Nghe Tống Khuyết hỏi chuyện đêm qua, Vân Hi mấy người trên mặt đều lộ ra vẻ nặng nề, thở dài nói:
“Đêm qua ra đại sự, danh môn vọng tộc mấy trăm năm Trần gia đêm qua bị người cho diệt”.
“Không biết nguyên nhân vì sao?” – Đã chứng kiến chuyện hết thảy, Tống Khuyết cũng chỉ tò mò muốn biết lí do mà thôi.
“Nghe quan phương cách nói là Trần gia cấu kết Huyết Ma giáo, tu luyện chuyên hút người tinh khí Hấp Tinh Đại Pháp. Chính Trần gia dòng chính tử đệ chạy đến Trấn Phủ Ti cáo trạng, nhưng hiển nhiên chuyện không đơn giản như vậy”.
“Hắc hắc, hôm qua lão phu cũng đi qua dò xét. Trần gia Gia chủ một mình kịch chiến Đỗ Như Hối, Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch, Lưu gia Gia chủ 3 người. Bị dồn đến đường cùng may mắn đột phá Nhất lưu, uy lực kia, chậc chậc....
Cao hơn mười trượng cổng Đông môn bị hắn một quyền đánh sụp, chiêu thức tầm đó chân khí thuần chánh cô động. Là chính tông huyền môn công pháp Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết không nghi ngờ, tất cả chỉ là xả đạm. Đây là một cái bẫy do kia 3 nhà bầy ra thôi”.
“Quận thành những người khác vậy mà không có ý kiến. Thái thú cũng không quản việc này sao?”
Đây cũng là Tống Khuyết nghi ngờ nhất, hôm qua trận chiến kia ở cách xa cả khu vực hắn còn cảm nhận được. Không có lý nào những người khác không biết, nếu đêm qua có người đến cứu viện Trần gia, mọi chuyện có lẽ đã khác.
“Thái Thú ta có nghe nói đêm qua có việc rời khỏi thành, các thế lực khác có lẽ đã cùng kia 3 nhà đạt được thỏa thuận gì, dù sao là không ai cứu viện. Ngược lại Thái thú sáng nay đang đại phát lôi đình, nhưng việc đã rồi, bọn họ cũng đưa ra đủ chứng cứ, chuyện có lẽ cũng không giải quyết được gì”.
Vân Hi lúc này cho hắn giải hoặc, nghe mà Tống Khuyết ngao ngán lắc đầu:
“Môi hở răng lạnh, một đám thiển cận chỉ nhìn thấy trước mắt. Đợi đến lúc bọn họ bị người nhằm vào, lúc đó sẽ trắng mắt ra”.
“Tống công tử cái nhìn tinh tường, nhưng không phải ai cũng nghĩ được như thế. Bọn họ cho rằng mình không chủ động gây chuyện sẽ không xảy ra chuyện, nhưng không biết người khác dã tâm nhưng lớn đây”.
Tống Khuyết bĩu môi, việc không liên quan đến hắn, hắn cũng không phí tâm cho những này người lo lắng.
“Không biết Trần gia bên ngoài phong bình thế nào, cả Trần gia đêm qua có ai trốn thoát?”.
“Trần gia, nói như thế ngoài việc hơi kiêu ngạo nhưng cũng không có tật xấu gì. Cũng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý. Nghe nói đêm qua Trần gia chủ mở đường máu giúp con hắn Trần Tử Hào chạy thoát, bây giờ có lẽ đã trốn đến Dương Nam phủ.
Vị này Trần thiếu gia làm người nhiệt tình hào sảng, thiên phú tu luyện không tệ, mới ngoài 20 đã là Nhị lưu võ giả. Không biết sau này có hay không có cơ hội báo thù”.
“Chuyện tương lai ai biết được. Đa tạ Vân tiểu thư cho ta giải hoặc. Bây giờ không còn sớm nữa, ta cũng phải chuẩn bị lên đường”. - Tống Khuyết lắc đầu cười, người có thể sống hay không còn không biết đây.
“Hùng Bá, dắt xe ngựa ra ngoài. Ô Truy này cho ngươi, Ô Vân thuộc về ta”.
“Khà khà, cám ơn thiếu gia”.
Đối với những thứ vừa to vừa đen như Hắc Long Mã, Hùng Bá đã sớm mừng tít mắt. Được Tống Khuyết cho phép vội vàng tiến lên muốn cưỡi thử.
Nhưng bảo mã cũng là có tính tình, kén người vô cùng. Thấy gấu con này muốn nhảy lên người mình làm sao cao hứng, thở phì phì nhảy chồm dạy nhấc chân định đá.
Cũng may Hùng Bá thực lực không kém, hơn 1 Hùng lực hắn há phải nói chơi. Nhanh tay nhanh chân né qua vó ngựa, bàn tay như kìm sắt ghìm chặt đầu nó xuống, đơn giản như chơi với mèo con vậy.
Ô Truy vùng vẫy hồi lâu không thể tránh thoát rồi cũng khuất phục nhận mệnh, coi như chấp nhận người chủ nhân này, thân mật dùng đầu cọ vào người hắn.
Tống Khuyết thấy mã như thế cương liệt cũng sáng mắt, cười ha ha tiến lên bắt lấy Ô Vân, lật tay chi gian tầm đó đem nó thu phục ổn thỏa, không khó khăn gì.
Bên cạnh đứng xem Khổng lão ánh mắt cũng trở nên sáng choang. Vốn còn nghi hoặc vì sao Thanh Trúc nài nỉ đem tặng cả đôi Hắc Long Mã, giá trị không dưới nghìn vàng đây. Giờ nhìn đến Hùng Bá nhấc tay nhấc chân đem nó thu phục sau đó hắn trong lòng rộng mở trong sáng.
Cùng Vân Hi nhìn qua, 2 người đều thấy trong mắt kích động. Vốn tưởng chỉ trúng một lần thưởng, không ngờ còn có vui hơn ở sau, thỏa thỏa mua một tặng một nha. Chủ tớ 2 người này đều không tầm thường, lần này thật nhặt được bảo.
“Tại hạ bây giờ liền lên đường, chúng ta lần sau gặp lại” - Tống Khuyết cưỡi lên lưng ngựa cười đối với mấy người chắp tay.
“Tống công tử nhưng nhớ còn thiếu ta một bữa cơm đấy nhé” – Vân Hi cười sáng lạn nháy mắt.
“Nhất định, chư vị xin bảo trọng”.
Kêu lên Hùng Bá, Tống Khuyết cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết dẫn đường, phía sau là xe ngựa kéo dược liệu, 2 người nhân lúc còn sớm vội lên đường.
......
Cưỡi bảo mã cảm giác chính là khác biệt.
Một đường đồi núi mà như đi trên đất bằng, Tống Khuyết đều không thấy cảm giác xóc nảy. Hắc Long Mã chở bọn hắn nhe nhàng như không, nhún nhảy vó ngựa tầm đó đã xa mấy mét.
Nếu không phải chiếu cố đằng sau xe ngựa, Tống Khuyết thật muốn giục ngựa lao nhanh để cảm nhận tốc độ khoái cảm.
Đi hơn 20 dặm đường, Ưng Giản Sầu đã nhìn ngay trước mắt. Tống Khuyết bỗng hô dừng xe, trầm ngâm nhìn về phía bên phải rừng cây một lúc sau mới quay đầu đối với Hùng Bá bảo:
“Hùng Bá, đi thẳng vào bên trong, chú ý tìm ở đó có một người nằm ngất mang về đây. Cẩn thận một chút, nếu đối phương còn tri giác hoặc có ý đồ tấn công cư việc đánh ngất”.
“Rõ, thiếu gia”
Cùng Hùng Bá làm việc chính là yên tâm, hắn chỉ biết tuân lệnh, không bao giờ thắc mắc. Nghe lệnh không suy nghĩ thêm làm sao Tống Khuyết biết, chạy nhanh vào trong rừng tìm người.
Tống Khuyết lúc này mới nhảy sang xe ngựa, đem trong đó nhân sâm với hơn nửa thảo dược cho thu vào không gian. Nếu không phải Vân Hi đám người đưa tiễn, hắn đã sớm cho những thứ này cất vào không gian đi về cho tiện.
Nhưng bây giờ cũng không tệ, ít ra xe ngựa bây giờ cũng phái lên công dụng. Dọn dẹp một chút không gian trong xe, từ không gian trữ vật lấy ra Thiết Tí Cung cùng Ngân Dực Cung. Tống Khuyết ngồi dựa trên xe lẳng lặng chờ Hùng Bá trở về.
Không bao lâu, Hùng Bá vào rừng tìm kiếm đã quay trở lại, trên tay bế một người nam tử.
Chỉ thấy người này quần áo rách nát, mặt tái nhợt dọa người. Bên mép vẫn còn 2 đạo vết máu khô, hơi thở mỏng manh hầu như không có. Nếu như không phải trái tim vẫn còn thi thoảng yếu ớt nhảy lên, mọi người đều tin hắn đã chết rồi.
Gương mặt này Hùng Bá cũng thấy ngờ ngợ, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Tống Khuyết cũng không thay hắn giải thích đây là người ngồi bàn bên lúc 2 người bọn họ đi ăn cá khi mới đến Linh Giang thành.
Vị này chính là Trần công tử, Trần Tử Hào. Hắn kỹ năng phản truy tung không tệ, từ Đông môn thoát vây hắn trằn trọc tạo hiện trường giả đi đến Dương Nam Phủ, lại ám độ trần thương vòng vèo đường nhỏ chạy về ngược lại phía Ưng Giản Sầu, định vào đó lần trốn.
Làm sao tính toán đủ thứ lại không tính được trên người thương thế quá nặng, chưởng lực của Đỗ Như Hối ẩn chứa nhiều trọng ám kình, như ròi bọ ăn sâu vào ngũ tạng, nếu không phải nhà hắn gia truyền võ công Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết có tác dụng cường kiện tạng phủ, hắn mệnh cũng đã sớm treo.
Nhưng dù như thế, bây giờ vị này Trần công tử cũng là đã hấp hối. Nếu không có Tống Khuyết từ đêm qua không ngừng thông qua Tia Chớp theo dõi hắn, biết hắn nằm ngất nơi đây mà mang về, không ra mấy canh giờ hắn cũng sẽ là một người chết.
Lúc đó may mắn thì được người nhặt xác, còn không xác suất lớn sẽ bị dã thú ăn thịt. Tia Chớp từ rạng sáng đến giờ cũng đã thay hắn đuổi đi 2 tốp ác khách đến thăm.
Nhìn Hùng Bá đặt Trần Tử Hào lên xe ngựa, Tống Khuyết rơi vào trầm tư.
Nếu chỉ là bình thường thù hận, hắn không ngại làm người tốt. Nhưng đối phương kẻ thù lai lịch đối với hắn bây giờ quá khổng lồ, không cẩn thận bị phát hiện tất sẽ dẫn đến họa sát thân.
Đừng nghĩ có Linh Ứng Tự bùa hộ mệnh thì muốn làm gì thì làm. Nhân gia Nhất lưu võ giả âm thầm chơi chết ngươi, chính ngươi còn không hay biết chết lúc nào, chỉ cần không làm quang minh chính đại, ai rảnh hơi đi tra cứu đến cùng.
“Thiếu gia, trên người hắn có đồ vật”.
Hùng Bá lúc này từ trên ngực áo đối phương lấy gia một bao phục đưa cho Tống Khuyết. Tò mò mở ra, bên trong lại là 2 quyển bí tịch.
Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết,
Ngũ Hành Trấn Thế Quyền.
Cả Trần gia chôn vùi nhưng bọn hắn vẫn liều chết đem thứ này mang đi, có thể thấy trên tay này 2 quyển sách nhỏ trân quý.
Tống đại gia cũng không tị hiềm, thản nhiên cầm lấy mở ra đọc.
Công pháp là một loại chuyên tu tạng phủ công pháp, theo như giới thiệu, võ giả vậy mà có thể dùng tự thân ngũ tạng câu thông trong thiên địa ngũ hành chi khí.
Luyện này công, trong cơ thể trái tim sẽ sinh ra hỏa hành chi khí, tương ứng gan sinh mộc, lá lách sinh thổ, phổi sinh kim, thận sinh thủy. Ngũ hành tương sinh tương khắc cho nhau chuyển hóa tuần hoàn, có thể giữ vững nội phủ ổn định.
Công thành viên mãn ngũ khí triều nguyên, võ giả sản sinh ra ngũ hành chân khí nhất cử đột phá Thất giai, bước vào để người ao ước cảnh giới Nhất lưu.
Trần Tử Hào cũng nhờ luyện này công mà bây giờ mới có thể giữ vững một hơi, chưa đến nỗi đi đời nhà ma.
Còn quyền pháp chính là đi theo nguyên bộ kiện, phối hợp với ngũ hành chân khí mới sử xuất ra sức mạnh lớn nhất.
Uy lực thế nào Tống Khuyết cũng đã xem qua, tuyệt đối ấn tượng khắc sâu. Bây giờ thành Đông môn hẳn còn chưa dọn dẹp xong đây.
Nâng nâng trong tay bí tịch, Tống Khuyết hơi suy nghĩ một chút rồi quyết định.
Cứu người.