Trung tâm khu chợ, một tòa lâu đài đỏ, dăng màn, kết đăng nổi bật nhất, mọi chiếc thuyền đều theo hướng đó mà di chuyển tới.

Người ta tương truyền tằng phía Tây có trợ quỷ, mỗi năm chỉ mở đúng ba ngày lúc trăng tròn mỗi tháng.

Rất nhiều kì chân dị bảo hiểm có xuất hiện ở khu chợ này.

Kẻ thường khó có thể vào được nơi đây.

Tiên nhân tới đây mua bán tiên thảo cũng rất nhiều.

Sòng bạc, kĩ viện,...!ở đây là lớn nhất nên có không ít những vị tu tiên, tu chân đến để chơi đùa, cá cược.

Là một chốn phồn hoa chết chóc.

"Ca ca, nơi này u ám, ta có chút sợ."

Tiểu Quân Tử nhìn bóng lưng vị ca ca trước mặt mà tựa vào rồi nói.

Tống Trạch cũng cảm nhận được lưng mình có một bóng nhỏ đụng vào, đưa tay lên xoa đầu mà an ủi:

"Có ta, đệ liền không sao cả.

Ta sẽ bảo vệ đệ."

Cẩn Ngôn thấy vậy chỉ muốn đánh cho hắn một chưởng chết tại chỗ.

Làm nũng kiểu này? Nhìn vẻ mặt của y lấy đâu ra chút sợ hãi nào, nhìn lại còn thấy rất đắc ý ấy chứ?

Chiêu Quân vừa dựa vào bóng lưng của vị ca ca Thẩm nhà mình, vừa nhìn 2 người bên cạnh bằng anh mắt vô hại.

Bọn họ chưa kịp làm quen mới không khí trong chợ quỷ đã có một thiếu nữ quỷ đi tới rao hàng:

"Các vị tiểu quỷ ca ca, có muộn lại đây chơi với chúng ta một chút không? Thường ngày sẽ mất tiền nhưng các vị ca ca xinh đẹp như hoa liền miễn phí cho hai người."

Vị quỷ trước mắt nhìn Chiêu Quân và Tống Trạch lại chẳng thèm đoái hoài gì đến hai người ở phía bên cạnh, thậm trí họ còn bị đẩy ra.

Nữ quỷ vừa nói dứt câu, một đám nữ quỷ khác đến bao vây hai người bọn họ lại, vừa nói cười vừa tiếp chuyện:

"Vị ca ca này, huynh bao nhiêu tuổi rồi."

"Vị ca ca này..."

Vừa nói bọn họ vừa tiến tới chạm vào hai người.

Chiêu Quân liếc nhìn bọn họ, một luồng uy áp tiến lại khiến đám nữ quỷ nọ sợ hãi, biết khó mà lui, không dám động chạm nhưng bọn họ vẫn có ý trêu trọc:

"Hai vị ca ca dữ quá, đến vui với chúng ta một lúc thôi, cửa tiệm ở bên này, rượu thịt đều để hai người chọn tùy ý."

Vừa nói bọn họ lại vừa nhìn nhau cười.

Tống Trạch không khỏi có chút khó sử:

"Các vị tiền bối, ta đến đây tìm người, không tiện lưu lại, các vị phu nhân lượng thứ."

Vừa nghe đến hai chữ phu nhân, đám quỷ kia xanh mặt tức giận:

"Phu nhân cái cmn nhà ngươi.

Bọn ta đâu có già đến thế, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta già? Ta liền móc con mắt đó ra.

Người..."

Chưa kịp nói dứt câu bọn họ đã bị một tiếng pháo nổ làm giật mình.

"Lại đến rồi, Thành chủ lại đến rồi.

Mọi người còn không mau đi tiếp đón.

Pháo hoa cũng đã điểm rồi.

Nhanh chóng lên.

Nhanh chóng lên nào."

Khi tiếng pháo vừa dứt, trên trợ đã không còn một bóng người ngoài bọn họ.

Đèn đuốc cũng vụt tắt từ bao giờ.

"Lôi Phong, đây là có chuyện gì?"

Y hỏi nhưng không thấy người bên cạnh đáp mà chỉ thấy một giọng nói quen thuộc khác:

"Ca ca, bọn họ biến mất rồi.

Chỉ còn ta với huynh."

Tống Trạch không hiệu sự tình quay lại nhìn người phía sau nhưng lại không thể thấy rõ mặt.

Y gọi người nọ:

"Đệ là...!Chiêu Quân?"

Chiêu Quân cũng không nhanh không chậm đáp:

"Là đệ.

Huynh...!không sợ sao?"

Đột nhiên đèn đuốc bên cạnh lại vụt sáng, hai người được đưa đến một nơi lộng lẫy, trên người là hai bộ y phục đỏ.

Hình như là một bữa tiệc.

Tống Trạch vừa đáp xuống nền đất, đầu óc có chút mơ hồ nhớ lại hình dáng vừa rồi.

Đôi bàn tay to lớn, thô ráp hơn, giọng nói có vẻ trầm hơn và cao hơn trước.

Đệ ấy vốn không phải hình dạng này sao?

"Khách quý khách quý ghé chơi, Ta là Huyết Nguyệt phía Tây, Thần Quan hạ phàm xuống chỗ ta dạo chơi, không kịp trở về để tiếp đón cho toàn, xin thứ lỗi."

Một giọng nói sau màn đỏ, ngụ ý vừa cười cợt, vừa có phần cao hứng nói..