Hảo cảm của Vân Miên đối với Kiêu Vũ tăng lên chóng mặt, nàng phong khinh vân đạm ( thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản) nhìn Kiêu Mị nói :" Tạ Mị công chúa ban thưởng nhiều anh đào như vậy, ta có thể bắt đầu ăn được chưa?"Nghe Vân Miên nói, Kiêu Mị cùng Kiêu Vũ sợ ngây người, nghe ngữ khí này liền biết rằng Vân Miên chắc chắn trong thời hạn một nén nhang nàng có năng lực ăn hết hai rổ anh đào? Không có khả năng! Trừ phi nàng ta là thần tiên.Kiêu Mị cười nhạo một tiếng, nhướng mày nói: “Xem ra ngươi chưa bao giờ được ăn no, nên cho rằng mình có thể ăn hết cả một con trâu.

Thật là không biết tự lượng sức mình, nếu ngươi coa khả năng trong thời hạn một nén nhang ăn hết hai rổ anh đào, bổn công chúa sẽ uống một bình rượu xem như tự phạt chính mình."" Vậy rất tốt, ta bắt đầu ăn đây." Vân Miên nói xong liền lấy một trái anh đào trong rổ đưa lên miệng nhấm nháp, hương vị anh đào thật thơm ngon.Kiêu Mị nhìn nén nhang đang cháy, nàng ta chắc rằng mình đã thắng rồi.Nén nhang cháy hết một nữa, nhưng anh đào trong rổ mới vơi đi được một nửa, hai rổ còn dư lại hơn hai phần ba.

Kiêu Vũ tính toán, với tốc độ này, đến hết một nén nhang sẽ còn dư lại hơn hai trăm quả.

Thật làm chết người thôi.Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, thái giám cao giọng hô:" Hoàng Thượng giá lâm!”Kiêu Chiến sau khi hạ lễ xong, liền thay thường phục.

Kiêu Mị cùng Kiêu Vũ vội đứng lên nghênh đón, Kiêu Chiến bước đến ngồi xuống ghế, ánh mắt hắn dừng trên người Vân Miên, ngưng mi hỏi:" Đã có chuyện gì?"Vân Miên nhìn Kiêu Chiến một cái, không nói lời nào, tập trung ăn anh đào.Kiêu Mị đáp:" Hồi hoàng huynh, dân nữ này không biết từ đâu tới, dám cả gan vào vườn trái cây của hoàng gia ăn vụng anh đào, thần muội thấy nàng đáng thương nên đã thưởng cho nàng hai rổ anh đào ."Kiêu Chiến vừa nghe liền biết sự tình không đơn giản như vậy, hắn nhìn thấy Vân Miên đã ăn hết một rổ với tốc độ ăn này sẽ khiến này no đến vỡ bụng mà chết.

Còn có, nén nhang đang cháy là như thế nào?Kiêu Vũ thấp giọng, nói:" Mị nhi phạt nàng ta trong một nén nhang phải ăn hết hai rổ anh đào, nếu còn dư bao nhiêu trái thì sẽ phạt bấy nhiêu trượng."Kiêu Chiến vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiêu Mị một cái.

Kiêu Mị bị ánh mắt lạnh băng của Kiêu Chiến khiến cho nàng ta sợ hãi không thôi.Không cho Kiêu Mị có cơ hội lên tiếng, Kiêu Chiến ra lệnh:" Trẫm đói bụng, đem số anh đào còn dư đến đây cho trẫm."" Tuân lệnh." Thị vệ vội vàng đi đến chổ Vân Miên định lấy số anh đào còn lại của nàng dâng lên Kiêu Chiến.

Vân Miên không biết rằng Kiêu Chiến đang giải vây cho nàng, Vân Miên tưởng rằng Kiêu Chiến định cướp anh đào của nàng, vội vàng ôm lấy rổ anh đào, hướng Kiêu Chiến nói:" Bệ hạ, số anh đào này là của ta, bệ hạ không được cướp.""....." Kiêu Mị cùng Kiêu Vũ ngẩn người ra, nghe ngữ khí của Vân Miên kiền biết rằng nàng cùng hoàng huynh không chỉ quen biết, mà còn rất thân thiết." Ngươi không no sao?" Kiêu Chiến cảm thấy hỗn độn, hắn thật không thể tưởng tượng nổi, Vân Miên gầy như vậy mà bụng có thể chứa được nhiều anh đào đến thế sao?" Không no, Mị công chúa nói nếu ta có thể ăn hết hai rổ anh đào trong một nén nhang, nàng ta sẽ uống một bình rượu, thỉnh bệ hạ chuẩn bị một bình rượu giúp ta." Vân Miên nói xong, liền dùng cả hai tay lấy anh đào, tốc độ ăn của nàng tăng lên gấp ba lần.Kiêu Mị nhìn nén nhang, rồi nhìn qua Vân Miên.

Rất nhanh, thời hạn một nén nhang đã hết, rổ anh đào trước mặt Vân Miên cũng hết sạch, thật sự là hết sạch không còn một quả.

Nàng thật sự đã ăn hết hai rổ anh đào, dạ dày của nàng quả thật là vua của các dạ dày nha.Kiêu Chiến nhíu mày thật chặt, hắn thật sự lo lắng Vân Miên bị no chết." Vân Nhi thật lợi hại, bổn công chúa thật hổ thẹn, sự việc hôm nay liền cho qua đi.

Đã đến giờ dùng ngự thiện, bổn cung chúa mời ngươi cùng dùng bữa." Kiêu Mị tự tìm bậc thang cho chính mình đi xuống.Kiêu Chiến lạnh mắt nhìn Kiêu Mị, cao giọng nói:" Người đâu, mau mang một bình rượu tới cho Mị công chúa.".