Mộc Xuyên không nhanh không chậm kể lại.

"Ta họ Mộc tên chỉ có một chữ Xuyên.

Năm đó ở phía Đông thành liền là một khuê nữ có tiếng, cầm kì thi họa đều tinh thông.

Gia đình cũng được xem là khá giả, có của ăn của để.

Trong hội thơ một năm một lần của Đông thành ta liền gặp được một vị lang quân chỉ nhìn lướt qua nhưng tâm đã duyệt.

Bọn ta bí mật qua lại với nhau.

Nhưng nào ngờ trời xui đất khiến."

- ----

*Đông thành ba trăm năm trước.

"Mộc tiểu thư, nghe danh của nàng đã lâu, nay được diện kiến đúng là dung nhan khó tả thành lời.

Không biết có thể cùng nàng ngâm một đoạn thơ."

Mộc Xuyên nhìn thiếu niên lang trước mặt cũng có chút hảo cảm.

Bộ dáng vô cùng thư sinh.

"Xin hỏi vị đây là?".

Xin hã???? đọc tru????ện tại [ ????????uM???????? UYeN﹒????n ]

Thiếu niên lang không nhanh không chậm mà cúi chào giải thích:

"Thất lễ rồi.

Ta họ Doãn tên Dương.

Là một thư sinh trong thành nhỏ bé, ngưỡng mộ tài nữ đã lâu nhân dịp đối thơ này muốn mở mang tầm mắt.

Không biết tiểu thư đây có sẵn lòng cùng ta đối một câu không?"

Mộc Xuyên cũng hành lễ đáp lại sự cúi chào:

"Không dám nhận là tài nữ.

Hội thơ mà nên ngâm thơ đối ẩm là điều không thể thiếu.

Trong sách hiền nhân có nói: "Gặp được đây song cũng là duyên phận.

Uống chén trà mong sẽ kết tương giao. Ta với lang quân đây cũng là lần đầy gặp mặt.

Biết đâu cũng là chữ duyên chữ phận.

Cùng nhau đàm đạo ngỡ đâu lại tìm được tri kỉ."

Doãn Dương biết ý của người đối diện đang có ý dò hỏi về thực lực của y cũng không ngần ngài phơi bầy:

"Tài nữ nói phải.

Trong sách hiền nhân cũng từng nói: "Cõi trần gian nay đây mai đó.

Khó tìm tri kỉ hiểu lòng ta." Mong rằng ta đây và tài nữ đã có duyên gặp gỡ liền có duyên trò chuyện lâu dài."

Mộc Xuyên thấy được người cùng trí hướng liền có chút vui mừng:

"Vị công tử nói trí phải.

Nào lại đây cùng ngồi xuống."

- ----

Sau đó ba tháng

"Tiểu thư, nhà ta sắp có hỉ.

Nhị tiểu thư được hứa hôn với nhà Quan Huyện sắp được gả đi rồi.

Em nghe nói từ quản gia trưởng sự.

Mọi người trong phủ đang gấp rút bàn luận lắm.

Em còn nghe nói được vị lang quân kia hình như đã có người trong lòng rồi.

Không biết là thật hay giả."

Mộc Xuyên đang thêu nốt chiếc khăn tay cho tình lang, nghe thấy vậy liền bỏ nhẹ chiếc khăn tay xuống hỏi lại:

"Vậy sao? Ta còn tưởng đợi tam muội đủ tuổi là sẽ gả đi cơ.

Có chút không ngờ được.

Phong tục thật đáng sợ nhỉ.

Nếu mà người đó rõ đã có người trong lòng.

Hôn sự này cũng thật bi đát.

Em chuẩn bị chút, chúng ta qua thăm nhị muội."

"Vâng tiểu thư."

Nha hoàn bên cạnh Mộc Xuyên nhanh chóng rời đi chuẩn bị.

Cô sơ chiếc khăn tay đang thêu dở.

Mũi kim không biết vô tình hay cố ý đâm trúng vô tay có chút đau.

- ----

*Hôn lễ

"Nhị tiểu thư bỏ trốn rồi.

Nhị tiểu thư đào hôn rồi.

Người đâu, mau đi tìm nhị tiểu thư đi.

Hôn sự hôm nay không thể bỏ được.

Mau đi tìm đi."

Mộc Xuyên trong nhà nghe thấy tin liền chạy vào phòng nhị tiểu thư.

Thấy trên bàn chỉ có một tờ giấy được viết trong nước mắt:

"Con xin lỗi cha.

Con có thai với tình lanh rồi.

Con không thể nào đồng ý hôn sự này được.

Hôm nay từ biệt không hẹn ngày gặp lại.

Con gái bất hiếu phụ công dưỡng dục của cha mẹ.

Nếu có kiếp sau con nhất định sẽ quay lại đền ơn hai người.

Con xin lỗi.

Con biết mình đã làm sai và đáng chết ngàn lần.

Con xin lỗi.

Cha mẹ bảo trọng."

Mộc phu nhân đọc song bức thư sốc ngất tại chỗ.

Mộc lão gia nghe xong cũng đứng không vững.

Nhị tiểu thư bỏ trốn.

Tam tiểu thư vẫn còn trẻ người non dạ chưa hiểu thế sự.

Ông nhìn tới đứa con gái đầu nhà mình là Mộc Xuyên mà quỳ xuống:

"Con gái, ta biết vậy là ủy khuất cho con nhưng con làm ơn cứu gia đình mình.

Hôm sự này thật sự không thể bỏ được.

Ta cầu xin con."

Vừa nói Mộc lão gia vừa quỳ xuống cầu xin cô.

Một bên là tình, một bên là hiếu Mộc Xuyên không biết chọn lựa ra sao cô phân vân một hồi lâu, vừa định quay người uống một chén trà để bình tĩnh đã bị đánh ngất.

"Cha xin lỗi con.

Nhà quan huyện cũng môn đăng hộ đối không khổ cho con.

Cha xin lỗi.

Sự thành cha sẽ đến xin lỗi con sau.

Vì Mộc gia.

Cha xin lỗi con."

Đám cưới vẫn được cử hành.

Trên xe ngựa đỏ.

Tiếng kèn trống hỉ vang lên làm người ta đinh tai nhức óc.

Mộc Xuyên từ trong cơn đau tỉnh lại.

Mọi sự đã rồi.

Cô đang ngồi trên xe hoa về phủ quan huyện.

Tân nương ngồi trong kiệu đỏ khóc tiếng ai oán.

Nước mắt không ngừng rơi.

Bà mối bên cạnh khuyên ngăn đủ đường nhưng cũng không thể nào ngăn cản được.

Cô muốn lật chiếc khăn loan, chạy khỏi xe ngựa, chạy khỏi sự trói buộc sắp thành này nhưng còn Mộc gia, còn cha mẹ, còn mọi người trong phủ.

Họ đã yêu thương cô đến nhường nào.

Tình lang à.

Một bên tình, một bên hiếu.

Là ta phụ chàng.

Nếu có kiếp sau chúng ta liền sinh tử không oán.

Tân nương bước vào cửa.

Trên tay cầm quả táo nhỏ.

Là ngày đại hỉ cớ sao nàng lại khóc.

Tân nương trên tay cầm quả táo đỏ.

Nước mắt rơi xuống chậu than đỏ.

Cùng tân lang tam bái viên mãn.

Nhưng cớ sao nàng lại khóc..