Người phục vụ mang rượu vang đỏ và trắng đến theo yêu cầu.

Tiểu nam sinh này tên là Tăng Trình, rụt rè sợ không hoà hợp được với nhóm người, bị người ta khuyên hai ba câu, sau đó lại nhìn ai đó ở giữa ghế sofa hình vòng cung lớn tách ra cho cậu ta một vị trí, cậu ta ngoan ngoãn ngồi vào trong.

Thiếu niên tóc xanh tên là Lệ Siêu, một người họ hàng xa thường đến nhà Tần Lãm. Nhìn thấy Dư Hi Dương không có ý muốn nhích người đi, y đen mặt: “Làm sao vậy, vẫn còn bất động? Không cho Lãm ca mặt mũi sao?”

Để giữ thể diện, y còn quay đầu hỏi Tần Lãm để xác nhận, “Ca nói xem có đúng không?”

Tần Lãm không thèm nhìn y, lắc ly rượu cười khẽ một tiếng, sau đó uống cạn rượu đỏ trong ly.

Lệ Siêu cảm thấy được khích lệ, lập tức ngầm hiểu, lấy tư thế giáo dục tiểu bối nói với Dư Hi Dương: “Thấy không? Lãm ca đều đã uống rượu làm gương rồi mà cậu còn chậm chạp! Đừng tranh anh đây không nhắc nhở cậu, sớm muộn gì chúng ta cũng giống nhau đều phải va chạm ngoài xã hội, đối nhân xử thế sao còn chưa tốt? Mang cậu chơi là xem trọng cậu, như thế nào một chút thông minh cũng không có?”

Chỉ có một mình y ở đó nói hăng say, Dư Hi Dương chớp mắt du hành vào không gian, y huyên náo như vậy, cũng không nghe một tiếng, thầm nghĩ Tần Lãm có bị thần kinh hay không?

Nhưng cậu chỉ ở trong lòng rít gào, không dám ở trước mặt chính chủ phun ra, vẻ mặt Tần Lãm lãnh đạm đến mức giống như không hề quen biết một người như cậu, điều này khiến cậu hoài nghi có khi nào Tần Lãm có anh em song sinh.

Lần cuối cùng họ gặp nhau là lúc thang máy hỏng, hôm sau cậu quay lại thu dọn hành lý, Tần Lãm bận quá không có ở ký túc xá, sau đó là tuần thi, cũng không có ai rảnh, ngay cả tin nhắc cũng không liên hệ với nhau.

Cậu không nhớ nhiều chuyện xảy ra trong thang máy, chỉ nhớ là cậu kêu Tần Lãm cắn một miếng rồi bị từ chối, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm, cậu đang nằm trong bệnh viện.

Từ khi vào cửa, Tần Lãm đã giống như xem cậu như trong suốt, điều này khiến cậu cảm thấy chột dạ, cố gắng nghĩ xem có phải lúc đó chính mình thẹn quá hoá giận đem người đánh…

Tăng Trình vừa đổi chỗ ngồi xuống, nghe được lời nói của Lệ Siêu thì sững sốt, sau đó đứng dậy quay lại kéo Dư Hi Dương bảo cậu ngồi cùng.

Dư Hi Dương nghĩ thầm rằng cứ ngồi đi, không cần cùng tất cả những người trong phòng trở mặt, trước nhìn xem cái tình huống gì.

Để chiếu cố người mới, bọn họ chơi những trò đơn giản nhất, bắt đầu Tăng Trình đã thua và bị phạt rượu.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu, Lệ Siêu hâm nóng không khí, “Không sao, cậu uống với anh, cùng nhau nâng ly.”

Sau khi y uống cạn một ly rượu trắng, liền đặt ly rượu xuống, y thấy Tăng Trình chỉ uống một ngụm nhỏ liền cảm thấy mất bình, vội la lên: “Không phải, ‘cụng ly’ là gì không? Chính là uống sạch, không sót một giọt nào!”

Rượu trắng độ cồn không phải thấp, Tăng Trình mới nhấp một ngụm nhỏ mà cổ họng đã cảm thấy nóng rồi, còn phải uống hết?

“A Siêu, cho bọn họ đổi bia đi.” Tần Lãm ung dung nhìn bọn họ chơi, đúng lúc dặn dò.

Lệ Siêu ngay lập tức khó chịu, oán giận hai Omega này thật phải nuông chiều quá.

Nếu người khác nói thay họ, y chắc chắn sẽ nói những lời châm biếm: cậu tự xem mình là người tốt đúng không? Còn muốn giúp đỡ người khác sao?

Nhưng người lên tiếng lại là Tần Lãm, Lệ Siêu đáy lòng bội phục, lão đại xứng đáng làm lão đại, xem đúng thời cơ thu mua lòng người.

Y đứng dậy đi ra ngoài, giữa Tần Lãm và Tăng Trình có một khoảng trống, Tăng Trình cảm kích nói với Tần Lãm, “Cám ơn anh Lãm.”

Tần Lãm tao nhã vuốt cằm, hơn nữa còn phi thường thật mật nói nói: “Dựa vào tửu lượng của bản thân, nếu không uống được thì đừng miễn cưỡng, mọi người chỉ vui vẻ mà thôi. “

Vừa nói lời này, trong mắt Tăng Trình như có tia sáng lóe lên, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm kích, thật mạnh gật đầu, “Ân!”

Dư Hi Dương:…

Tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao tôi lại ở trong này xem Tần thiếu gia diễn trò?

A, khẳng định là coi trọng người ta đi? Đúng! Cho nên mới gạt mối quan hệ sang một bên và giả vờ như không quen biết nhau, chê cậu là đối tượng xấu chuyên ngáng đường!

Lệ Siêu dẫn người phục vụ mang rượu vào, nhìn thấy lão đại của mình cùng tiểu nam sinh Tăng Trình đẩy đưa tình cảm mờ ám, y lại một lần nữa ngộ ra: lão đại đây là đang săn mồi, khó trách không thèm nhìn họ Dư kia,  chắc là nhàm chán vì bị theo đuổi.

Xem tôi như thế nào trút giận cho lão đại!

Y nhìn các loại rượu trên bàn, rồi nghĩ đến loại bia mà Tần Lãm muốn, có thể hiểu rằng như là uống tuần hoàn để tiến dần, làm cho người khác uống trộn lẫn cả rượu đỏ và trắng.

Một đám người liên tiếp chơi mấy ván, mọi người thắng thua đều có, Tần Lãm cũng bị phạt vài chén, Dư Hi Dương nhìn hắn cách mình hai vị trí uống hết chén này đến chén khác không chớp mắt, trong lòng thầm mắng: cũng thật phong lưu, vì để theo đuổi người ta mà tích cực như vậy, quên mất lần trước uống rượu say trở về bị khó chịu, còn không phải tôi giúp cậu?

Hắn uống một cách hào phóng, hầu kết trượt xuống, Dư Hi Dương nhìn hắn chằm chằm, tức chết cậu, lần thế nào cậu cũng lười quản!

Nghĩ kỹ lại, cậu muốn quản cũng không được, không phải muốn say khướt chờ người mình thích chăm sóc sao?

Thật sự là không chịu nổi tịch mịch!

Dư Hi Dương lúc tức giận cũng không giấu được cảm xúc, sắc mặt tối sầm, ai cũng nhìn ra được lúc này tâm trạng cậu không tốt.

Cậu tâm tình không tốt, Lệ Siêu lại càng muốn tiếp thêm lửa.

Ngay khi mở màn ván này, Dư Hi Dương đã thua, vốn dĩ người khác cười thì không sao, nhưng trò đùa quá lố, Lệ Siêu thì reo hò, ai không biết thì cho rằng y đã trúng thưởng, rõ ràng là vui khi người khác gặp hoạ.

Dư Hi Dương cực phản cảm với người này.

Cậu lấy cái ly bên cạnh định rót cho mình một ly bia, Lệ Siêu cách Tăng Trình vươn tay qua, dùng lòng bàn tay che miệng ly, pha trò nói: “Bia phải uống cạn, cậu được chứ”

Dư Hi Dương thấy tay y chạm vào vành cốc, liền không muốn uống cạn cốc nữa, cậu hiểu tên đầu gà này có ý tứ gì, khoát tay ngửa đầu uống một hơi, rất nhanh liền đến đáy.

Thấy cậu uống xong, Lệ Siêu lớn tiếng khen ngợi cậu, khuấy động bầu không khí.

Tần Lãm giữa tiếng cười đùa nghiêng đầu nhìn Dư Hi Dương – hình như thức giận? Trong lòng đoán chừng đã gần đến lúc muốn dẫn cậu đi, nhưng lần này chính là Dư Hi Dương lại thấp điểm nhất.

Dựa vào tiểu xảo trên bàn cũng chưa đủ, chỉ có thể nói là vận khí không tốt.

Rất nhiều người trong phòng đều cười Dư Hi Dương xui xẻo, có người còn nói đùa kêu cậu uống thêm ly nữa, Lệ Siêu trực tiếp đứng lên, y đang hăng hái tranh luận, “Thế nào, lần này là màu đỏ hay màu trắng?”

“Tại sao phải chọn? “Những lời của Dư Hi bị át trong sự ồn ào, mọi người muốn đổ thêm dầu vào lửa. Họ hào hứng hét lên người “màu đỏ ” người “màu trắng”.

Ai mà không thích xem kịch.

Lệ Siêu ở gần cậu nhất tự nhiên nghe được cậu vừa nói cái gì, cũng làm như không có nghe thấy, người khác phát ra âm thanh liền rót một ly rượu đỏ và một ly rượu trắng trên bàn cho cậu, rồi hất cằm thúc giục, “Chọn đi.”

Tần Lãm buông lỏng ngồi trên sô pha, ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp chậm rãi trên ly thuỷ tinh, tuy rằng khóe miệng nhếch lên nhưng đáy mắt lại đầy lãnh ý.

Dư Hi Dương nhướng mi, đôi mắt đen bóng liếc nhìn Lệ Siêu đang đứng trước mặt mình, không nói nên lời, sau đó bình tĩnh đứng dậy, cầm ly rượu đỏ lên uống cạn, đặt ly không xuống, tiếp tục ngoài dự kiến của mọi người đem ly rượu trắng uống luôn.

Tần Lãm ngẩng đầu nhìn thấy cậu vẫn uống rượu, nhíu mày, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Dư Hi Dương sẽ ném rượu vào Lệ Siêu, có lẽ sau khi uống xong hai ly sẽ đem bình rượu đập Lệ Siêu cũng không chừng, nên cậu kiềm chế ổn định trước.

Tuy nhiên, Dư Hi Dương không muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, sau khi uống hai ly rượu, cậu vẫn lịch sự nói lời xin lỗi với mọi người: “Xin lỗi, tôi uống rượu liền bị đau dạ dày, để không làm mất hứng của mọi người, tôi đi trước.”

Gia đình đều làm ăn, ít nhiều cũng có lui tới, cứng rắn từ chối quá khó xem, đem rượu uống liền có thể đi. Lệ Siêu này hiển nhiên không tôn trọng cậu, cậu cũng không ngu ngốc ở lại đây tiếp tục chịu sự khi dễ này.

Đã nói tới như vậy, bề ngoài cậu đã làm đủ rồi, những người khác không có gì bất bình với cậu cũng không muốn làm cậu khó xử. Nhưng Lệ Siêu như có thù mới hận cũ với cậu, thấy cậu xoay người rời đi, liền vội vàng giữ lấy cậu, cầm lấy ly rượu trên bàn, “Cứ như vậy mà đi, tôi xem sắc mặt cậu cũng không giống đau dạ dày, uống thêm một ly đi.”

Dư Hi Dương đẩy lại ly, có chút khó chịu nói:” Tôi không uống được nữa. “

Lệ Siêu nắm chặt cánh tay của cậu,” Uổng cho cậu trước đây là Alpha, làm sao trở thành Omega lại mảnh mai như vậy?”

Trong giọng điệu của y có một tia khinh thường.

“Không uống được chính là không uống được!” Dư Hi Dương thấp giọng cự tuyệt.

Sau đó trong đám người truyền ra tiếng kinh hô.

Không biết là Dư Hi Dương dùng sức hay là Lệ Siêu cố ý, một lượng lớn rượu đỏ đã bắn tung tóe lên áo len trắng của Dư Hi Dương.

–––––