Mẹ Lâm cũng như ba ba nói thật tốt, luôn cười vui vẻ và tốt bụng, thật không như ta tưởng tượng.

Chỉ là... buổi sáng ta muốn đi bộ đến trường cơ, thật vui, có thể gặp nhiều bạn của Mẹ trên đường, họ hay cho ta những món quà nhỏ, nhưng giờ mẹ Lâm không muốn, mẹ Lâm muốn ta cùng em gái phải được xe riêng chở đến trường. Tối ta muốn được nghe truyện cổ tích trước khi ngủ, nhưng mẹ Lâm phải hát ru cho em gái.

Nhưng không sao Ba ba có vẻ không còn bận như trước, tối ba luôn về ăn tối, ta vẫn thực vui dù trên bàn ăn không còn món ta thích, ba sẽ chơi với ta cùng em gái. Em gái mới nhập học vào lớp của ta, bài vở mới chưa theo kịp, nên ba ba luôn phải dạy kèm thêm, ba cũng biết ta học luôn đứng đầu lớp, nên cũng ít theo dõi việc học của ta. Ta kiểm tra được điểm cao nhất, cô giáo khen ta rất nhiều, vui vẻ về khoe ba ba và mẹ Lâm nhưng họ cũng không để ý lắm vì em gái làm bài không tốt đang buồn lòng, dần dần ta cũng không còn háo hức khi được điểm tốt như lúc được Mẹ tán dương và thưởng quà nữa rồi.

Có lần ba ba nghĩ ta học tốt có thể kèm em gái ta thực vui, vì em gái rất ngoan, ta lại có thể cùng em gái học với ba ba, nhưng mẹ Lâm không muốn, mẹ Lâm sợ em gái làm phiền ta học. Dần dần em gái học đã tiến bộ tuy không giỏi bằng ta nhưng cũng tốt hơn rất nhiều, cả nhà ngày càng vui nhưng ta thật không rõ sao ta càng lúc càng không hòa nhập với gia đình của ta.

Trên lớp các bạn học cũng thật yêu thích Nhu Nhi, em gái rất hòa đồng với mọi người, họ cũng là bạn tốt của ta. Ngày trước cuối tuần thường qua nhà ta chơi vì Mẹ nấu ăn rất ngon, bọn họ rất ghen tị với ta vì ngày nào cũng được ăn món do Mẹ nấu, đó cũng là ngày trước. Chỉ có Tố Tố bạn thân từ nhỏ của ta, cậu ấy không thích Nhu Nhi, luôn khó chịu

- Phong Phong cậu đúng là ngốc, có mẹ kế và em gái ba ba sẽ không thương cậu nữa đâu

Lúc đó ta vẫn luôn nói không sao, nhưng trong lòng ta thật sự ngày càng sợ hãi, ta đã không còn mẹ đến cả ba ba không thương ta nữa thật ư?

Hôm nay ta rất vui, từ ngày Mẹ mất 3 tháng rồi ta rất ít gặp ngoại ngoại dù tuần nào người cũng gọi hỏi thăm ta. Hôm nay ngoại ngoại sẽ đón ta đi chơi ngày cuối tuần, ta thực cao hứng.

Ngoại ngoại tuy đã gần 60, nhưng nhìn vẫn còn tinh mẫn, rắn rỏi của một quân nhân. Nhưng ta vẫn nhận ra nếp nhăn trên mặt ngoại ngày càng nhiều, mà tóc bạc cũng đã hơn trước, dường như ba tháng không gặp ngoại của ta đã già hơn vài phần đau buồn. Người lính dù mạnh mẽ đến đâu, nhưng sao có thể chịu được tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ta thấy trong mắt người đỏ lên khi thấy ta, cũng không hiểu sao ta ôm ngoại khóc lóc

- Ngoại ngoại con nhớ Mẹ... hu hu ... mẹ không cần nên mới bỏ con.. hu hu

- Sao có thể, Phong nhi của ngoại ngoan ngoan, nín không khóc, sao mẹ con có thể không cần con

Ta cũng chỉ là đứa trẻ, khóc một hồi mệt mỏi, ngoại ngoại dẫn ta đi ăn, toàn những món ta thích, cũng lâu rồi không ăn chúng, tuy không ngon bằng Mẹ nấu nhưng ta vẫn thực vui. Nhìn ta ăn ngoại đau lòng, vuốt ve mái tóc ta

- Ngoan ăn nhiều vào, ở nhà không ai chăm sóc con sao, làm cháu yêu của ta gầy thế này đây

- Không đâu, mẹ Lâm rất tốt với con

Ông ngoại nheo đôi mắt đã nhiều nếp nhăn của ông, giọng hạ xuống

- Ai là mẹ Lâm??? Lưu Tư Phúc dám mang phụ nữ mới về nhà

Ta vẫn không phát hiện việc gì bất thường, cũng thực ngoan trả lời

- Là mẹ mới của con ạ, còn có em gái Nhu Nhi nữa.

Ông ngoại càng nhíu đôi lông mày lại, ngước nhìn ông ta hơi sợ

- Ngoại ngoại ...

Nghe ta nhõng nhẽo gọi, ông liền thay bằng đôi mắt yêu thương

- Phong nhi ngoan, ăn xong ngoại đưa con về nhà

- Nhưng không phải cuối tuần...

- Ông ngoại đột nhiên nhớ ra một việc cần làm rồi, bữa khác ngoại đưa con đi chơi được không???

Sau đó ta được mang về biệt thự Lưu gia, đêm đó ba về rất khuya, đã rất lâu rồi ta không thấy ba về khuya vậy.

Chuỗi ngày bình yên nói cách khác là vô vị đó không kéo dài được bao lâu, mấy ngày sau, bí mật động trời phơi bày trước mắt ta...