Dịch: Gia Cát Nô

***

"Với tính cách của Tiểu Ngư Nhi, cô bé chắc chắn sẽ kéo đi ăn cơm cùng."

"Thẩm Ấu Sở thì có phần ngây thơ, khả năng nhận biết với những ngày lễ xuất phát từ bên phương Tây có vẻ kém, chắc có thể bỏ qua."

Trên đường Trần Hán Thăng trở lại trường, hắn phân tích tính cách của hai người, và khả năng nào có thể sảy ra cho từng người.

Kết quả còn chưa có về trường, thì Tiêu Dung Ngư đã gọi điện tới.

"Trần Hán Thăng, cậu có biết người tuyết của cậu lại làm tớ khóc không?"

Tiêu Dung Ngư lớn tiếng nói chuyện trong điện thoại.

"Ừ, đó là lỗi của tớ."

Trần Hán Thăng thành thật nói lời xin lỗi.

"Đầu tuần đã gọi điện hẹn cậu cùng với học tỷ của tớ ăn cơm, cậu đã đồng ý tại sao sau đó lại đổi ý?"

Tiêu Dung Ngư tiếp tục hỏi.

"Chỗ căn cứ lập nghiệp của tớ có chút chuyện, sau này tớ sẽ giải thích cho cậu sau."

Trần Hán Thăng tiếp tục nói lời xin lỗi.

"Còn có..."

Tiêu Dung Ngư đang định nói thêm.

Thì Trần Hán Thăng ngắt lời: "Hiện tại là 11h55p. Nếu cậu muốn chửi bới gì thì nhanh nhanh lên, chậm 5p nữa cũng đừng chửi bới thêm nữa."

"Tại sao lại vậy?"

Tiêu Dung Ngư giả vờ không hiểu, hỏi lại qua điện thoại.

"Bởi vì, đêm nay là Giáng Sinh, tối nay cùng nhau ăn đi."

Trần Hán Thăng trực tiếp nói, không những thế còn lên tiếng nhắc nhở: "Sau này, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, vòng vo mãi, cậu mệt mà tớ cũng mệt."

"Hừ, không phải sợ cậu tìm lý do từ chối sao?"

...

Trần Hán Thăng giải quyết xong chuyện với Tiêu Dung Ngư, sau đó quay lại trường nhìn một chút tình hình của Thẩm Ấu Sở xem sao. Thời điểm trưa, cô bé thường dùng để ôn bài tập, đôi khi không cẩn thận bắt gặp ánh mắt Trần Hán Thăng lại bẽn lẽn cúi đầu xuống.

"Đúng là cô bé khờ, chẳng biết gì về lễ Giáng Sinh."

Trần Hán Thăng có phần coi thường nhận thức của tầng lớp có hoàn cảnh khó khăn. Khoảng 6h tối, sau một thời gian ngập ngừng, Thẩm Ấu Sở lấy hết sự can đảm nói ra: "Tối, đêm nay khuya cùng nhau có được không?"

Cô muốn nói được câu này phải vận dụng hết sự dũng cảm của mình mới nói được, trong giọng nói còn có phần run run.

Trần Hán Thăng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở chủ động mời ăn cơm, không nghĩ tới thời gian lại không khéo chút nào.

Thẩm Ấu Sở nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Trần Hán Thăng, lập tức lại bàn tay nhỏ đan vào nhau nói: "Vậy, vậy không ăn cũng được, cậu làm gì làm đi."

Cô bé nói xong thì lấy trong túi ra một quả táo đỏ.

"Cái này, cho cậu."

Hiện giờ mặt Thẩm Ấu Sở đã đỏ chót, hai tay nâng quả táo lên trước mặt Trần Hán Thăng.

"Quà Giáng Sinh cho mình?"

Trần Hán Thăng càng thêm giật mình.

"Ừ..."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng, giờ đây khuôn mặt cô bé có khi còn đỏ hơn cả quả táo, trong lòng cũng có phần lo lắng Trần Hán Thăng không nhận món quà này. Cặp mắt anh đào có phần nhát gan nhưng cũng rất chờ mong.

"Đi nào, đêm nay muốn ăn cái gì?"

Trần Hán Thăng thở dài, đưa tay nhận quả táo, tiện tay bỏ vào trong túi. Tình huống này không thể bỏ đi được, sự chân thành của Thẩm Ấu Sở không thể lãng phí được.

"Ăn lẩu có được không?"

Thẩm Ấu Sở nhút nhát nói. Khả năng trong suy nghĩ của cô bé, ăn một nồi lẩu trong một phòng lớn đã là bữa cơm thịnh soạn lắm rồi.

Đương nhiên Trần Hán Thăng sẽ không từ chối rồi. Đêm nay chỉ cần không phải đi Đông Đại ăn cơm, còn lại ăn cái gì cũng được.

Hai người đi tới tầng hai nhà ăn số 2, gọi một nồi lẩu. Thẩm Ấu Sở lấy ra chiếc ví quen thuộc nói: "Hôm nay, tớ trả tiền."

"Vì sao?"

"Bởi vì tiền lương cậu mới phát."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

Trần Hán Thăng cười cười, ai trả cũng giống nhau mà.

Hắn đi đến chỗ ngồi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiêu Dung Ngư.

Trần Hán Thăng: Đêm nay có chút việc.

Tiêu Dung Ngư: Ý gì đây?

Trần Hán Thăng: Không phải là không tới, chỉ là tới muộn thôi.

Tiêu Dung Ngư: Hừ, đây là giới hạn cuối cùng đấy. Không cho phép lừa người ta nữa đâu.

Lúc này, Thẩm Ấu Sở đã mang theo đồ nhúng tới. Trần Hán Thăng cũng không trả lời tin nhắn mà đút ngay vào túi.

Thẩm Ấu Sở biết Trần Hán Thăng ăn tương đối nhiều, nên dựa theo thực đơn hôm trước đã ăn mà gọi. Trần Hán Thăng nhín thấy đồ ăn trên bàn, đột nhiên theo quán tính sờ tay lên bụng mình.

Đêm nay, cần ăn hai bữa. Chú em cố gắng chịu đựng, tối về anh cho chú ăn sữa c

Thẩm Ấu Sở vẫn như trước, chờ Trần Hán Thăng ăn xong rồi mới ăn. Trần Hán Thăng thấy vậy vừa mắng, vừa thúc giục nhưng Thẩm Ấu Sở nhất quyết không đồng ý, phải đợi hắn ăn no rồi mới động đũa.

"Mịa nó, đã thế kỉ 21 rồi, vẫn còn hủ tục này sao?"

Trước kia, Trần Hán Thăng rất thích hành động này, bởi vì nó thỏa mãn bản tính đàn ông. Nhưng đêm nay lại ghét cay ghét đắng, mà hắn không dám biểu hiện ra quá lỗ liễu, nên vẫn giống như lần trước ăn một nửa tôm cùng thịt, sau đó Thẩm Ấu Sở mới bắt đầu ăn.

Cách ăn cơm của Thẩm Ấu Sở rất phù hợp với tính cách, nhẹ nhàng từ tốn. Một con tôm mà ăn đến tận 2p, phần bỏ đi cực ít sợ lãng phí nên ăn từ từ từng chút một.

Trần Hán Thăng ăn xong, vẫn ngồi đấy chờ cô bé. Trên tay cầm theo cái bật lửa, tung lên hạ xuống, lộ ra trong lòng đang cực kỳ sốt ruột.

Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nước chảy mây trôi. Thỉnh thoảng Thẩm Ấu Sở lại ngẩng lên, Trần Hán Thăng lại đáp trả bằng nụ cười thân thiện, sau đó lại chút giận lên chiếc bật lửa.

Thật vất vả mới ăn xong nồi lẩu này. Trần Hán Thăng xem đồng hồ. Bây giờ là 7h30p, hắn đoán Tiêu Dung Ngư chắc đang rất tức giận. Nhưng Trần Hán Thăng vẫn kiên trì đưa Thẩm Ấu Sở về ký túc xá.

Hắn vẫn lộ ra vẻ thong dong giống như ngày thường, để đảm bảo Thẩm Ấu Sở trở về ký túc xá một cách an toàn. Sau đó mới nhanh chóng đi về phía Chợ Nghĩa Ô.

...

Trần Hán Thăng không còn thời gian chờ xe bus nữa, mà chạy thẳng một mạch đến Chợ Nghĩa Ô.

Từ xa, hắn đã thấy Tiêu Dung Ngư đang ngồi ở băng ghế dài. Hôm nay khuôn mặt cô nàng được trang điểm nhẹ, cũng không hề dấu đi nổi má lúm đồng tiền đang hiện cạnh khóe miếng.

"Xin lỗi, ngại quá, tại mình quá bận rộn."

Trần Hán Thăng thở hổn hển nói. Thật sự hắn không hề đóng kịch, bởi hắn vừa dùng 4p để chạy quãng đường bình thường phải đi tới 15p.

Tiêu Dung Ngư đã đợi tầm 30p, đang định mắng cho bõ tức, chợt thấy Trần Hán Thăng nói còn không ra hơi thì suy nghĩ nên hạ cơn tức xuống. Chắc có lẽ, hắn bận thật.

Trong lòng Tiêu Dung Ngư đã tha thứ cho Trần Hán Thăng một nửa rồi, sau đó nhìn thấy trên tay hắn cầm theo một cái túi.

"Bên trong là cái gì?" Tiêu Dung Ngư hỏi.

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thôi xong rồi. Sao mình có thể cầm theo trái táo đến đây chứ, vừa rồi cầm theo nó mà chẳng nhận ra.

Nhưng Tiêu Dung Ngư đã phát hiện rồi, cô bé đột nhiên nở nụ cười, nói: "Cái đồ không có lương tâm này. Thế mà đêm Giáng Sinh còn biết tặng quả táo, thôi tạm thời tha cho cậu tội đến muộn."

"Oa oa, quả táo thật là lớn."

Trần Hán Thăng không biết phải nói gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, sau đó hắn hỏi sang chuyện khác: "Đêm nay cậu muốn ăn gì?"

"Ăn lẩu đi. Mình vừa nhìn thấy phía trước có cửa hàng bán lẩu. Mùa đông ăn lẩu thì còn gì bằng."

"Ọe..."

"Cậu sao thế? Không muốn ăn sao?"

"Tất nhiên là muốn chứ. Chắc vừa rồi chạy nhanh quá nên có chút buồn nôn."

Cuối cùng nổi lẩu thứ 2 cũng ăn xong. Thức ăn muốn đầy cả cổ Trần Hán Thăng. Hắn ngồi phịch xuống, không nói được lời nào.

Tiêu Dung Ngư còn tưởng Trần Hán Thăng mệt, vội hỏi: "Nếu mệt, bây giờ về nhé."

Trần Hán Thăng ra vẻ, khoát khoát tay: "Hôm nay là thời gian đặc biết, tớ sẽ cùng cậu đi dạo."

Trong lòng Tiêu Dung Ngư tràn đầy vui vẻ, chỉ cảm thấy Trần Hán Thăng đột nhiên dịu dàng, làm sao nghĩ được hắn đang muốn tiêu hóa lượng lớn thức ăn vừa rồi.

Thời điểm hai người chuẩn bị chia tay, Tiêu Dung Ngư lấy ra một chiếc đèn để bàn nhỏ nhỏ xinh xinh: "Đây, tặng cho cậu món quà chúc mừng Giáng Sinh. Đáng lẽ không định tặng đâu, nhưng biểu hiện của cậu hôm nay tương đối tốt, cho nên vẫn lấy ra tặng cậu."

Trần Hán Thăng ra vẻ không thích: "Tại sao lại tặng màu hồng?"

"Mình chọn thì đương nhiên phải chọn màu mình thích chứ."

Tiêu Dung Ngư vểnh đôi môi lên, giơ giơ quả táo lên nói: "Hôm này mình muốn đọc sách, nhớ đừng nhắn tin hay gọi điện đấy."

Trần Hán Thăng đợi Tiêu Dung Ngư bước vào ký túc xá, sau đó lắc lắc chiếc đèn để bàn trên tay, bước nhanh về phía ký túc xá nữ Tài Viện. Đến nơi, hắn gọi Thẩm Ấu Sở xuống.

"Đêm nay cậu tặng mình quả táo, trong lòng cảm thấy nhận quá mà không đáp lại thế là không được. Nên cố ý mua chiếc đèn để bàn này tặng cậu, hi vọng cậu sẽ thích nó."