“Chủ nhân, có video trò chuyện của Mông Kình Nhận, xin hỏi có chuyển tiếp hay không?”

“Chuyển tiếp.” Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nói.

Từ sau khi Mông Kình Nhận làm xong nhiệm vụ ra ngoài, rốt cuộc không còn tin tức của hắn, Đoạn Ngọc Giác vẻn vẹn chỉ biết là Mông Kình Nhận ly khai Sư Tử Tinh, thế nhưng cũng không biết hắn đi làm cái gì, cũng không biết nhiệm vụ của hắn rốt cuộc là cái gì.

“Tiểu Giác, ” khuôn mặt anh tuấn của thú nhân kia xuất hiện trên màn ảnh, con mắt màu bạc lập loè nhu hòa tình ý, “Anh rất nhớ em.”

“Há, ” Đoạn Ngọc Giác mạn bất kinh tâm đáp một tiếng, ánh mắt vẫn cứ tập trung ở trên kế hoạch mà mình đã viết được hơn phân nửa kia, cau mày suy tư một chút, bỏ thêm vài chữ ở phía trên.

Mông Kình Nhận: “… qaq!” Ta chẳng lẽ còn không có mị lực bằng tờ giấy kia sao?

—— Cửu biệt gặp lại chẳng lẽ không cần phải cho ta một cái ôm nhiệt tình sao? Được rồi, coi như hiện tại ôm không tới, tại sao ngay cả ánh mắt nhiệt tình cũng không có?!

Mông Kình Nhận trầm giọng nói, trong thanh âm mang theo mê hoặc, giống như rượu được ủ lâu năm trong lòng đất, tản ra mùi thơm không nói được, “Tiểu Giác…”

Ngón tay của Đoạn Ngọc Giác dừng lại một chút, bên tai có chút đỏ lên, nhưng vẫn là trấn định ngẩng đầu lên, nói: “Làm gì?”

“Nhiều ngày không gặp như vậy, em chẳng lẽ không nhớ anh sao?” Mông Kình Nhận chớp mắt chớp mắt chớp mắt, dùng âm thanh trầm thấp kia dụ dỗ tâm tư của Đoạn Ngọc Giác.

Đoạn Ngọc Giác trầm mặc vài giây, cuối cùng khá là thất bại nói: “Thứ cho em nói thẳng, anh chỉ ly khai một tuần!”

Đúng, trước trận đấu bán kết, người này ly khai Sư Tử Tinh, trước khi đi còn rất hổ thẹn nói với mình, không thể tiếp tục nhìn mình so tài, rất xin lỗi.

“Một ngày không gặp như là ba năm!” Mông Kình Nhận hùng tráng nói, thuận tiện giúp Đoạn Ngọc Giác tính toán một chút, “Bảy ngày chính là hai mươi mốt thu, tính ra đều năm năm rồi!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Mông Kình Nhận mỉm cười với Đoạn Ngọc Giác, con mắt màu bạc thâm trầm giống như là vòng xoáy, “Tiểu Giác, anh rất nhớ em, em cũng rất nhớ anh đúng không?”

Đoạn Ngọc Giác giống như bị âm thanh kia dụ dỗ, có chút thất thần đáp lại: “Đúng…”

“Cái gì đúng đây?” Mông Kình Nhận chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp chậm rãi chậm rãi vang lên bên tai của Đoạn Ngọc Giác, “Tiểu Giác, em không nói cho anh, anh làm sao biết đây?”

“Anh rất nhớ em, Tiểu Giác…”

“Em cũng rất nhớ anh…” Đoạn Ngọc Giác lẩm bẩm nói, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn có thể làm cho Mông Kình Nhận nghe được rõ rõ ràng ràng, Mông Kình Nhận không nhịn được cười đến càng chói mắt.

Bên tai quanh quẩn tiếng cười của Mông Kình Nhận, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên xoay người, trong óc nháy mắt chiếu lại chuyện mới xảy ra lúc nãy, sắc mặt trực tiếp đen.

—— Cái tên sắc dụ cuồng này!

“Mông Kình Nhận, ” Đoạn Ngọc Giác gằn từng chữ thì thầm, nhìn gương mặt cười đến rực rỡ của Mông Kình Nhận, nở nụ cười, cố ý cười đến sáng lạn giống như hắn, Mông Kình Nhận trong lòng đột nhiên có mấy phần ý nghĩ không tốt.

“Tiểu Giác…” Mông Kình Nhận có chút lấy lòng cười cười, “Tiểu Giác ~ ”

“Ha ha, ” Đoạn Ngọc Giác mỉm cười, cười đến sáng lạn hơn Mông Kình Nhận mấy phần, Mông Kình Nhận lúc nào từng thấy cậu nở nụ cười như vậy, lúc này liền si mê nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong đáy lòng có sự thỏa mãn không nói ra được.

—— Tiểu Giác cười rộ lên thật là đẹp a (^o^)/~

“Mông Kình Nhận, ” Đoạn Ngọc Giác cười đến xán lạn, ngữ khí lại trầm thấp chầm chậm giống như vừa nãy của Mông Kình Nhận, “Em nghĩ, anh là không nghĩ trở lại đúng không?”

Mông Kình Nhận chỉ lo nhìn khuôn mặt sáng lạn của Đoạn Ngọc Giác, làm sao còn nhớ được cái khác, nghe được câu hỏi của Đoạn Ngọc Giác cũng không ngừng gật đầu, căn bản không có nghĩ gì cả.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Đoạn Ngọc Giác trái lại khí không ra. Cái tên này dại dột giống như một động vật cỡ lớn, bắt nạt hắn giống như là bắt nạt nhi đồng kém thông minh vậy, chính mình người lớn như vậy lại muốn cùng một tên ‘Tiểu hài tử’ tính toán, thực sự là quá khó coi.

“Anh tại sao ngu xuẩn như vậy a…” Đoạn Ngọc Giác có chút bất đắc dĩ thở dài nói, “Bộ dáng này của anh ở trên chiến trường, tùy tiện một cái mỹ nhân kế đều có thể đem người hạn chế.”

Mông Kình Nhận quyết đoán phản bác: “Anh chỉ si mê một mình em!”

Ánh mắt của Đoạn Ngọc Giác rút ra khỏi bản kế hoạch của mình, từ trên xuống dưới đánh giá Mông Kình Nhận, cuối cùng thành thực lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ai…”

Mông Kình Nhận: “… qaq!” Bảo bối em là đang hoài nghi sự kiên trinh của anh sao?!

Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà đem kế hoạch của chính mình buông xuống, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Liên Phương cùng Cổ Thừa Vọng có phải cũng đang ở chỗ của anh?”

“Ân, ” Mông Kình Nhận gật gật đầu, thừa lúc Đoạn Ngọc Giác không chú ý liền cong cong miệng lên, xem đi, Tiểu Giác liền quên mất tính sổ đây!

—— Tiểu Giác thật là quá đáng yêu, chỉ bằng mấy câu nói của mình liền từ bỏ cái đề tài kia, phải biết vừa nãy Mông Kình Nhận còn lo lắng Tiểu Giác muốn đem hắn đuổi ra ngoài cửa đây.

“Hơn nữa, phụ thân cũng ở nơi đây.” Mông Kình Nhận bồi thêm một câu.

“Phụ thân?” Đoạn Ngọc Giác lầm bầm lặp lại, phụ thân của Mông Kình Nhận sao lại muốn cố ý nói với mình?

Chờ đã, phụ thân?! Chẳng lẽ nói?

Đoạn Ngọc Giác mở to con mắt, bên trong con mắt màu đen tràn đầy kinh hỷ, “Phụ thân em?!”

“Đúng, phụ thân mấy ngày trước đã đến nơi này, ngày hôm qua làm kiểm tra toàn thân, thân thể cũng không có bất cứ vấn đề gì, ” Mông Kình Nhận thả mềm âm thanh, “Em có thể yên tâm, Tiểu Giác.”

Đoạn Ngọc Giác nhắm mắt, trong lòng trong nháy mắt buông lỏng không ít, đây thực sự là một tin tức tốt có giá trị cao hứng.

“Bất quá, ” Đoạn Ngọc Giác đột nhiên nhíu nhíu mày, “Phụ thân không phải đang ở bên liên bang sao? Làm sao sẽ bị đuổi về?”

“Này không có gì, ” Mông Kình Nhận tránh nặng tìm nhẹ hồi đáp, “Liên bang cùng đế quốc làm một cái giao dịch, ”

Mông Kình Nhận nhìn ánh mắt của Đoạn Ngọc Giác, bất đắc dĩ cười khổ một cái, “Được rồi, là chúng ta cùng Nam Khanh Hoa bọn họ làm một cái giao dịch, cho nên phụ thân được bọn họ đưa trở về.”

“Không cần lo lắng, ” Mông Kình Nhận ôn hòa an ủi, những chuyện này hắn cũng không tính cùng Đoạn Ngọc Giác nói tỉ mỉ. Đế quốc cùng liên bang như nước với lửa, nội dung liên quan đến cảnh ngộ lúng túng của đám người giống cái á giống cái, Ưng Hoa thương hội cùng những tinh cầu liên bang khác, đều không quá tốt đẹp, một chốc căn bản giải thích không rõ ràng, hắn cũng không có ý định đem những chuyện này đều nói cho bạn lữ nhà mình. Bạn lữ nhà hắn cần phải luôn vui vẻ không sầu lo, không cần thiết lo lắng những thứ đồ này.

—— Bất luận có gian nguy gì, mình cũng sẽ luôn che chở ở tước mặt cậu, không cho cậu thụ một chút thương tổn nào.

Đây là lời hứa mà Mông Kình Nhận tự hứa sau khi trở lại Song Tử Tinh, nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác nằm trong bệnh viện không còn kí ức.

“Anh vẫn chờ vào động phòng với em đâu.” Mông Kình Nhận ngậm cười nói, con mắt trong trẻo nhu hòa, rạng ngời rực rỡ.

Đoạn Ngọc Giác: “…” Vì sao lại kéo tới cái vấn đề này a?!

Đoạn Ngọc Giác mặt chân thành: “Anh có thể tiếp tục chờ.”

Mông Kình Nhận trầm thấp cười nói: “Tốt, Tiểu Giác bắt anh chờ, anh đương nhiên phải đợi, ” nụ cười trở nên càng ngày càng ám muội, “Đợi đến một ngày mà Tiểu Giác cũng không muốn chờ.”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Mông Kình Nhận nhìn đồng hồ, cười nói: “Tiểu Giác, anh một mực chờ đợi một ngày kia, đợi mười mấy năm.”

—— Cho nên, em sẽ không để cho anh đợi lâu có đúng hay không?

Đoạn Ngọc Giác hậm hực quay đầu, không hề trả lời, đột nhiên trở nên phiến tình như thế quả thực là phạm quy!

Mông Kình Nhận trầm nở nụ cười, Tiểu Giác giận dỗi cũng thật là đáng yêu, “Tiểu Giác, mấy ngày nay em thi đấu anh đều có xem, Tiểu Giác nhà anh quả nhiên là người chói mắt nhất a.”

Đoạn Ngọc Giác quay đầu không nói, bên tai có chút màu đỏ, Mông Kình Nhận mắt sắc nhìn thấy, trong lòng cười thầm, trên mặt lại lặng lẽ nói: “Anh nhìn thấy Tiểu Giác, đôi mắt đều không dời anh đây.”

“Anh sẽ đi hôn môi màn hình, lại như thật sự đang hôn em đang ở trên đài…” Mông Kình Nhận ngữ khí trầm thấp chầm chậm, mang theo tình ý dạt dào.

“Câm miệng a!” Bên tai Đoạn Ngọc Giác đều hồng thấu, trên gò má trắng nõn cũng nhiễm hồng, “Nói nhiều như vậy làm sao còn chưa cút đi ngủ?!”

Mông Kình Nhận nháy mắt một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Nguyên lai Tiểu Giác muốn cùng anh ngủ a…”

Mông Kình Nhận sờ sờ cằm, nói: “Cái này độ khó thật giống như có chút cao đây, bằng không chúng ta liền cầm video trò chuyện, anh ôm quang não giống như ôm em, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của em… Này này! Đừng gác máy a!”

Mông Kình Nhận tiếc nuối nhìn màn hình quang não đã trở lại trang chính, vuốt cằm bất đắc dĩ nói: “Thực sự là xấu hổ Tiểu Giác đây, ” dừng một chút, nụ cười càng lộ vẻ giảo hoạt, “Bất quá, thật sự thật đáng yêu.”

Mông Kình Nhận tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thực sự là đáng tiếc, phúc lợi hôn ngủ ngon không có rồi.”

Bên này Mông Kình Nhận còn đang tiếc hận mình không có hôn ngủ ngon, phía bên kia Đoạn Ngọc Giác đỏ hai gò má tàn bạo mà lý sự, nhìn chằm chằm quang não trở lại trang chính một lúc lâu, nửa ngày mới vỗ vỗ gò má của mình, đi thay đổi kế hoạch của mình.

Nhìn chữ trên kế hoạch này, trong nháy mắt liền biến thành gương mặt anh tuấn tràn ngập nhu tình của Mông Kình Nhận. Đoạn Ngọc Giác thất bại mà đem kế hoạch đặt ở trên bàn, dự định ngày mai lại đi bổ sung hoàn thiện kế hoạch.

Có chút lửa giận mà đem kế hoạch ném qua một bên, ở trên giường lăn vài vòng, có chút ưu buồn ngồi dậy, lấy tay chống cằm, tên kia đến lúc nào mới có thể trở về đây?

—— Mình mới không phải nghĩ hắn! Chỉ có điều bởi vì trời lạnh cậu tưởng niệm cái lò sưởi nhân tạo kia thôi!

Ở bên trong ngày được gọi là ngày lạnh này, Hạ Tình còn đang ở trong phòng hắn ăn kem…

Từ khi thăng cấp đến đấu bán kết, liền từ ký túc xá tập thể biến thành phòng đơn, đám người Đoạn Ngọc Giác lại trở về phòng của mình ngủ.

Đem chăn đắp lên thân mình, thôi, ngày hôm nay vẫn là đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai sẽ có rút thăm, khi đó có thể xác định được đối thủ tiếp theo của mình rồi đó!

Sau năm phút, Đoạn Ngọc Giác đem chăn đá một cái, xoa tóc của mình liền ngồi dậy, khá là khổ não suy tư—— tên khốn kia đến cùng lúc nào sẽ trở về đây?

—— Chính mình thật giống thật sự tưởng niệm hắn đâu.

— — — Cá nhân ngủ quả nhiên không thoải mái a, đắp chăn quá nóng, không đắp chăn có chút lạnh, lò sưởi nhân tạo vẫn là thoải mái nhất.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện giờ Tiểu Thiên Hàng cần phải ở thư viện bi thôi ôn tập tiếng anh 

Một trong những chuyện thống khổ nhất trong nhân sinh... Một cái tiếng anh phế đối mặt tiếng anh