*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng ba ngày sau, lão già Trần Hoành theo đúng ước hẹn đến nhà Phùng Khoan thưa chuyện với bố mẹ cậu. Chẳng hiểu lão nói những gì mà bố mẹ Phùng Khoan nghe xong vừa mừng lại vừa lo, rối rít dặn dò một hồi làm cậu chẳng hiểu mô tê gì cả.
Sau này khi hỏi lại mới biết thì ra lão già bảo Phùng Khoan được nhận vào cơ quan đặc biệt của nhà nước, vừa không nguy hiểm, lại vừa có tiền lương cao, tiền đồ sáng lạn. Chỉ có điều duy nhất đó là phải xa nhà một thời gian. Đồng thời, lão cũng đưa giấy chứng nhận kèm theo một số tiền gọi là phí an ủi gia đình chiến sĩ, kể ra thì cũng không tệ lắm.
Lúc Phùng Khoan biết được việc này thì hai người đã rời nhà cậu lên đường được hơn 1 tiếng, cậu nhảy cẫng lên:
- Cái gì? Vậy còn việc học của tôi thì sao, tôi vừa mới đỗ đại học đó!!!
Trả lời cậu là một cái cú đầu thật đau.
- Phải con là sư phụ, xưng là con, ta mà còn nghe xưng hô linh tinh nữa là ăn đòn đó nghe chưa.
Phùng Khoan ôm đầu đau khổ, lão già chết tiệt, lúc mới gặp thì ngọt ngào lắm, giờ có được con nhà người ta rồi thì mới thể hiện ra cái bản chất phũ phàng.
- Việc học của con thì sau này ta sẽ lo, bảo lưu kết quả vài năm không thành vấn đề, với lại con cũng cần gì phải học đại học, theo ta lăn lộn là được rồi.
Phùng Khoan suy nghĩ một hồi thấy cũng không sai, dù gì học đại học thì cũng chỉ là để sau này kiếm việc làm tốt thôi, mà mình đã có khả năng kiếm tiền từ chứng khoán rồi cũng không cần phải lo về chuyện cơm áo nữa, học hay không cũng không sao.
Nói đi cũng phải nói lại, vào đại học không chỉ vì sự nghiệp mà còn vì ... kiếm gấu, vì vậy Phùng Khoan quyết định sau này mình nhất định sẽ quay về học đại học để ngắm gái xinh cho đã đời .
- Sư phụ, vậy chúng ta đi đâu đây?
- Chúng ta đang trên đường ra sân bay, ở đó sẽ có người đón, ta sẽ đưa con đến nơi huấn luyện đặc biệt giúp con nhanh chóng luyện thành Vô Cực Tà Công.
Bây giờ Phùng Khoan cũng sư phụ đang ngồi trên chiếc xe BMV đời mới nhất, thân xe bóng loáng, ghế ngồi êm ái khiên Phùng Khoan rất thích thú.
- Đó là nơi nào vậy sư phụ? Mà võ công cũng cần phải đến đúng nơi mới luyện được à?
- Đương nhiên là không. Đến địa phương đó chỉ làm cho tốc độ luyện công nhanh hơn thôi, tất cả vẫn phải dựa vào con. Còn về chuyện đó là nơi nào à, khà khà, rồi còn sẽ biết...
Lão già Trần Hoành nở một nụ cười kỳ dị làm cho Phùng Khoan đang thoải mái bỗng chốc nổi hết da gà.
Vài tiếng sau, hai người sau một khoảng thời gian bay bằng trực thăng thì đáp xuống một hòn đảo trên biển. Phùng Khoan không rõ chỗ này là chỗ nào vì lão già không nói cho hắn biết còn người tài xế lái thì như người câm, từ lúc gặp đến lúc đi không nói một lời.
Trước mặt Phùng Khoan bây giờ là tổng bộ Bàn Long hội theo như lời của Trần Hoành. Không xa hoa lộng lẫy như Phùng Khoan tưởng, tổng bộ Bàn Long thậm chí có thể nói là khá rách nát, chỉ có mấy chục cái lỗ to đùng xuyên vào lòng núi. Miệng động nào cũng đen thui không nhìn rõ bên trong. Phùng KHoan suy nghĩ có nên đổi Bàn Long Hội thành Bàn Long Động thì đúng hơn.
Trần Hoành dẫn Phùng Khoan nhảy vào một trong các hang động đó. Hang động nằm trên vách núi cao hơn chục mét mà lão già ôm Phùng KHoan nhảy vèo một cái rất là pro khiến Phùng KHoan hết cả hồn.
Bên trong hang động cũng không có gì hot, đi được một đoạn thì Phùng KHoan thấy được chút ánh sáng. Đó là một căn phòng ở cuối động, có vẻ đơn sơ giản dị vô cùng. Căn phòng rộng chừng 20 mét vuông, tiện nghi nội thất không có cái gì. Giữa căn phòng là một bàn tròn làm việc bằng đá, có 5 người mặc áo choàng đen như hội pháp sư hắc ám đang ngồi đó, Phùng Khoan không thấy rõ mặt bất cứ một ai, dường như có một tầng sương mờ đang che dấu diện mạo họ.
Một người trong 5 người đó chợt lên tiếng, là giọng phụ nữ trung niên:
- Hoành lão, đệ tử ông mới nhận đây à, xem ra cũng bình thường thôi nhỉ.
Lời nói và ngữ khí người này có vẻ không hảo hữu cho lắm.
- Bà cô già ngươi đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá, thằng nhóc này chắc chắn thích hợp với công pháp đó, đừng nhiều lời nữa, mau thi pháp lấy công pháp ra.
5 người kia trầm mặc một lúc, nhìn về phía Phùng Khoan làm cậu cảm thấy như bị lột sạch, tất cả đều bị nhìn thấu, cảm giác vô cùng khó chịu. Cuối cùng, vị ngồi giữa có vẻ như có vai vế lớn nhất đứng dậy nói:
- Được rồi, không hổ danh là người Hoành lão chọn, tinh thần lực rất mạnh, tất cả cùng thi pháp nào, đoạn nhìn về phía Trần Hoành ý vị nói, hi vọng lần này cậu nhóc sẽ thực sự luyện được nó.
Phùng KHoan ngơ ngác, ý ông này là sao, tức là có người đã luyện võ công này mà không thành công à, liệu có bị sao không? tẩu hỏa nhập ma? phản phệ?
Không cho Phùng KHoan có cơ hội suy nghĩ tiếp, Trần Hoành dùng lực đẩy vào lưng Phùng KHoan một cái khiến cậu bay lên không, vừa lúc nằm chính giữa căn phòng. 6 người Trần Hoành liền nhảy vào vị trí của mình tạo thành hình lục lăng. Một lực đẩy mạnh mẽ khiến cho Phùng Khoan lơ lửng giữa không trung. Tiếp đó là chuỗi thủ ấn phức tạp của 6 người làm Phùng Khoan hoa cả mắt. Một đồ hình sao sáu cánh hiện ra, ánh sáng mạnh mẽ, xinh đẹp tỏa sáng khắp căn phòng tôi tăm, Phùng Khoan cảm thấy trong cơ thể mình có cái gì đó rục rịch nhộn nhạo. Trước mắt cậu bỗng hiện lên một quyển sách đen tuyền, tỏa ra thức ánh sáng yêu dị, năng lượng tỏa ra từ nó khiến cho người ta vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa dễ chịu, rất cực đoan.
Bỗng, Trần Hoành hét lên một tiếng:
- Nhập!
Quyển sách trước mắt Phùng Khoan liền tỏa sáng mãnh liệt, tiếp đó hóa thành một luồng ánh sáng bắn thẳng vào mi tâm Phùng Khoan. Cậu không còn biết gì nữa.