Chương 10.
Hướng Nam Xuyên nhắm chặt con mắt, chuẩn bị tốt tinh thần sắp phải ngã vào tang thi, bị tang thi phanh thây, nhưng nửa ngày sau, anh phát hiện chính mình vẫn không nhúc nhích, còn vẫn đang duy trì tư thế hướng về phía trước, anh hồ nghi mở mắt, đột nhiên khoảng cách trước mắt không đến năm centimet có con tang thi đang há mồm to như chậu máu, trái tim Hướng Nam Xuyên chợt dừng lại một nhịp.Chẳng những anh như thế, liền những người khác, bao gồm tang thi cũng là cứng đờ bất động, phảng phất như bị người khác điểm huyệt, Hướng Nam Xuyên chọc chọc hệ thống, “1314, đây là có chuyện gì?”Hệ thống nói: “Thời gian, cậu thức tỉnh dị năng thời gian rồi.”Hướng Nam Xuyên không nghe ra trong giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của hệ thống che dấu một tia ghen ghét, anh thử động một chút, lại vẫn là không động đậy, “Nếu tôi thức tỉnh dị năng thời gian, vậy vì cái gì chính mình tôi lại không động đậy được?”Hệ thống không nghĩ để ý đến anh, nhưng ai bảo người này lại là cửa hàng trưởng được tuyển định, hệ thống nói: “Đó là bởi vì cậu đem chính mình giam cầm ở thời gian, cậu cảm thụ một chút tuyến thời gian, đem những người khác coi như hư vô, để chính mình trong tuyến thời gian lùi lại.”Khó có được hệ thống cao lãnh nói một lần nhiều như vậy, Hướng Nam Xuyên khép lại đôi mắt cảm thụ cái gọi là tuyến thời gian, động tác mọi người duy trì bất động, chỉ có anh chậm rãi lui về phía sau, đứng thẳng lưng, bất quá động tác bình thường đến cực điểm, lại làm Hướng Nam Xuyên cảm giác thân thể chính mình như bị đào mất năng lượng, sắc mặt anh dần dần trắng bệch.Hệ thống lạnh lùng ngắt lời nói: “Đủ rồi, không muốn chết thì lập tức đình chỉ phát ra dị năng.”Hướng Nam Xuyên đột nhiên mở mắt ra, dường như anh mới từ trong nước đi ra vậy, mồ hôi đầy đầu, phía sau lưng ướt đẫm, gió lạnh thổi một cái, anh không nhịn được mà rùng mình.Lúc Hướng Nam Xuyên mở mắt ra, đồng thời những người khác động.Mộ Đông một bàn tay cầm ống thép chống một cái đầu tang thi, một cái tay khác vẫn duy trì động tác duỗi tay đi kéo Hướng Nam Xuyên, nhìn thấy Hướng Nam Xuyên hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở bên cạnh, hắn chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình hư hư thực thực khó hiểu.Lúc Mộ Đông đang ngây người, tang thi nắm lấy ống thép, đem Mộ Đông đẩy ngã trên mặt đất, nhắm ngay cổ hắn cắn xuống.Động tác mập mạp nhanh nhẹn, một chút cũng không chịu ảnh hưởng của hình thể, hắn đi hai ba bước chân qua, một chân đá văng đầu tang thi, sau đó hắn một phen kéo Mộ Đông, cầm mã tấu trên tay, chém ra một đường máu.Dị năng tiêu hao quá độ, Hướng Nam Xuyên đến động tác giơ tay cũng cảm thấy khó khăn, càng miễn bàn đánh được tang thi.Dị năng giả tốc độ kia đem Hướng Nam Xuyên đẩy vào chỗ tang thi, liền chạy trốn không thấy bóng dáng, Trì Nghiễm lúc này toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Hướng Nam Xuyên, căn bản mặc kệ người khác chết sống, làm cho số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, liên tiếp có người sống sót bị tang thi đánh chết, cắn chết.Trì Nghiễm đi đến bên người Hướng Nam Xuyên, đỡ anh, “Chúng ta về siêu thị!”Nghe thấy tiếng người sống sót tuyệt vọng nức nở, Hướng Nam Xuyên than thở cả giận: “Đem bọn họ mang lên.” Tóm lại là anh tổ chức những người này lại đây, giờ đem người ném xuống nơi đây mặc kệ, loại chuyện thiếu đạo đức này anh làm không được.Trì Nghiễm nghiêng đầu đối với Mộ Đông bọn hắn nói: “Các cậu theo tôi.”Trì nghiễm che chở Hướng Nam Xuyên ở phía trước mở đường, những người khác gắt gao đuổi kịp, may mắn cách siêu thị chỉ có mười mấy mét ngắn ngủi, ngắn là như thế, bọn họ cũng mất không ít thời gian mới trở lại được siêu thị.Hướng Nam Xuyên quay đầu nhìn mấy người kia đang nâng những người sống sót, vài cá nhân trên tay, trên cổ có vết thương rõ ràng, Hướng Nam Xuyên cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, để cho bọn họ đi vào.Vạn nhất biến thành tang thi, không phải còn có Tiểu Nhẫn ở đây sao.Hướng Nam Xuyên dựa vào quầy thu ngân ngồi xuống, anh bám vào bên tai Trì Nghiễm thấp giọng nói: “Cho tôi mấy viên tinh hạch.”Trì Nghiễm tránh đi tầm mắt mọi người, từ trong túi móc ra mấy viên tinh hạch đặt ở trong lòng bàn tay Hướng Nam Xuyên.Tay Hướng Nam Xuyên cầm tinh hạch, khép lại đôi mắt hấp thu tinh hạch.Không biết qua bao lâu sau, Hướng Nam Xuyên nghe được tiếng mập mạp nôn nóng hô: “Tiểu Đông!”Một người sống sót chỉ vào cổ Mộ Đông kinh hô: “Cậu ta bị tang thi cắn.”Lời này vừa phát ra, những người sống sót khác toàn bộ lui về phía sau, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn Mộ Đông.Mộ Đông sầu thảm cười, hắn run run rẩy rẩy chống đầu gối đứng lên, “Béo ca, đỡ em lên, tự mình em đi ra ngoài.”Mập mạp đè lại hắn một phen, sau đó hắn banh mặt, hướng vào những người sống sót đó, sát khí nói: “Bị cái gì mà bị, bọn họ không phải cũng là bị tang thi đánh thương tay sao, muốn đi ra ngoài cũng là mọi người cùng nhau đi ra ngoài!”Những người sống sót đó thấy bị chọc phá bí mật, theo bản năng che lại mu bàn tay, tức muốn hộc máu nói: “Cậu nói bậy cái gì đó?!”Mập mạp cầm theo mã tấu đặt ở trên cổ người nọ, “Tôi nói bậy? Đưa tay ra để tôi nhìn xem!”Nghe thấy thế, Hướng Nam Xuyên không có biện pháp tĩnh tâm mà hấp thu tinh hạch, anh hỏi hệ thống, “Những người này bên trong có bao nhiêu người nhiễm virus tang thi?”Hệ thống xa cách nói: “Cậu có thể tự mình nhìn.”Nói xong một câu này, hệ thống lại biến mất, vô luận Hướng Nam Xuyên gọi như thế nào, nó trước sau đều giả chết.Hướng Nam Xuyên xoa xoa huyệt Thái Dương, anh nhìn về phía Mộ Đông, tập trung tinh thần cảm thụ tuyến thời gian tồn tại. Từ giai đoạn hiện tại mà nói, tuyến thời gian chỉ là do mọi người đưa ra một cái khái niệm mà thôi, cũng có người nói, quá khứ tương lai chẳng qua chỉ là ký ức làm chúng ta cho rằng vật chất đang biến hóa để chúng ta thấy được biểu hiện giả dối mà thôi, mà trên thực tế căn bản cũng không có cái gì gọi là quá khứ cùng tương lai, chỉ có hiện tại!Sau khi đã trải qua chuyện xuyên qua thời không không thể tưởng tượng được như vậy, Hướng Nam Xuyên cho rằng thời gian là thứ rất kỳ diệu.Hướng Nam Xuyên còn cảm thấy, dị năng của anh không chỉ là có mỗi thời gian, lúc trước hai lần có dự cảm bất an, đại khái là anh trong lúc vô ý biết trước được nguy hiểm, xem ra dị năng của anh còn có rất nhiều địa phương muốn tìm hiểu.Cảnh vật trước mắt cực nhanh đi tới, cuối chỗ, Hướng Nam Xuyên thấy trước mặt anh có rõ ràng hai tuyến thời gian, anh theo một cái tuyến trong đó đi đến, sau đó anh thấy Mộ Đông biến thành tang thi.Trong tương lai có vô hạn loại khả năng, hiện tại bất luận có quyết định gì, đều có khả năng thay đổi tương lai, cho nên anh nhìn thấy cái này cũng chỉ là chuyện có khả năng phát sinh.Ở trên một cái tuyến thời gian khác, Hướng Nam Xuyên lại thấy Mộ Đông không những không có biến thành tang thi, còn thức tỉnh được dị năng, dị năng hắn là hệ chữa khỏi bệnh cực hi hữu. Dị năng này hi hữu ở chỗ, chẳng những có thể trị tất cả loại miệng vết thương, cùng với bệnh nan y, thậm chí còn có thể tinh lọc virus tang thi trong nhân thể.Trong chớp nhoáng, Hướng Nam Xuyên hạ quyết định, cần phải giữ được mạng của Mộ Đông.Hướng Nam Xuyên nhìn mấy người khác bị thương do tang thi, trên mặt bọn họ có tử khí, liền tính không cần dị năng, cũng có thể đoán được bọn họ sắp hóa tang thi.Mà Mộ Đông...... Đôi mắt hắn đỏ đậm, cuộn tròn thân thể đang run rẩy, bộ dáng nhìn qua phi thường thống khổ.Hướng Nam Xuyên tiếp tục quấy rầy hệ thống, “Đại lão, có biện pháp nào có thể làm Mộ Đông thức tỉnh thành công không?”Hệ thống phiền không chịu nổi, “Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ tùy cơ, mời cửa hàng trưởng ở trong năm phút đồng hồ, mời chào mười sáu khách nhân.”Sắc mặt Hướng Nam Xuyên cứng đờ, “Đại lão, hiện tại dưới không khí khẩn trương như vậy làm sao bán trái cây?” Sẽ bị đánh.Hệ thống: “Cậu có làm hay không.”Hướng Nam Xuyên nhớ tới, hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ khen thưởng một lọ thuốc kích phát dị năng, “Đây có tính là nhiệm vụ thứ ba không?”“Tính!”Hướng Nam Xuyên mỉm cười, “Cảm ơn mi, 1314.”Hệ thống: Khi có việc cầu người thì kêu là “Đại lão”, lúc sau dùng xong thì kêu “1314”, thật là nhân loại hay thay đổi.Hướng Nam Xuyên đi đến sau quầy thu ngân, anh gõ gõ mặt bàn, đề cao âm lượng nói: “Mọi người có muốn mua trái cây không?”Mọi người còn đang giằng co tức khắc nhất trí động tác nhìn lại đây.Hướng Nam Xuyên nói: “Dù sao cũng sẽ chết, trước lúc chết không muốn hưởng thụ một chút, không cảm thấy quá đáng tiếc sao?”