Tô Quân nhân lúc Lục Thịnh vẫn còn hôn mê trên sofa liền cúi đầu đánh giá hắn, chuẩn bị điều tra ngọn nguồn của những việc bất thường này.

Cậu trong vô thức thất thần nhìn Lục Việt.

Cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông này thực sự rất hợp với gu thẩm mỹ của mình.

Từ đôi lông mày rậm đến đôi môi mỏng, mái tóc trên đầu được vuốt ngược lên, khuôn mặt trắng phát sáng dần dần xuất hiện vài vệt hồng.

Không được, phải bình tĩnh, phải kiềm chế bản thân.

Tô Quân mạnh mẽ ấn mấy sợi tóc ngốc trên đầu mình xuống, lấy tay che đi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, nghiêm khắc tự phê bình mình.

Sao có thể vì 17 vạn linh thạch lớn lên đẹp trai quyến rũ mà lại có suy nghĩ vượt quá giới hạn với khách hàng cần thắt dây tơ hồng được.

Tô Quân cưỡng ép bản thân biến hình dáng Lục Việt thành một núi linh thạch.

Trong giây lát trái tim không còn đập nhanh, mặt cũng không đỏ nữa, đôi tay thắt tơ hồng càng thêm kiên định.

Thế nhưng Lục Việt thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Thấy tiểu Nguyệt Lão ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt càng lúc càng gần, hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình có sự biến đổi.

Tốc độ tim đập trong một giây càng lúc càng nhanh, thậm chí có lúc còn ngang với nhịp tim hắn sau khi luyện kiếm.

Hô hấp cũng khó duy trì sự vững vàng, so với lúc hắn giao thủ với con rối của Vị Vong Nhân còn hỗn loạn hơn vài phần.

...Chẳng lẽ tiểu Nguyệt Lão này đã dùng linh thuật gia truyền của sở Nguyệt Lão lên người mình?

Tiểu Long quay trái nhìn Lục Việt, quay phải nhìn Tô Quân, hiếu kỳ hỏi:

"Tháng chạp lạnh lẽo lại không có lò sưởi, sao mặt hai người các ngươi lại càng ngày càng đỏ vậy? Nhiệt từ đâu tỏa ra thế?"

Lục Việt đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu, chuyển từ trạng thái "hôn mê" sang trạng thái "thanh tỉnh"

Tô Quân vẫn còn duy trì trạng thái cúi đầu quan sát Lục Việt, suýt chút nữa chạm phải môi Lục Việt.

Cậu bị dọa đến nỗi lập tức đứng thẳng người, trái tim trong ngực đập loạn xạ.

Không rõ là vì giật mình hay vì suýt nữa hôn Lục Việt.

Suýt chút nữa cùng 17 vạn linh thạch tiếp xúc thân mật, nghĩ lại còn hoảng sợ, Tô Quân ôm chiếc áo len tơ hồng đang đan dở, thất thần ngồi trong góc phòng.

Lần sau không được đến gần 17 vạn linh thạch như vậy nữa, không tốt cho tim, Tô Quân tự nhắc nhở bản thân.

Sau khi Lục Việt tỉnh dậy, ngôi nhà vốn bị đóng băng trong dòng thời gian giống như sống động trở lại, cả nhà Tịch Tuyết đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.

Tịch tổng ngồi trong thư phòng xem hợp đồng xoa xoa thái dương.

Ông nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cảm thấy ký ức có chút đứt đoạn.

Tịch Tuyết khó khăn bám lấy thành giường đứng dậy, gương mặt cô trong gương đã khôi phục trẻ trung như ban đầu.

Tịch phu nhân ở ngoài dùng chìa khóa mở cửa, xông vào phòng ôm lấy Tịch Tuyết vẫn đang sững sờ, hai mắt đỏ hoe.

Có điều trong đoạn ký ức trống của bọn họ được bổ sung thêm chuyện "Lục Thình đến thăm nhà."

Trong phòng, Tịch phu nhân ôm chặt lấy Tịch Tuyết, không ngừng nói bên tai cô:

"Tiểu Tuyết, con không sao chứ? Dọa chết mẹ rồi! Con đừng tự khóa mình trong phòng như vậy nữa."

"Tên Phương Hiên đó có gì tốt chứ? Không có điểm nào tốt hết, căn bản không xứng với Tiểu Tuyết nhà ta."

"Hơn nữa, Phương Hiên sau hôn lễ đó đã phát điên rồi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn thấy con chỉ biết lẩm bẩm "Anh yêu em".

Đừng nói đến Lục Thịnh, những người đàn ông bình thường khác đều tốt hơn nó vạn lần."

Tịch Tuyết một câu cũng không nghe vào tai, cô vốn tưởng rằng cuộc đối thoại với người đàn ông vừa rồi chỉ là một giấc mơ hoang đường.

...!Nhưng con dao ngắn khắc hình bạch xà vẫn đang nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Mà mẹ cô không hề để ý đến, chỉ có cô là nhìn thấy.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?..."

Tịch Tuyết cuối cùng cũng từ trong sợ hãi thoáng hồi phục lại tinh thần.

Cô buồn bực nói:

"Mẹ, con nói rồi, con chỉ thích Phương Hiên, hai người có thể đừng sắp xếp cho con đi xem mắt nữa được không?"

Tịch phu nhân không đành lòng trách móc con gái nặng nề, bà chỉ tức giận nói:

"Nói cái gì đó, Lục Thịnh vẫn còn đang ngồi trong phòng khách đó.

Dù sao người ta cũng từng cứu con khỏi đám cháy, con phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng."

Vết máu trên chuôi dao lạnh lùng lóe lên như thể muốn nhắc nhở Tịch Tuyết đừng quên lời hứa "giết chết Lục Thịnh"

Tịch Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm chuôi dao, trong lòng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng quên đi lời từ chối ban đầu.

"Được rồi, mẹ, đợi một chút rồi con xuống."

Sau khi Tịch phu nhân rời đi, Tịch Tuyết run rẩy nhặt con dao trên mặt đất lên, cất nó vào ngăn kéo.

Trong phòng khách, Tịch tổng vội vàng từ thư phòng đi ra, ái ngại nói:

"Lục tổng, đây là bản báo cáo dự án mà tôi đã nói với cậu lần trước, để cậu phải đợi lâu rồi."

Sau đó ông tự nhiên nhắc đến Tịch Tuyết: "Tiểu Tuyết nhà tôi nghe nói hôm nay cậu đến chơi, vẫn còn trang điểm trên phòng.

Cậu đợi một lát, nó xuống ngay đấy."

Lục Việt gật đầu, nhận lấy bản báo cáo từ tay Tịch tổng, bắt đầu cùng ông thảo luận.

Tô Quân mệt mỏi cả ngày, cậu lấy hai tay ôm má, bởi vì quá lạnh mà đem áo len tơ hồng đắp lên đùi.

...Có chút buồn ngủ.

Thật ra Lục Việt cũng chẳng có gì để quan sát, cả một ngày trời, cuộc sống của hắn chỉ xoay quanh công việc và công việc.

Sở thích lúc rảnh rỗi cũng chỉ là tăng ca.

Hai mí mắt cậu đánh nhau loạn xạ cả lên, sau vài lần ngáp ngắn ngáp dài, nữ chính Tịch Tuyết cuối cùng cũng lên sàn.

Lục Việt cùng Tịch tổng bàn chuyện công việc một lúc, Tịch Tuyết mới trang điểm tỉ mỉ chậm rãi bước xuống.

Tô Quân đang lơ mơ nghe Lục Việt nói về hợp đồng lập tức lấy lại tinh thần.

Cuối cùng cũng đến lúc Nguyệt Lão này trổ tài rồi.

Cậu cúi đầu lấy trong túi dự trữ ra những đạo cụ lộn xộn làm bằng tơ hồng, sau đó mở sách Hướng dẫn sử dụng nhân duyên ra.

Sách Hướng dẫn sử dụng nhân duyên được biên soạn đặc biệt cho những người khó thắt dây tơ hồng.

Bên trong ghi lại hết những chi tiết của tình yêu đôi lứa, chuyên dùng để sửa chữa những quy trình tình yêu không thích hợp.

Tô Quân mở sách Hướng dẫn, bên trên viết

Ngày X tháng X năm XXXX, Lục Việt cùng Tịch Tuyết nhất kiến chung tình.

Tô Quân kích động ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Việt vô cùng lạnh đạm nhìn Tịch Tuyết.

Tịch Tuyết sau một giây sững sờ, gọi một tiếng "Lục tổng."

Lục Việt hờ hững gật đầu, quay lại tiếp tục bàn chuyện công việc với Tịch tổng.

Không để lại cho nhân duyên tiền định của hắn bất kỳ một ánh mắt yêu thương nào.

Tiểu Tô Quân đáng thương hóa đá ngay tại chỗ.

Là cậu đọc không hiểu tiếng Trung sao? Hay là có gì sai sót trong quyển sách này?

Đây chính là "Nhất kiến chung tình" trong truyền thuyết đó sao?

Chưa nói đến việc hai người lần đầu gặp nhau phải kinh diễm cỡ nào, ánh mắt phải tóe ra lửa tình kịch liệt ra sao, nhưng ít nhất cũng phải có chút dậy sóng chứ?

Nhưng Lục Việt hoàn toàn bày ra dáng vẻ trầm lặng chán chết, còn Tịch Tuyết thì trên mặt viết mấy chữ "Anh rất tốt nhưng tôi chỉ có thể cho anh một cái thẻ người tốt".

Tô Quân cảm thấy bản thân sắp bị làm cho tức chết.

Giây tiếp theo, cậu ngoan cường tiếp thêm sức lực cho bản thân.

Không sao! Nhất kiến chung tình không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài mặt.

Nói không chừng hai người đều có hảo cảm với đối phương nhưng đều giữ trong lòng không nói ra.

Lúc 4 người ngồi vào bàn ăn cơm, Tịch Tuyết cùng Lục Việt ngồi một bên, còn Tịch tổng và Tịch phu nhân ngồi phía đối diện.

Tô Quân đứng bên cạnh Lục Việt, trong lòng là áo len và còng tay tơ hồng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Dòng thứ hai trong sách Hướng dẫn sử dụng nhân duyên viết: Sau khi nhất kiến chung tình, bọn họ nói chuyện vui vẻ.

Cậu đóng sách lại, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, chờ đợi tình yêu nảy sinh giữa hai người.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn đã đánh bay ảo tưởng tốt đẹp của cậu.

Mặc dù Lục Việt và Tịch Tuyết ngồi cạnh nhau, khoảng cách chỉ vỏn vẹn có nửa mét, nhưng Tô Quân lại cảm thấy giữa họ phải có ít nhất một cái thung lũng lớn.

Không tiếp xúc cơ thể, cũng không giao tiếp bằng ngôn ngữ, thậm chí chạm mắt đơn giản nhất cũng không có.

Tịch Tuyết chỉ thỉnh thoảng bất an liếc nhìn Lục Việt, còn Lục Việt từ đầu đến cuối luôn giữ tiêu chuẩn mặt lạnh như tiền.

Hoàn toàn không nhận được tín hiệu của cô gái ngồi bên cạnh.

Để giảm bớt không khí ngượng ngùng giữa hai người, Tịch phu nhân còn đặc biệt tìm chủ đề nói chuyện cho bọn họ.

"Lục tổng, tôi nghe nói cậu thích đọc sách của Tchaikovsky đúng không?"

"Vâng."

Tịch phu nhân làm ra vẻ ngạc nhiên:

"Vậy thật trùng hợp, Tiểu Tuyết nhà tôi cũng rất thích.

Tiểu Tuyết, con có thể cùng Lục tổng tán gẫu một chút!"

Tịch Tuyết không nói lời nào, Lục Việt lạnh nhạt "Ừm" một tiếng, chủ đề này cứ thế kết thúc.

Hình ảnh " Hai người tâm linh tương thông vừa nhìn nhau cười vừa nói về ngôi nhà và những đứa trẻ" trong đầu Tô Quân lập tức vỡ vụn.

Cậu nghiêng đầu tuyệt vọng nằm lên quyển sách Hướng dẫn, che lấy cái bụng đang biểu tình, tim đau thấu trời.

Trời cao đều gạt người, nói cái gì mà hai người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là đến cảnh nói chuyện còn không có.

Trong bữa ăn, Lục Việt tập trung toàn bộ sự chú ý vào tiểu Nguyệt Lão.

Thấy cậu thở phì phò ra sức đan xong áo len tơ hồng, còn hài lòng ướm thử lên người mình mấy lượt; thấy cậu kích động chạy ngược chạy xuôi chờ đợi thời cơ thắt tơ hồng cho mình và Tịch Tuyết; thấy cậu buồn bực chán nản vùi mặt vào sách Nhân Duyên.

Ngay cả mấy sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu cũng theo tâm trạng của chủ nhân mà rũ xuống.

Lục Việt đem ánh mắt trên người tiểu Nguyệt Lão thu về, đột nhiên khóe môi hắn hơi cong lên, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Nụ cười hiếm hoi chỉ phảng phất trong chốc lát, sau đó khóe môi hắn thu về, tiếp tục im lặng ăn cơm.

Tuy nhiên, Tiểu Long đã nhanh chóng bắt được khoảnh khắc chủ nhân cười hiếm có trong đời, nó run run nói:

"Má ơi, Lục Việt, ngươi ngươi ngươi...!ngươi vậy mà lại cười? Đây là việc bao nhiêu năm mới có một lần cơ chứ? Không được, không được, ta phải nhớ kỹ khoảnh khắc này..."

Tô Quân cũng nhìn thấy nụ cười làm tan chảy băng giá của Lục Việt.

Cậu kích động ngẩng đầu, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cũng tràn đầy sức sống đứng dậy.

Lục Thịnh cười rồi!

Hắn với Tịch Tuyết vẫn còn hy vọng!

17 vạn linh thạch của cậu vẫn đang tha thiết vẫy gọi cậu!.