Sắc đen mê đắm.

Bầu trời đầy sao, ánh trăng khuyết chỉ nhô lên một góc tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong vắt. Gió đã khá lạnh, Diệp Sở cũng đã nắm tay Bạch Huyên chuẩn bị đào tẩu, kéo nàng ngồi lên xích đu trong biệt viện.

Biệt viện này không tệ nên Diệp Sở cũng không yêu cầu gì thêm, duy chỉ bắt gia đinh đặt một cái xích đu thật lớn. Diệp Sở đặc biệt yêu thích xích đu, khi đung đưa hắn cảm thấy trở về thời điểm còn trong nôi, rất dễ đi vào giấc ngủ.

Diệp Sở vòng tay qua chiếc eo thon của Bạch Huyên, kéo sát nàng ngồi sóng vai với hắn trên xích đu. Thân thể Bạch Huyên căng tràn mị hoặc, đường cong hoàn mỹ săn chắc đầy nhục cảm. Làn da trơn bóng mềm mại khiến người người vô cùng mê luyến.

“Bạch Huyên tỷ không muốn ngủ sớm như vậy chứ? Đi theo ta một lúc nhé!” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên bằng ánh mắt cháy bỏng. Bạch Huyên có một khí chất diễm tình đặc thù riêng. Có lẽ không xuất trần thoát tục như Nhược Thủy, cũng không dịu dàng động lòng như Đàm Diệu Đồng nhưng trên người Bạch Huyên lại toát ra sự thành thục thanh nhã xiêu lòng người. Đây là điều không nữ nhân nào có thể so sánh được!

Bạch huyên quả thực rất mê người. Dù Diệp Sở đã từng trải biết bao hương sắc nhưng trước mặt Bạch Huyên cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Bạch Huyên làm sao không biết Diệp Sở tính chuyện gì. Vẻ mặt nàng đã thẹn thùng, không khỏi hối hận vì ban ngày đã nói ra câu kia.

“Chỉ nói chuyện với ngươi, không cho phép làm loạn!” Khi nói câu này, Bạch Huyên biết chắc không gạt được hắn nhưng sau khi nói xong thì cảm giác bối rối trong lòng mới giảm bớt một chút.

“Tất nhiên!” Diệp Sở nhìn Bạch huyên bằng ánh mắt ngây thơ vô tội: “Đã lâu không được yên tĩnh ngồi nói chuyện với Bạch Huyên tỷ! Hôm nay, rốt cuộc đã đưa con bé Dao Dao hay quấy nhiễu đi rồi, chúng ta sẽ có được một đêm yên bình an tĩnh!”

“Xùy...” Bạch Huyên cố nén cười. Diệp Sở vì muốn lừa Dao Dao đi nên đã tuôn ra không biết bao nhiêu lời nói dối trắng trợn, mới khiến cho con bé chấp nhận theo Hoàng Lâm sang Hoàng phủ.

Tất nhiên, những câu nói dối với Hoàng Lâm của hắn càng khiến nàng cảm thấy buồn cười hơn nữa. Diệp Sở vờ nghiêm trọng nói cho Hoàng Lâm biết Bàng Thiệu thích cô, khuya đêm nay sẽ hành động rình rang, đã chuẩn bị mấy xe ngựa đầy hoa, đêm nay sẽ đưa đến phủ đệ nhà nàng.

Hoàng Lâm bị gạt đến sửng sốt ngớ người, sợ Bàng Thiệu sẽ làm thật nên sau khi ăn cơm xong liền đưa Dao Dao vội vàng trở về Hoàng phủ. Nàng nghĩ mình có ở nhà thì tên Bàng Thiệu béo ú kia sẽ không dám làm loạn.

Bạch Huyên chợt cảm thấy Bàng Thiệu thật đáng thương khi kết bạn với một gã xấu xa như Diệp Sở, bị hắn tính toán mà không hề hay biết gì.

Diệp Sở siết chặt thêm khiến Bạch Huyên cảm thấy song phong ngạo nghễ của mình bị ép đến mức khó chịu bèn muốn giãy thoát. Nhưng có điều, vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt trong suốt của Diệp Sở thì động tác bèn ngừng lại.

Bạch Huyên yên lặng, rúc sâu vào lòng Diệp Sở, cái lạnh của ban đêm chợt trở nên dị thường ấm áp. Ánh trăng sao đan xen chiếu xuống khiến y phục cả hai như được dát lên một lớp bạc óng ánh.

Diệp Sở ngắm gương mặt kiều diễm, tuyệt mỹ đến kinh người trước mặt. Thấy nàng đang nhìn vào mắt mình chăm chú bằng ánh mắt trong veo ôn tình vô hạn, Diệp Sở vốn đang ‘say máu’ bỗng chợt thoáng bình tâm lại.

Cứ như vậy, hắn chỉ ôm Bạch Huyên bước chầm chậm dưới ánh sao trời. Tuy trăng không tròn, gió khá lạnh nhưng sâu thẳm tận đáy lòng hắn chợt dâng tràn một cảm xúc không lời nào tả được. Cho đến giờ, cho dù Diệp Sở mang tâm cảnh từng trải qua vô số chuyến tận tình trăng gió, ăn chơi đàng điếm nhưng lại bỗng rung động từng cơn.

Rất ít người mang đến cho Diệp Sở cảm xúc hiện thời. Hắn đưa tay đỡ thẳng người Bạch Huyên, khiến nàng thoải mái tựa sát vào lòng mình hơn. Nghe từng làn hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng truyền đến, hắn cảm giác giờ phút này trong lòng đã hưởng thụ đầy đủ, không nhịn được cúi xuống hôn khẽ lên gương mặt kiều diễm của Bạch Huyên.

Bạch Huyên tựa vào Diệp Sở, cảm giác được khí tức nóng rực trên người cộng thêm nhịp tim mạnh mẽ của hắn khiến nàng cảm thấy yên tâm. Thấy đôi ngươi thâm thúy của Diệp Sở, nàng không khỏi nghĩ về lần đầu gặp mặt.

Lần Diệp Sở cứu Dao Dao và mình, rồi sau đó bởi chữa bệnh cho cha mà bước vào cuộc đời mình. Đây là kẻ tiếng xấu vang cả Nghiêu thành, lúc đầu cũng khiến nàng mang tâm đề phòng rất kỹ.

Nhưng chỉ tiếp xúc với Diệp Sở nàng mới có thể hiểu được ngàn vạn tiếng nhơ của hắn không giống miệng đời đồn đại. Bạch Huyên thậm chí còn nghĩ, nếu Diệp Sở là một tên lừa đảo thì chỉ e bản thân nàng cũng cam lòng tình nguyện bị lừa.

Ý nghĩ này khiến Bạch Huyên muốn bật cười thành tiếng, thầm nghĩ mình không còn là thiếu nữ nhưng sao lại bị những lời nói của Diệp Sở làm cho xúc động dễ dàng đến thế!

Bạch Huyên rúc vào ngực Diệp Sở sâu hơn, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời bao la, thoáng qua khuôn mặt Diệp Sở bèn không kìm được nhón người hôn lên trán hắn.

Bạch Huyên chợt nhận ra đôi tay của Diệp Sở đang dạo khắp người mình. Tay hắn khá lạnh, xuyên qua y phục nàng khiến nàng khẽ nổi gai ốc.

Đôi môi dịu dàng chạm lên trán Diệp Sở, hắn cũng nhìn nàng. Ánh sao yếu ớt đọng lên người Bạch Huyên khiến chiếc cổ của nàng trắng bóng như ngọc tạc. Suối tóc dài óng ả buông lơi theo gương mặt khiến Bạch Huyên càng trở nên vô cùng liêu trai, nhìn nghiêng thoáng thấy được đôi môi đỏ mọng mười phần dụ hoặc.

Diệp Sở không kìm được bèn siết nàng thật chặt, nhớ lại cảnh vừa cứu Bạch Huyên lên bờ cảm thụ đôi chân thon dài, lại nhớ đến cảnh tiêu hồn ở Nghiêu thành, khi nhìn trộm đồi ngực cao vút căng tròn của Bạch Huyên khiến hồn xiêu vía đổ...

Ôm một nữ nhân tuyệt mỹ đến như thế, bàn tay Diệp Sở bèn di động xuống bờ mông vểnh cao ngạo nghễ của Bạch Huyên. Dù cách một lớp y phục, Diệp Sở cũng có thể cảm giác độ đàn hồi kinh người bên trong.

“Bạch Huyên tỷ không biết mình mê người đến thế nào đâu!” Diệp Sở không nén nổi thốt lên: “Ta nhớ rằng, đôi khi vẫn lo lắng tiếng xấu nên ngại không muốn về Nghiêu thành nhưng nếu vậy thì không thể quen được Bạch Huyên tỷ, chắc ta sẽ hối hận cả đời! Bây giờ ngẫm lại, ta sẽ không chịu nổi hậu quả khi mình dè dặt đâu!”

Bạch Huyên cảm thấy xúc động điên cuồng. Tuy biết rằng những lời này của Diệp Sở chuyên dùng để lừa gạt thiếu nữ nhưng không kìm được lòng, đã cảm thấy tin tưởng đây chính là duyên phận của hai người. Diệp Sở mang vạn tiếng nhơ ở Nghiêu thành nhưng khi trở lại thì bèn cứu mạng mình và Dao Dao, đây dường như chính là duyên số thúc đẩy hắn làm quen rồi đi vào cuộc sống của gia đình mình.

Bạch Huyên cực kỳ động tình vì câu nói này, sương mù đã dâng lên đầy mắt. Cảm nhận được bàn tay Diệp Sở đột phá qua lớp y phục luồn xuống kiều đồn của mình bèn không kìm nổi ưỡn người lên cho Diệp Sở tiện thế thăm dò.

“Bạch Huyên tỷ!” Diệp Sở đột nhiên khẽ thốt lên.

“Ư!?” Thanh âm Bạch Huyên đã trở nên run rẩy. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã thấy ánh mắt sáng rực của Diệp Sở đang nhìn mình, đôi ngươi sâu thẳm tỏa ra hào quang rạng ngời, không giống như tình cảm bồng bột nông nổi của một thiếu niên.

“Bạch Huyên tỷ không trách ta vì đã gạt Dao Dao đi chứ? Có tạo áp lực cho tỷ không?”

Thanh âm của Diệp Sở trầm ấm mà dịu dàng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Huyên một cách cháy bỏng.

Bạch Huyên định nhãn nhìn Diệp Sở, thấy động tác của hắn chợt dừng thì giờ phút này lại cảm thấy hắn thật lương thiện, lòng như tắm trong gió xuân dào dạt. Nhìn ánh mắt sáng như sao của hắn, Bạch Huyên ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng của nàng đã chạm vào môi hắn. Nàng như một ngọn lửa cháy rừng rực ôm chặt Diệp Sở khiến cho đêm đen dường như cũng phải nóng theo.