thấy choáng váng.

Chu Tiểu Châu vẻ mặt hiểu rõ, lái xe chở cậu đi bệnh viện kiểm tra.

Khi nhận được kết quả kiểm tra, Chu Tiểu Châu so với baba đứa nhỏ là Dư Hi Dương còn cao hứng hơn, “Ai nha, thực kích thích!” Nói xong liền muốn thông báo tin vui cho Tần Lãm.

Khuôn mặt của Dư Hi Dương hoàn toàn không thể hiểu được trong suốt quá trình, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu rõ ràng ý thức được mình đã phân hoá thành một Omega.

Cậu vất vả chấp nhận mình là Omega, khổ sở bị Tần Lãm đè lên giường rồi tiến hành một lần sống chết bị đánh dấu vĩnh viễn, bây giờ lại sắp sinh đứa nhỏ!

Nhìn thấy Chu Tiểu Châu cầm điện thoại, Dư Hi Dương liếc y một cái, “Cậu làm gì?”

“Nói cho …” Chu Tiểu Châu nhìn thoáng qua một tia không vui trên mặt của Dư Hi Dương, liền hỏi: “Cậu không thích trẻ con?”

Dư Hi Dương thở dài, “Cũng không phải không thích. Tới không đúng lúc, tôi còn chưa có kế hoạch này. Công việc của chúng tôi vừa mới bắt đầu thôi.”

Chu Tiểu Châu cất điện thoại, chuyện đứa nhỏ vẫn nên để chồng chồng bọn họ cùng nhau nói đi. Y nâng Dư Hi Dương dậy, chuẩn bị đưa người về nhà.

“Còn chưa có suy yếu như vậy đâu.” Dư Hi Dương vỗ tay y rồi cùng y ra khỏi bệnh viện, đồng thời gửi tin nhắn cho Tần Lãm: Ở đâu? Anh có thời gian không?

Thấy Tần Lãm trả lời: “Anh rảnh, đang ở công ty”, Dư Hi Dương nhờ Chu Tiểu Châu đưa cậu đến chỗ Tần Lãm.

Các nhân viên nhìn thấy “phu nhân sếp” sắc mặt không tốt lắm bước vào phòng, không lâu sau hai người lại cùng nhau hoà thuận đi ra.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy vị sếp khuôn mặt luôn lại hoà khí như vậy, gió xuân dào dạt, sau đó không lâu thư ký còn thông báo hôm nay không có việc gì nhiều, mọi người có thể tan làm sớm, bởi vì ông chủ nghiện tăng ca đã về trước.

Tần Lãm hôn nay sớm từ công ty trở về, trước tiên an bài Dư Hi Dương lên lầu nghỉ ngơi, tuy rằng Dư Hi Dương không mệt, nhưng Tần Lãm tin tưởng chắc chắn cậu đi bệnh viện sau đó lại đến công ty của hắn, hơn nữa không thể tránh khỏi việc cậu vừa biết tin mình có thai cảm xúc không ổn định, buổi chiều cần nghỉ ngơi.

Hắn tự mình đi chuẩn bị cho hôn lễ.

Việc đầu tiên là chính thức gặp mặt phụ huynh.

Buổi tối, Dư Hi Dương đưa hắn trở về nhà của mình.

Cha Dư nghe tin sắp lên chức ông ngoại, mặt mày rạng rỡ, tâm tình vui vẻ, định châm thuốc, nhìn thấy Tần Lãm cau mày, lập tức nhận ra sai lầm của mình, ngượng ngùng cười cười: “Đúng đúng, không thể hút, đừng tức giận nha.” Xoay người nói với dì Lý đi vào bếp nấu một bát tổ yến.

Dì Lý trong lòng cũng cao hứng, hài lòng nhìn Tần Lãm, nói với Dư Hi Dương: “Dương Dương, dì đã nói bạn học này rất được mà.”

Dư Hi Dương từ chối cho ý kiến, gật gật đầu, lại nói với bà: “Dì à, tổ yến không cần dùng đâu.”

Cha Dư nghe vậy không vui, “Tiết kiệm cái gì mà tiết kiệm! Một chén cũng không muốn bồi bổ cho người ta, thật không biết Tần Lãm coi trong con chỗ nào?”

Thái độ của cha cậu lúc này, Dư Hi Dương và Tần Lãm ánh mắt vi diệu liếc nhau, cậu lo lắng lắc đầu nhìn Tần Lãm.

Tần Lãm không nhận ám chỉ của cậu, vỗ vỗ mu bàn tay cậu an ủi, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn cha Dư, “Bác trai, con nghĩ chú có thể hiểu lầm rồi, người mang thai chính là Hi Dương.”

“Hả? “Điếu thuốc trong miệng cha Dư rơi xuống ngay lập tức.

Ông nghi hoặc nhìn Tần Lãm rồi lại nhìn con trai, cuối cùng dừng lại ở con trai mình, kinh ngạc: “Con không phải là Alpha sao? Sao lại mang thai?”

“Cha, con là Omega, con bị phân hoá lần thứ hai lúc 17 tuổi.” Dư Hi Dương giải thích.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều biết tại sao tối nay mẹ của Dư Hi Dương lại không xuất hiện trong một dịp quan trọng như vậy. Hóa ra nàng chưa từng kể cho chồng nghe về chuyện của con trai mình.

Một người cha không đáng tin cậy và một người mẹ rắc rối, chỉ cần nghĩ đến điều đó Tần Lãm đã cảm thấy mệt tim dùm Dư Hi Dương.

Ngay sau đó, cha cậu trong giây lát liền thay đổi sắc mặt, thái độ thay đổi 180 độ, gầm lên với Tần Lãm, “Nó mới 21 tuổi, cậu còn khiến cho nó mang thai!”

Nếu như dì Lý và Dư Hi Dương không ngăn cản thì cha cậu thực sự đã đánh Tần Lãm.

Tần Lãm cũng không luống cuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn phi thường có lỗi nói, “Con sẽ chăm sóc em ấy và đứa nhỏ thật tốt.”

“Cha, vừa rồi không phải cha rất cao hứng sao, hiện tại gầm cái gì? Đừng có tiêu chuẩn kép như vậy! ”Dư Hi Dương đỡ cha cậu ngồi xuống, cho ông thuận khí.

Cha Dư ngồi trên ghế căm giận bất bình, “Tôi tiêu chuẩn kép có gì sai? Tôi bảo vệ con trai của mình là sai sao?” Càng nói càng hăng, lại hướng về phía Dư Hi Dương quở trách, “Mà con sao lại thế này, có phải nó lừa con không?”

Dư Hi Dương:” Không có! Đây là ngoài ý muốn. Chúng con tình cảm tốt lắm.”

“Bác trai …”

Tần Lãm vừa muốn nói chuyện, cha Dư tức mà không đánh được nói, “Cậu đừng nói chuyện, nghe xong đau đầu quá!” Sau đó nghĩ tới điều gì đó, sắc bén hỏi: “Đứa nhỏ theo họ ai!”

Tần Lãm: “Họ gì con không có ý kiến.”

Dư Hi Dương ở bên cạnh khô cằn nói: “Một đứa một họ cũng được đi.”

Cha cậu lập tức trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt chợt lóe, “Con còn muốn sinh hai đứa?!”

“Kia cũng không phải không thể, song thai thì sao!”

Cha Dư nhất thời không nói nên lời, vỗ đùi cả giận nói: “Việc lớn hay chuyện nhỏ cha cũng không bớt lo! Mẹ con đâu? Cha đi tìm bà ấy, chuyện lớn mà lại giấu cha lâu như vậy rồi… ” Vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.

Dì Lý nói: “Dì đi nấu cho con vài món”, rồi quay người bước vào bếp.

Tần Lãm đứng dậy muốn đuổi kịp cha Dư, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng bị Dư Hi Dương ngăn lại.

“Cha em vẫn chưa đồng ý.” Tần Lãm có chút lo lắng.

“Thoạt nhìn anh thực thông minh, như thế nào còn chưa nhận ra?” Dư Hi Dương nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tần Lãm, buồn cười nhìn hắn, “Ba em không phải không đồng ý, ông ấy chỉ không biết phải nói gì cho phải, trước tiên bỏ chạy trước.”

Tần Lãm cười nói:“ Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

“Em cuối cùng cũng không thể để lớn bụng mặc lễ phục đi?”

––––– Hoàn –––––