Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa

Chương 5: Trụ sở làm việc của Thiên đình dưới nhân gian

Tô Quân sung sướng xé cái đùi quạ đã nướng thơm phức ra, đang hớn hở chuẩn bị đánh chén thì lúc quay đầu qua, lại trông thấy một người đàn ông khoác áo choàng màu đen đang đứng ở bên đó.

Khuôn mặt của người kia được che lại bởi một tấm mặt nạ, chỉ để lộ ra mi mắt lạnh lùng anh tuấn.

Bên ngoài anh ta khoác một chiếc áo choàng rộng dài, cùng với bộ trang phục màu đen gọn gàng mặc ở bên trong, bên hông thấp thoáng chuôi kiếm giản dị không màu mè của một thanh trường kiếm.

Tựa như giẫm lên bóng đêm, lặng lẽ mà tới.

Anh ta đứng ở nơi đó không một tiếng động, tay phải nắm vào chuôi kiếm của mình nhìn thẳng vào Tô Quân.

Cậu cầm cái đùi quạ trên tay, thấy dáng vẻ người kia chẳng hề có ác ý thì mờ mịt nói:

"Xin hỏi ngài là?"

Lục Việt không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Quân, mà là thoáng liếc qua Tịch Tuyết đang sợ hãi ở bên cạnh cậu.

Cô ấy chẳng qua là theo phản xạ mới cùng Lục Việt liếc nhìn nhau một cái, rồi bỗng chốc liền cảm thấy có cơn buồn ngủ từ nơi sâu thẳm trong đầu óc không khống chế được mà ào ạt trào đến.

Da mắt của cô càng lúc càng nặng nề, tay chân cũng giống như đang được ngâm trong suối nước nóng mà thấy thoải mái đến mức chẳng muốn động đậy.

... Chỉ muốn ném đi những phiền não trước mắt, chẳng màng đến hết thảy để ngủ một giấc mà thôi.

Thân thể Tịch Tuyết mềm nhũn khẽ dựa vào bên cạnh một chút, để rồi chẳng biết từ bao giờ đã chìm vào trong giấc ngủ.

Sau khi nhìn thấy Tịch Tuyết đã thiếp đi, lúc này Lục Việt mới quay đầu qua nhìn về phía Tô Quân đang khiếp sợ.

"Sở Giám phạt đến đón người."

Đón một tiểu Nguyệt lão nghe đâu là đã mất gần hết linh lực cùng với cái bụng đói sắp ngất đến nơi.

... Bên trụ sở thế mà lại phái người của Sở Giám phạt đến đón mình ư?

Tô Quân chỉ cảm thấy được ưu ái quá mà hơi rén, sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng bật lên một cái.

Trước đây cho dù cậu có ngồi xổm hai mươi tư tiếng trước cửa Sở Giám phạt, hoặc ngồi xổm cả một tháng trời đi chăng nữa thì cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi bất kể một người nào ở trong đấy.

Thiên đình có mấy trăm cái Sở ban ngành, bàn về trình độ thần bí và sức chiến đấu đương nhiên ngôi đầu bảng phải thuộc về Sở Giám phạt rồi.

Tuy ở đấy ít người, nhưng mỗi lần bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ đều trang bị rất đầy đủ, mặt nạ phối với áo choàng đen có mũ trùm cùng nhau ra trận, che kín mít toàn bộ từ trên xuống dưới như thế này chính là vì không muốn để lộ ra thân phận của mình.

Ở trên Thiên đình, chỉ cần nói ra ba chữ "Sở Giám phạt" này, lại chả đập được không ít người phải ngậm miệng ấy chứ.

Nhưng mà đại đa số các tiểu tiên khi nhắc đến chỗ đấy, lại chỉ cảm thấy sợ hãi cùng tôn kính.

Đầu tiên Tô Quân cũng cực kỳ khiếp sợ mà cùng Lục Việt liếc nhìn nhau một cái, sau đó cậu vẫn quay đầu lại cấp tốc gặm một miếng thịt đùi thật lớn.

Tiếp theo cái cổ của cậu cứ hết quay bên nọ lại quay bên kia, vừa nhai thịt vừa nhìn Lục Việt sợ hãi.

Thì cũng tại thịt đã nướng rồi mà còn không ăn là nó nguội mất, mà nguội rồi là mất ngon ngay.

Lục Việt: "..."

Bầu không khí cho dù có nghiêm túc đến thế nào chăng nữa, thì cũng bị hành động ăn đã rồi sợ sau của cậu tiểu Nguyệt lão này này phá tan hết cả.

Tô Quân dè dặt nói, "Tôi nên xưng hô với ngài thế nào?"

"Tôi họ Lục."

"Vậy tôi gọi ngài là Lục giám ty có được không?"

Bởi vì người của Sở Giám phạt bình thường đều không tiết lộ tên họ, vì vậy chúng tiên cũng thường chỉ gọi bọn họ là giám ty.

Lục Việt khẽ cau mày, anh luôn cảm thấy tiểu Nguyệt lão xưng hô khách sáo xa lạ với mình như vậy có chút không được tự nhiên cũng nghe không lọt tai cho lắm.

Chần chừ một lúc, anh vẫn bỏ qua vấn đề xưng hô này mà hỏi rằng: "Quạ đen đâu rồi?"

Tô Quân vừa mới nuốt xuống một miếng thịt quạ, nghe thấy Lục Việt hỏi câu như vậy, cậu liền ngơ ngác chỉ vào con quạ bị trói gô ở bên chân, cùng con quạ khác đang được nướng trên vỉ... và cả ở trong bụng mình nữa.

"Tôi ăn một con quạ không thành tinh đó nhé, còn một con khác thì đang nướng đây mà con này còn vừa to vừa béo nhất nữa..."

Cậu dùng cái giọng điệu đầy đau xót nuối tiếc mà nói rằng: "... Tôi tặng cho Lục giám ty đấy."

Lục Việt lại im lặng, qua một lát mới hỏi, "Thịt có ngon không?"

Biểu cảm của Rồng con đang trốn ở trong quần áo nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người họ lúc này là: ???

Cái người kia trước đây bắt được nó ăn vụng thịt yêu quái ác, không hề có thái độ hòa nhã như thế này đâu nhé.

Nó vẫn còn nhớ như in Lục Việt trước đây lạnh lùng đến mức, đã đoạt thẳng miếng thịt yêu quái nướng thớm nức từ trong miệng rồng, đồng thời cũng đổi lại cho nó một bát linh dịch nhạt nhẽo không khác gì nước lọc.

Tô Quân điên cuồng gật đầu như giã tỏi, "Ngon lắm, thịt tươi lại nhiều nước..."

Lục Việt gật đầu một cái, lấy quyển sổ Giám phạt từ trong người mình ra, hờ hững ghi giấy "phạt" cho cậu.

"Tự ý ăn thịt yêu quái cấp ba trở lên, làm trái với hiệp ước hòa bình phát triển giữa Thiên đình và Yêu giới, trừ ba trăm linh thạch."

"Lúc xuống trần không thay đổi trang phục đã để người ở đây nhìn thấy mình, trừ một trăm linh thạch."

"Tổng cộng là bốn trăm linh thạch."

Một câu "tươi ngon nhiều nước" của Tô Quân mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, thịt thà trong nháy mắt đã trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu lập tức ỉu xìu, cậu ấm ức tiếp tục ăn thịt quạ, hàng mày thanh tú cũng nhíu lại một chỗ như đưa đám.

Tô Quân phiên bản nhỏ bé trong đầu cậu, đang gào khóc thảm thiết ôm chặt lấy bốn trăm linh thạch sắp bỏ mình mà đi.

Khi cậu còn đang đau lòng đến không thể thở nổi, Lục Việt đã chuyển qua đề tài khác, ngữ điệu bình thản vô vị hơn cả nước lọc cuối cùng cũng lăn tăn gợn sóng.

"... Mặt khác, bắt được yêu quái từ cấp ba trở lên đang tác quái, hỗ trợ Sở Giám phạt phá án sẽ nhận được tiền thưởng là ba nghìn linh thạch."

Tô Quân xoẹt một cái kích động mà ngẩng đầu lên, đôi mắt vui sướng đến mức không thể khống chế được mà loan thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng giương lên khiến đôi đồng điếu bên cạnh như ẩn như hiện.

Tiểu Tô Quân trong đầu cậu giống như điên rồi mà chạy ngang chạy dọc, vừa chạy vừa móc ra từ trong lòng từng nắm từng nắm tiền lớn ném lên trời cao.

Lục Việt phất tay áo lên, thu con quạ đen to lớn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất vào trong tay áo.

Tô Quân lại nhìn đến ngây ngẩn cả người, cái miệng của cậu khẽ há ra, ngay cả đến tốc độ ăn thịt cũng giảm đi không ít.

Chỉ có điều Lục Việt cảm thấy trong ánh mắt của Tô Quân ngoài một chút âm thầm sùng bái mình ra, còn đâu phần lớn là vì bị mất đi nguyên liệu nấu ăn nên đau lòng thôi.

Lục Việt liếc mắt nhìn sang Tịch Tuyết đã ngủ say, lời ít ý nhiều mà hỏi, "Đã xóa trí nhớ của cô ấy chưa?"

Tô Quân đang nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, dùng linh lực mới vừa khôi phục được một chút biến ra một quả bóng nước để rửa tay.

Nghe thấy câu hỏi của anh, cậu bèn chậm chạp quay đầu lại, dè dặt nói:

"Lục giám ty, ngài có thể cho tôi mượn chút linh lực để xóa trí nhớ liên quan đến mình của cô gái này có được không?"

Thật ra thể lực mà cậu mới tích lũy được nhờ ăn uống, đã vì quả bóng rửa tay vừa nãy mà bị đẩy đến đến ranh giới của việc chi nhiều hơn thu linh lực rồi.

"Ừm."

Tinh thần tiểu Nguyệt lão lúc ăn uống phẩn chấn nhảy nhót tưng bừng là thế, còn khiến Lục Việt tưởng rằng cậu đã cắn được loại thuốc nào đó nên mới có thể cấp tốc phục hồi được như vậy.

Hóa ra là không, những tượng tưởng vừa nãy có thể chỉ là phản ứng kích động bình thường của tiểu Nguyệt lão với đồ ăn ngon mà thôi.

Khi Lục Việt đang định niệm thuật ngữ, cách không gian truyền linh lực cho Tô Quân thì cậu đã cầm lấy tay anh một cách rất tự nhiên, còn cười với người trước mặt mà nói rằng:

"Tôi chuẩn bị xong rồi."

Thân thể Lục Việt khẽ cứng đờ, khuôn mặt anh nhất thời trở nên lạnh lùng, ngay cả đuôi lông mày cũng như được phủ một tầng sương lạnh.

Cả nghìn năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Việt gặp được một tiểu tiên vừa mới tình cờ gặp mặt đã dám nắm vào tay anh như thế này.

Anh theo phản xạ muốn bỏ tay Tô Quân ra, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt vô tội của cậu, Lục Việt hiếm thấy mà nếm trải cảm giác mềm lòng là như thế nào, cuối cùng cả người cứ tê rần mà mặc cậu tiểu Nguyệt lão nắm tay.

Trong lòng Lục Việt lại âm thầm lôi quyển sổ nợ của mình ra viết viết.

Mượn danh nghĩa truyền linh lực mà cợt nhả thượng tiên, trừ một trăm linh lực.

Tô Quân còn điếc không sợ súng mà chân thành đề nghị: "Đúng rồi, Lục giám ty này, tay của anh có hơi lạnh đấy, bình thường phải chú ý giữ ấm, uống nhiều nước nóng một chút, nên ngâm thêm cả kỷ tử (*) và nhân sâm thái lát để uống nữa."

(*)= màu đỏ sậm hoặc đỏ tươi, khi khô mặt ngoài quả nhăn nheo bên trong có nhiều hạt màu vàng, một đầu có vết của cuống quả, không mùi, vị ngọt hơi chua. Theo Đông y: Kỷ tử có vị ngọt, tính bình, có tác dụng tư bổ can thận, nhuận phế, sáng mắt. Thường dùng để chữa can thận âm suy, lưng gối yếu mỏi, đầu choáng mắt hoa, ho khan, mắt nhìn không rõ, di tinh, vô sinh, ... Ngoài quả chín, lá và rễ của cây kỷ tử cũng có thể sử dụng làm thuốc.

Khuôn mặt Lục Việt lạnh như băng không để ý đến cậu, tiếp tục ghi ghi vào quyển sổ nợ trong lòng.

Quan tâm thượng tiên, lấy công chuộc tội, có thể giảm trừ một linh thạch.

Khi mới vừa nắm vào tay Lục Việt, Tô Quân liền có cảm giác như có một dòng nước lũ hung dữ tràn vào vùng đất khô cằn.

Nhưng mà trong phút chốc, suối nguồn dự trữ linh lực như được rót đầy đến hơn một nửa, cậu run như cầy sấy liến thoắng nói: "Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn Lục giám ty."

Nhưng Lục Việt lại bất ngờ nói rằng: "Tôi đã truyền đâu."

Tay Tô Quân run lên một cái, cậu hoảng sợ mà rụt thẳng tay về, "Hả?!"

Một chút linh lực tiết ra bên ngoài của vị Lục giám ty này vậy mà đã đủ... đã đủ rót đầy suối nguồn linh lực trong thân thể cậu sao?

Vậy nếu anh ta thật sự truyền linh lực qua, thì chẳng phải cả người cậu sẽ nổ tung mà chết luôn à?

Khuôn mặt Tô Quán ướt đẫm nước mắt, đối với mức độ yếu ớt của bản thân lại sâu sắc hiểu thêm được một tầng.

Sau khi xóa đi những ký ức hàn toàn không nên có của Tịch Tuyết, Tô Quân kinh ngạc phát hiện ra suối nguồn linh lực của mình vẫn đầy, thậm chí còn sắp tràn ra ngoài.

Cậu đột nhiên có cảm giác như trúng được một trăm triệu linh lực, nhưng lại đang mông lung không biết nên xài như thế nào.

Lục Việt lần thứ hai nhẹ nhàng phất tay áo lên, trên mặt đất nhất trời xuất hiện một cơn lốc xoáy, dường như trong thoáng chốc Tịch Tuyết đang ngủ say đã biến mất trong cơn gió lốc kia.

Tô Quân hít vào một hơi khí lạnh, "Như thế này là anh đã đưa cô ấy về nhà rồi sao?"

"Ừm."

"... Đây là linh thuật gì vậy?"

"Là vận dụng kết hợp của ba loại linh thuật: dịch chuyển tức thời, ẩn chiều không gian, khiến ký ức của người khác mê muội."

Tô Quân nghe thấy mà khiếp sợ, miệng của cậu cũng ngoác cả ra, trong ba linh thuật này lôi bất kể cái nào ra mà nói... cậu đều hoàn toàn không hay biết gì.

Vốn cậu còn định chờ sau khi phục hồi linh lực, sẽ bất ngờ đánh úp để Tịch Tuyết ngủ thiếp đi rồi lặng lẽ hì hục cõng cô ấy về nhà.

Đây chính là sự đau thương và thỏa hiệp của thần tiên không đủ linh lực đối với cuộc sống này mà.

Vị Lục giám ty này chỉ cần hơi ngước mắt lên một cái, rồi sau đó ống tay áo khẽ phất lên là đã có thể đưa Tịch Tuyết bình an vô sự về nơi mà cô ấy cần phải quay lại rồi ư?

Cùng là thần tiên mà sao khoảng cách lại chênh lệch lớn đến như vậy chứ?

Tô Quân lại bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về cuộc đời làm thần tiên của mình.

Lục Việt có cảm giác bản thân trong mắt của tiểu Nguyệt lão thoáng chốc như tỏa ra một tầng sắc vàng chói mắt, tựa như ngay lập tức sẽ bay lên trời trước mặt mọi người vậy.

"Đi thôi."

Tô Quân ôm túi hành lý của mình, mông lùng hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Dịch chuyển tức thời qua bên trụ sở."

Ngay sau đó, Lục Việt chỉ cảm thấy chân mình nặng nề hơn, khi lại nhìn xuống anh mới phát hiện ra trên đùi mình đã treo một món đồ trang sức có tên là tiểu Nguyệt lão.

Tô Quân dường như là lập tức kích động đến mức... ôm chặt lấy cái chân của Lục Việt.

"Lúc dịch chuyển tức thời, chỉ cần đứng là được rồi."

... Không cần bám chặt vào người anh như thế đâu.

Tô Quân đang móc vào chân Lục Việt ra sức gật đầu, dùng ánh mắt "đại lão dẫn tôi cùng bay" đầy kính phục mà nhìn anh.

Lục Việt lời ít mà ý nhiều, nói, "Nhắm mắt lại."

Tô Quân chớp mắt mấy cái, dùng hai tay che kín đi đôi mắt của mình, sau đó... qua những khe hở giữa những ngón tay lén lút nhìn qua bên ngoài.

Đôi con ngươi linh hoạt đảo qua đảo lại.

Lục Việt bèn dùng luôn tay mình che đi đôi mắt không biết nghe lời của tiểu Nguyệt lão kia, cậu lúc này còn rất nghe theo mà kề sát luôn cả mặt mình vào tay anh .

Da thịt mềm mại trắng nõn dán vào lòng bàn tay của anh, khiến Lục Việt mất tự nhiên mà nói "đừng mở mắt ra".

"Đi nào."

Đôi môi Lục Việt khẽ mấp máy, sau khi đọc một câu thuật ngữ ngắn gọn bóng dáng của hai người trong chớp mắt đã biến mất khỏi miếu Nguyệt lão, ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không nổi lên, tất cả đều lặng yên không một tiếng động.

Tựa như không có ai đến đây, mà cũng chưa từng có người rời đi vậy.

Đồng thời, hai người họ liền lập tức xuất hiện trước cửa ra vào của trụ sở làm việc.

Lục Việt bỏ cái tay che đi đôi mắt của tiểu Nguyệt lão ra, trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu đang cứng đờ cả người trên chân anh liền hỏi: "Thấy thế nào?"

Tô Quân nói chuyện không được rõ ràng cho lắm, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất bỗng nhiên quay cuồng, mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cậu cũng vì kinh hãi quá mà dựng thẳng cả lên không chịu rũ xuống.

"... Kích kích kích thích."

Lục Việt nhìn vào hàm răng đều đang phát run của tiểu Nguyệt lão, đột nhiên lại vươn tay ra đè xuống mấy sợi tóc ngây ngô thoạt nhìn thật mềm mại trên đầu cậu kia.

Không nghĩ đến khi tay anh vừa rời đi, mấy sợi tóc ngố kia lại mạnh mẽ dựng thẳng dậy lần nữa.

"..."

Lục Việt chấp nhất mà dùng ngón tay nhẹ nhàng đè xuống mấy sợi tóc đó.

Tô Quân cảm nhận được động tác của anh, cậu ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn vào Lục Việt, để mặc anh dùng tay đè xuống mấy sợi tóc ngốc của mình.