Dịch: Gia Cát Nô

***

Trần Hán Thăng mua được một túi lớn đồ ăn vặt, mang vào bến xe. Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới biết được hắn đi cùng mình về Xuyên Du, cô nàng sững sờ, phản ứng không kịp.

"Đằng nào chả phải đi, sớm một chút không tốt hơn à."

Trần Hán Thăng kéo cô bước về phía trước. Sau khi Thẩm Ấu Sở lên tàu, mới biết rằng không phải là ghế cứng như mọi lần, cũng không phải ghế mềm, mà là một phòng bốn người, giường có nệm hẳn hoi.

Trước kia, ghế mềm Thẩm Ấu Sở còn chưa được ngồi bao giờ, mà lần này nhảy một phát lên giường nằm, làm cho có chút sờ sợ.

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng sờ chiếc ga chải giường trắng tinh, chỉ dám ngồi nửa mông lên đấy, sau đó dùng tay chống ra đằng sau.

Trần Hán Thăng nhịn không được lên tiếng hỏi: "Cậu sợ tàu chạy làm sập giường sao?"

"Không, không phải."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, ra vẻ bất an: "Đắt quá."

"Sợ cái gì, sau này còn đi máy bay nữa cơ." Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

Trần Hán Thăng không thể ngồi như vậy được. Hắn cởi giầy ra, thuần thục nằm ngả ra giường, lấy chăn làm gối, gác chân lên mép giường, nhàn nhã đọc báo.

Từ trước tới nay, Vương Tử Bác cũng chưa ngồi tàu hỏa bao giờ, vì những nơi đến chỉ gói gọn trong tỉnh Tô Đông. Nên cu cậu hết sức tò mò, vội vàng bước ra hành lành, nhìn những dãy ghế ngồi thật dài bên ngoài, cùng xem phong cảnh đang lướt qua trước mặt.

Dần dần, Thẩm Ấu Sở cũng kịp thích ứng. Cô cũng cởi giày ra, ngồi lên giường, hai tay ôm gối, nhẹ nhàng ôn lại chương trình Anh Ngữ cơ bản.

Trần Hán Thăng cũng cảm thấy hơi lạ. Có vẻ như Thẩm Ấu Sở dành cho môn Anh Ngữ hơi nhiều thời gian.

"Sao cậu suốt ngày ôn cái này vậy?"

"Trình độ tiếng anh của mình hơi kém."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

Trần Hán Thăng cảm thấy hứng thú: "Cậu thi đại học, Anh Ngữ được bao nhiêu điểm?"

Thẩm Ấu Sở cúi đầu không trả lời.

"Nói đi, dù cho 0 điểm thì ở đây cũng làm gì có ai mà thẹn."

Trần Hán Thăng bỏ tờ báo xuống, tập trung vào việc tra hỏi.

"Ừ, được 0 điểm."

Thẩm Ấu Sở khép chặt chân lại: "Ngày thi tiếng anh, ông nội qua đời. Mình ở nhà với bà nội."

Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Vương Tử Bác ở ngoài nghe được, không nhịn được nói: "Nếu thêm điểm Anh Ngữ, chắc có thể vào Đông Đại."

Trần Hán Thăng cầm túi đồ ăn vặt đưa cho Vương Tử Bác: "Mày kiếm ít nước sôi pha ba bát mì."

Vường Tử Bác lập tức đi, Trần Hán Thăng đóng cửa phòng lại, ngồi trước mặt Thẩm Ấu Sở: "Có phải nghĩ đến ông nội phải không?"

"Nhớ."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, nước mắt đã lăn dài trên má, từng giọt giống như chân châu rơi xuống ga giường. Đã có ký ức buồn như vậy để tưởng niệm, nên cô cố gắng đẩy cao trình độ Anh Ngữ lên mức cao nhất có thể.

Trần Hán Thăng giúp cô nàng lau hết nước mắt, sau đó cầm lấy đôi chân nhỏ bé của Thẩm Ấu Sở, nơi đó có đôi tất mỏng, đã khâu lít nhít do thủng nhiều lỗ.

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng, muốn co lại. Nhưng Trần Hán Thăng không cho, mà nhẹ nhàng xoa bóp cho nó dần ấm lên, muốn dùng sự ấm áp này xoa dịu vết thương trong lòng Thẩm Ấu Sở.

"Đỡ hơn chưa?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Cám ơn cậu."

Thẩm Ấu Sở nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng.

"Khách khí làm gì."

Trần Hán Thăng làm bộ mặt khó chịu lau lau tay: "Đã bao lâu rồi cậu không rửa chân, hôi chết."

Thẩm Ấu Sở rút chân về đắp chăn lên, xấu hổ nói: "Không hôi."

Cừa mở ra, Vương Tử Bác đem mì tôm đã được thêm nước xôi. Trần Hán Thăng gọi Thẩm Ấu Sở lại ăn.

Thẩm Ấu Sở còn không quên mình mang theo bánh bao. Thời tiết Kiến Nghiệp lạnh, đã làm bánh bao vừa lạnh vừa cứng. Cô nàng xé nhỏ từng miếng bỏ vào ăn cùng với mì tôm.

Cô thấy Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác đang nhìn mình chằm chằm, thì nhỏ giọng nói: "Mình, mình thích ăn bánh bao."

Trần Hán Thăng thở dài. Hắn cũng cầm lấy 2 cái bánh bao, đưa cho Vương Tử Bác một cái: "Trưa nay cô gắng ăn hết đi, càng để lâu càng khó ăn."

Vương Tử Bác cũng không từ chối, cầm lấy bánh bao bỏ vào bát mì, nhanh chóng ăn hết. Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng kéo Vương Tử Bác sang toa xe dành cho hút thuốc.

"Không ngờ, tiểu Thẩm lại đáng thương đến như vậy."

Vương Tử Bác lắc đầu nói: "Nhưng tính cách thật là tốt. Tiểu Trần, mày luôn gặp được cô gái tốt."

Trần Hán Thăng cười nói: "Tao đâu có nói là không muốn con gái xấu."

... 

Những người ngồi trên xe lửa rất dễ chìm vào giấc ngủ, có tiếng "xình xịch" đều đều, cộng thêm những cái rung lắc của tàu. Nên Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác vừa trò chuyện được một lúc đã ngủ.

Cho đến khi tiếng mở cửa đánh thức mọi người. Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, một cô gái giống như sinh viên bước vào.

Cô ấy chừng hai mươi tuổi, không cao cũng không thấp, khuôn mặt khá là xinh đẹp, mang theo một chút dáng vẻ người vùng biển. Cô ấy bước vào, nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng bước lên cất hành lý lên giá đựng.

Nhưng giá đựng hành lý có vẻ hơi cao, cô ấy lặp đi lặp lại mấy lần cũng không được. Thẩm Ấu Sở bỏ quyển sách xuống định giúp đỡ. Nhưng Trần Hán Thăng có vẻ hơi bối rối lên tiếng nói: "Tử Bác, dậy giúp người ta chút kìa."

Vương Tử Bác cũng đang ngủ, bị đánh thức thì dụi dụi mắt, bước xuống giúp cô gái cất hành lý.

"Cám ơn bạn."

Cô sinh viên nói lời cảm ơn, không ngờ là giọng vùng Xuyên Du: "Các cậu học trường nào vậy?"

Trần Hán Thăng đi ngủ, không muốn trả lời. Còn khả năng giao tiếp của Thẩm Ấu Sở cũng không được tốt. Cuối cùng chỉ còn Vương Tử Bác lắp bắp trả lời.

Không nghĩ tới, hai người trò chuyện rất hợp ý nhau. Trần Hán Thăng nhìn lại, đã thấy trời chạng vạng tối, ánh mắt trời đã dần khuất ở phía xa chân trời. Ánh chiều tà chiếu xuyên qua cửa sổ vào hành lang bên ngoài, làm cho không khí trở nên ấm áp đôi chút.

Xe lửa cứ băng băng trên đường, không dừng lại ở những thôn xóm bên gò núi. Làm cho trong lòng Trần Hán Thăng dâng lên cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh khiến con người ta bỏ lại nhiều tiếc nuối.

"Tiểu Trần, đây là Hoàng Tuệ, học đại học Khoa Học Tự Nhiên Tô Đông năm thứ 4, đang tìm việc làm tại Kiến Nghiệp."

Vương Tử Bác giới thiệu.

"Ừ."

Trần Hán Thăng trả lời bằng giọng buồn buồn. Không ngờ, con chó Vương Tử Bác nói chuyện cùng Hoàng Tuệ mà không thèm đóng cửa, làm cho hơi lạnh tràn vào trong phòng, khi tỉnh giấc là có ngay cảm giác muốn hắt xì.

Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở, cô bé vừa đắp chăn vừa tiếp tục đọc quyển sách Anh Ngữ. Với tính cách cô nàng, nếu cảm thấy việc làm không quá đáng sẽ âm thầm chịu đựng.

"Muốn uống nước ấm không? Mình giúp cậu đi lấy."

Thẩm Ấu Sở thấy Trần Hán Thăng đã tỉnh dậy, nên nhỏ giọng hỏi.

Trần Hán Thăng không trả lời. "Rầm" một tiếng, cửa phòng xe lửa đóng lại, làm cho Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ đang nói chuyện giật hết cả mình.

"Tiểu Trần, mày không thể nhẹ nhẹ một chút được à?"

Vương Tử Bác mở cửa ra, tránh mắng.

Trần Hán Thăng nổi bão: "Con mẹ nó, mày tán gái hay làm gì cũng được. Nhưng nhất thiết phải mở cửa phòng sao?"

Trần Hán Thăng mắng xong, cầm theo bao thuốc cùng bật lửa, bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Hoàng Tuệ nghe được Trần Hán Thăng mắng có chút xấu hổ. Cô cũng thấy Thẩm Ấu Sở trong đó có vẻ lạnh, nhưng đóng cửa phòng có vẻ thần bí nên cứ để mặc kệ.

"Cậu bạn này có vẻ nóng tính." Hoàng Tuệ nói.

Vương Tử Bác cũng cảm thấy có chút sợ, nhưng vẫn sĩ diện nói: "Tiểu Trần có vẻ hơi quá đáng, để mình đi tìm hắm."

"Đúng, tôi thấy cậu có vẻ sợ hắn. Giữa bàn bè với nhau nên đối sử bình đẳng mới được."

Hoàng Tuệ từ phía sau lên tiếng.

Vương Tử Bác dừng lại, quay đầu giải thích: "Tôi cùng tên đó không phải chỉ là bạn học cấp 3, mà là chơi với nhau từ năm 4 tuổi cơ."

"A a a, thôi cậu đi nhanh lên." Hoàng Tuệ dịu dàng cười cười.

Vương Tử Bác bước vào nhà vệ sinh, gần khu vực hút thuốc. Lúc này Trần Hán Thăng đã hút xong nửa điếu.

"Mày không thể giữ chút thể diện cho tao được à? Ở trước mặt người ngoài hô to gọi nhỏ cái gì?"

Vương Tử Bác cầm lấy điếu thuốc nói.

"Sao? Mày thích cô gái đó?"

Trần Hán Thăng đưa bật lửa qua rồi nói.

"Không phải, tại tao cảm giác trước mặt cô ấy may không tôn trọng tao."

Vương Tử Bác đấm một cái lên vai Trần Hán Thăng.

"Cô ta chỉ là người qua đường thôi, xuống xe lửa là xong, chẳng còn quan hệ gì nữa."

Trần Hán Thăng chỉ về hướng phòng hai người nói: "Nhưng Thẩm Ấu Sở là cô gái tao đã chọn. Mày làm cho cô ấy chịu lạnh như vậy, thế mà mày còn bảo bố mày phải nhịn sao?"