Khi Đoạn Ngọc Giác đẩy ra cửa lớn của lớp A hệ ‘Tinh thần đan dược’, tất cả mọi người trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Đoạn Ngọc Giác đi vào trong lớp dưới ánh nhìn như đèn pha của mọi người, có một cảm giác không được tự nhiên ở trong lòng.

Đoạn Ngọc Giác ngay cả dừng lại đều không có, bỏ qua ánh mắt của mọi người bước vào lớp, tùy tiện tìm một cái bàn trống ngồi xuống, bình tĩnh nhìn qua tất cả giống cái đang theo dõi cậu ở trong lớp học.  Đến khi nhìn thấy tất cả mọi người đều không tự chủ né tránh ánh mắt của cậu, cậu hài lòng kéo khóe môi, ung dung lấy ra một quyển sách từ trong túi không gian, xem.

Hết thảy giống cái: “Nha nha mấy ngày không gặp cậu ta làm sao trở nên đáng sợ như vậy? Ba ba cứu mạng ——!”

Lại nhìn tới Đoạn Ngọc Giác sau khi nhếch khóe miệng, phần lớn giống cái không khỏi cảm thấy một trận lạnh giá, vội vàng dời tầm mắt của chính mình.

“Quả nhiên bị từ bỏ liền thành oán phụ sao?” Một giống cái dáng dấp cao gầy xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, Đoạn Ngọc Giác ngược lại chỉ lật một trang sách, giống cái kia bị Đoạn Ngọc Giác không nhìn liền tức giận trong lòng, ấn chặt quyển sách mà Đoạn Ngọc Giác đang đọc, ác ý nói “Một oán phụ ngay cả lễ nghi cơ bản đều không biết quả nhiên không xứng với Diệp học trưởng! Bị một tên á giống cái cướp đoạt hôn phu còn có mặt mũi đến trường học sao? Tôi đều thấy mất mặt hộ cậu!”

Đoạn Ngọc Giác từ từ ngẩng đầu lên, nhìn giống cái đang giữ sách của mình một chút, chậm rãi nói rằng: “Ồ.”

Ồ cái gì a?! Giống cái được nuông chiều từ nhỏ lớn lên không có bất luận một chút ủy khuất nào kia đối với Đoạn Ngọc Giác là oán hận chồng chất. Hắn rõ ràng không kém hơn Đoạn Ngọc Giác một chút nào, giá trị thai nghén cũng không kém cậu, vì cái gì Đoạn Ngọc Giác lại là hôn phu của Diệp học trưởng?!

Đáng hận nhất chính là Đoạn Ngọc Giác rõ ràng là giống cái, lại bại bởi á giống cái, quả thực ném bỏ mặt mũi của giống cái bọn họ!

“Tôi nói chuyện với cậu đấy?! Cậu lại dám không nhìn tôi! Cậu cái tên bị vứt bỏ không ai muốn lấy này!” giống cái kia cắn răng nghiến lợi nói, Đoạn Ngọc Giác từ từ ngẩng đầu lên, mờ mịt nói, “Cậu là ai a? Cậu đang nói chuyện với tôi?”

Đoạn Ngọc Giác cũng không phải thật sự muốn làm hắn tức, chỉ là Diệp học trưởng là ai a? Cậu cái gì cũng không biết làm sao phản ứng người khác a! Nghe ý tứ của giống cái này, mình bị tên Diệp học trưởng kia từ bỏ, lại còn bởi vì một á giống cái? Thế nhưng tại sao hắn lại căm tức đến thế a? Sẽ không phải là bởi vì hắn thầm mến cái tên Diệp học trưởng kia đi?

Đoạn Ngọc Giác bĩu môi, được rồi, cậu cuối cùng cũng coi như minh bạch tại sao nguyên chủ đi mua ‘Mê tình đan’.

“Tôi đương nhiên đang nói với cậu!”

“Há, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt đáp, “Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cậu.”

“Cậu ——!”giống cái kia bị tức đến sắc mặt rất khó nhìn, bàn tay cần sách nắm chặt lại, Đoạn Ngọc Giác lòng tốt nhắc nhở, “Đây là sách cổ, nghe nói là sách cổ đầy đủ nhất về lịch sử trên đại lục, nắm rách phải đền tiền.”

Giống cái kia hoàn toàn bị Đoạn Ngọc Giác chọc giận, ngón tay cầm quyển sách càng dùng sức, chỉ nghe ‘Xoạt’ một tiếng, bìa sách bị xé ra, giống cái kia sững sờ, vội vàng lấy tay ra, Đoạn Ngọc Giác u ám liếc mắt nhìn hắn, giống cái kia trong lòng sợ sệt liền không muốn chịu thua, hô: “Không phải một cuốn sách bại hoại sao? Tôi đền cậu!”

“50 triệu tiền sửa chửa, thỉnh vào ngày mai chuyển tới tài khoản của tôi, ” Đoạn Ngọc Giác không khách khí chút nào nói.

Giống cái: “…”

Bạn học cả lớp: “…”

Đoạn Ngọc Giác cuối cùng đem sách thu lại, nhàn nhạt nói: “Người nào đó muốn bị chồng ruồng bỏ đều không làm được đâu, thực sự là đáng thương.”

“Cậu ——!”giống cái kia bị tức đến mặt đỏ rần, vừa vặn lúc này tiếng chuông vang lên, giống cái kia phẫn nộ ngồi xuống, không để ý tới Đoạn Ngọc Giác.

Đoạn Ngọc Giác ngồi tại chỗ cau mày, nguyên chủ này đã làm gì, cả lớp dĩ nhiên không có một người nào ra giúp cậu, được rồi, cũng không có ai đi giúp giống cái kia, thế nhưng, trường học không phải là chỗ đến để học tập sao? Tại sao lại không giống như trường tiểu học của hoa yêu, lại trở thành nơi để tranh giành tình nhân?

Phong cách học tập bại hoại!

Đoạn Ngọc Giác không chút do dự mà đưa ra định nghĩa cho ngôi trường này, trong lòng có chút chấp nhận không nổi, sự mong đợi đối với trường học cũng không còn cao như trước nữa.

Đoạn Ngọc Giác không có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên không biết Đoạn Ngọc Giác trước kia ở trong trường học như thế nào, trước kia cậu và giống cái vừa nãy là hai giống cái xuất sắc nhất trong trường, ngày thường cũng là không hợp nhau. Hai người từng tạo thành đội ngũ nhỏ của chính mình, thường xuyên xảy ra tranh chấp.

Thế nhưng, lần này sau khi Đoạn Ngọc Giác bị á giống cái đoạt chồng chưa cưới liền nằm viện, nhóm nhỏ của Đoạn Ngọc Giác bị giống cái kia chèn ép lợi hại, danh vọng của bản thân cũng hạ xuống nhiều, vì vậy cũng không có ai dám lên khuyên, càng nhiều là giữ thái độ quan sát.

Đối với rất nhiều giống cái mà nói, bị một á giống cái đoạt chồng chưa cưới là sỉ nhục nhất rồi! Xưa nay chỉ có giống cái cướp chồng chưa cưới của á giống cái, còn chưa từng có á giống cái có can đảm cướp chồng chưa cưới của giống cái!

Mà Đoạn Ngọc Giác là giống cái đầu tiên bị á giống cái cướp đoạt chồng chưa cưới, rất nhiều giống cái đều cho rằng cậu là sỉ nhục của tất cả giống cái.

Giống cái kiêu ngạo xem thường á giống cái là có nguyên nhân, giống cái ít ỏi nên từ trước tới nay đều được thú nhân hết lòng che chở, tinh thần lực cùng giá trị thai nghén của họ đều tốt hơn nhiều so với á giống cái, á giống cái phải chấp nhận một đời chưa chắc có thể điều chế được một viên đan dược cấp 3, thế nhưng giống cái ở trước tuổi 40 cũng đã có thể chế ra đan dược cấp 3 một cách rất thành thục rồi, tuy rằng điều chế ra đan dược cấp 4 còn có chút khó khăn. Hơn nữa lực tương tác của giống cái đối với Linh hoa Linh thảo dễ hơn rất nhiều, phải biết Linh hoa Linh thảo lại là mấu chốt của việc luyện đan a, mà đan dược, lại quan hệ đến vũ lực cùng việc lên cấp của thú nhân a.

Càng trọng yếu hơn là, giá trị thai nghén của á giống cái không cao, mà sinh mệnh mới là điều được mong đợi nhất ở thế giới này, có người mãi cho đến lúc chết vẫn không có được một người con. Cho nên giống cái có khả năng sinh sản rất lớn là mục tiêu của mọi người!

Chính là á giống cái luôn luôn không bằng giống cái như thế, dĩ nhiên đoạt mất chồng chưa cưới của một giống cái, đây giống như đã đánh một cái tát vào mặt của tất cả giống cái ở đây, làm khuôn mặt của mọi người trở nên tối tăm, do đó càng thêm oán hận Đoạn Ngọc Giác.

Thời gian đi học đã đến, lão sư Tề Hải Âm cũng không phải bước vào lớp một mình. Hắn là một giống cái trung niên, diện mạo thanh tú, trong con ngươi lộ ra một mạt từ ái. Hắn mang theo một á giống cái ăn mặc có vẻ điệu thấp nhưng rõ ràng được lựa chọn chất liệu rất cẩn thận đứng trên bục giảng, nói: “Đây là bạn học mới của chúng ta, hi vọng mọi người có thể ở chung vui vẻ với nhau. Tuy rằng Dịch Khanh Văn là một á giống cái, nhưng là thiên phú của em ấy không hề thua kém so với bất kì một người nào đang ngồi đây, thậm chí những người đang ngồi đây cũng không thể so được với hắn.”

“Dịch Khanh Văn, giới thiệu mình một chút đi.” Lão sư gật gật đầu với Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn đứng ở trên bục giảng, ngại ngùng nở nụ cười, vẫn không nói gì, giống cái xinh đẹp vừa nãy cãi nhau với Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nói, “Lớp A chưa bao giờ có tiền lệ thu nhận á giống cái! Lớp chúng ta không cần hắn!”

Thanh âm của giống cái có chút sắc nhọn, lão sư nhíu mày, sắc mặt của Dịch Khanh Văn trắng bệch, luống cuống nhìn lão sư một chút, có chút ủy khuất nhìn giống cái xinh đẹp kia một cái.

“Hạ Hành Chi, đây là trường học quyết định, em là đang chất vấn sao?” Lão sư có chút không kiên nhẫn.

“Em không có chất vấn! Nhưng là lớp A chưa bao giờ có á giống cái tiến vào!”

“Lớp A chưa bao giờ có á giống cái tiến vào là bởi vì thiên phú của bọn họ không đủ, không phải vì lớp A không thể thu á giống cái, ” Lão sư nói một cách lạnh lùng, hắn thấy những giống cái này càng ngày càng trở nên kiêu căng thì không hiểu sao càng trở nên giận dữ. Thân là giống cái lại bị á giống cái cướp đi chồng chưa cưới, vậy mà bọn họ vẫn có thể kiêu căng như vậy!

Nhất định không thể để giống cái tiếp tục kiêu căng như thế! Lão sư cau mày nghĩ, giống cái kiêu căng như vậy cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

“Dịch Khanh Văn, ” lão sư nhìn á giống cái mang sắc mặt trắng bệch, hòa hoãn ngữ khí một chút, nói, “Giới thiệu chính mình đi.”

“Chào mọi người, tớ là Dịch Khanh Văn, ” Dịch Khanh Văn hít vào một hơi thật dài, lộ ra một cái mỉm cười, “Hi vọng sau này chúng ta có thể ở chung với nhau một cách vui vẻ.”

Lão sư gật gật đầu, nói: “Tự mình tìm một chỗ ngồi xuống đi, chúng ta sắp bắt đầu tiết thứ nhất.”

Dịch Khanh Văn đi xuống bục giảng, từ từ đi về phía Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác tự dưng nảy lên một dự cảm không tốt ở trong lòng, đúng như dự đoán nhìn thấy á giống cái kia đi về phía cậu!

Trong nháy mắt, tất cả tầm mắt đều dừng lại ở trên người Đoạn Ngọc Giác, Dịch Khanh Văn cắn môi dưới, nhỏ hơi nhỏ giọng nói: “Tớ có thể ngồi ở đây không?”

Đoạn Ngọc Giác nhìn hắn nửa ngày, nói: “Có thể.”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của tất cả giống cái ở trong lớp đều không được đẹp lắm, trong lòng Đoạn Ngọc Giác nảy ra một cái phán đoán không được tốt, á giống cái này không phải là á giống cái cướp đoạt chồng chưa cưới của cậu trong truyền thuyết đấy chứ??