Trong nhà mấy người vui vẻ xoay quanh bắt đầu bận rộn. Chỉ trừ một người từ nãy giờ vẫn đang trong tình trạng chết máy.

Ngô Diệc nghe tin Hùng Bá đột phá Tam giai chẳng khác nào sét đánh bên tai.

Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Vốn tốc độ tu luyện thua xa Tống Khuyết hắn tuy có hơi chua, nhưng đã sớm nhận định tiểu tử này là biến thái, Diệc ca cũng nhìn thoáng.

Cùng biến thái so sánh, người là muốn tìm ngược sao.

Dù sao gần đây mới đột phá Nhị giai, trong nhà trưởng bối nghe tin còn không thiếu khen hắn, làm Diệc ca lòng tin tăng vọt trở lại.

Bây giờ mới được bao lâu, lại nghe tin không thu hút ngốc tiểu tử Hùng Bá cũng đã đột phá Tam giai.

Là biến thái quá nhiều hay ta tư chất quá ngu dốt.

Trong nhà khen ta sẽ không vì an ủi ta chứ, để ta tránh mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Cảm thấy thế giới xung quanh đều là ác ý lão Ngô cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Nhưng mà bao nhiêu năm sống, nhìn thấy cũng sẽ không lừa người. Ở tuổi này đạt đến Nhị giai, trong Thanh Hà huyện cũng là hiếm thấy nha.

Dại ra một lúc Ngô Diệc không nhịn được nghi ngờ hỏi:

“Hùng Bá, ngươi thật đột phá Tam giai rồi”.

“Hắc hắc, Diệc ca. Mới vừa xong” – Khờ đầu khờ não a Hùng gãi đầu cười ngu nói.

“Ực”.

Gian nan nuốt nước bọt, lão Ngô không tin tà muốn đích thân kiểm chứng.

“Chúng ta so đấu một chút chứ”.

Nghẹo đầu nhìn qua nhỏ bé Ngô Diệc, Hùng Bá trong lòng không chắc. Hắn đầu óc không sáng sủa nhưng không ngu, một thân man lực của mình tự biết. Ngoài thiếu gia còn chưa gặp người so với hắn còn khỏe hơn đây.

Nhìn liễu yếu đào tơ Diệc ca hắn cũng sợ không cẩn thận cho răng rắc, đến lúc đó thiếu gia sẽ lột da hắn. Nghĩ vậy lắc đầu:

“Không được, ngươi quá giòn rồi”.

Lão Ngô nghe hắn nói một ngụm máu thiếu chút phun ra.

Đây là tiếng người sao, lão tử lại không phải bánh quy, cũng không là cục xương. Ta hàng thật giá thật Nhị giai võ giả ngươi lại bảo ta giòn.

Ngô Diệc tất nhiên cũng có tính tình, lập tức không phục. Dù sao mới vừa đột phá, cũng chưa chắc thực lực tăng lên bao nhiêu:

“Hừ, còn chê ta rồi. Đến đến, để ta thử xem Tam giai có gì ghê gớm”.

Nhìn đang trông mong hắn cầu cứu Hùng Bá cùng với quật tính nổi lên lão Ngô. Tống Khuyết cũng không nhịn được che mặt, đành đối với Hùng Bá gật gật đầu.

“Cẩn thận một chút, đừng làm thương Diệc ca”.

Sớm chiều đối luyện cùng Hùng Bá, Tống đại gia đối với hắn thực lực rõ như lòng bàn tay. Bây giờ phải hơn 1 Hùng lực, đối phó lão Ngô là dư dả, đừng để hắn thua quá khó coi.

Ngô Diệc nghe thế mặt càng đen, cảm giác lũ nhóc này quả thật khinh người quá đáng, lấy đủ 12 thành tỉnh táo, bắt đầu cùng Hùng Bá so chiêu.

Làm sao chênh lệch thật lớn, so với chiêu thức hung mãnh bá đạo Tống Khuyết, Ngô Diệc võ công trong mắt Hùng Bá cùng tiểu hài múa chậm không khác, đối với hẳn chỉ thủ không công, chỉ dùng 2 tay ung dung hóa giải hết thảy chiêu thức.

Lão Ngô càng đánh lòng càng trầm xuống, biết mình thua đã thành định cục. Nhưng vẫn không cam lòng muốn so sánh tột cùng cách biệt bao nhiêu, vì vậy lùi lại rút đao ra hô.

“Cẩn thận ta phải dùng đao”.

“Diệc ca ngươi cứ chém, sẽ không làm thương được ta”.

Nghe thằng ngốc này thành thật lời nói, Tống Khuyết mặt cũng đen. Cố nén xoay người rời đi, đứng nơi đó xấu hổ nhìn ngắm mây trời như không nghe thấy.

Lão Ngô lần này giận thật, rút đao như tấn ảnh, đao chiêu liên miên thi triển ra nhà bọn hắn gia truyền võ công Tứ Quý Đao pháp.

Đao thế lúc nhanh chóng như chớp giật đêm đông, lúc lại liên miên rả rích như mưa phùn đầu xuân, xem qua Tống Khuyết cũng không nhịn được tán thưởng.

Nhưng cũng chỉ như thế, chả làm nên tác dụng mẹ gì.

Hùng Bá đao cũng không cần, vẫn chỉ dùng đơn thuần đôi tay, thoải mái hào phóng đem hắn sử ra chiêu thức hết thảy chặn lại. Lão Ngô chém đến kiệt lực thở hồng hộc cũng không thương được mảy may.

Cũng không biết kính già yêu trẻ, không làm bộ chật vật một chút để Diệc ca đẹp mặt được sao.

Đối với thằng này EQ thấp Tống Khuyết cũng đành chịu, vội hô dừng:

“Được rồi, hôm nay thử thế thôi, bây giờ mọi người còn cần đi chuẩn bị ăn tiệc”.

Đã sớm gần thoát lực Ngô Diệc chán nản dừng tay, thu đao thở hồng hộc.

“Hờ hờ, Diệc ca. Ngươi phải ăn nhiều vào” – Trông bộ dáng yếu ớt của lão Ngô, Hùng Bá nhiệt tình quan tâm nhắc nhở.

“Cút, đi ra chẻ củi. Không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm”.

Hik, ta cũng chỉ muốn tốt cho mọi người. Sao lại mắng ta.

Uỷ khuất Hùng Bá không rõ nguyên do, chỉ đành ủ rũ cụp đầu chạy đi. Thi thoảng còn len lén liếc nhìn xem chủ nhân có thật giận hay không.

Nếu giận thật cắt cơm thì hôm nay thua thiệt nặng rồi.

.....

Diệc ca tâm lý còn tính vượt qua thử thách, chịu đả kích nhất thời hắn tại Tống đại tâm lý sư an ủi rất nhanh đã nhận mệnh, trong lòng âm thầm thề sau này không bao giờ cùng này 2 kẻ biến thái so sánh.

Đợi lát sau Quan Vũ đã đến, các món ăn đặc sắc lần lượt được mang lên. Chuyện khi nãy hắn đã sớm ném sau đầu.

Lâu ngày không được thưởng thức mỹ thực mỹ tửu Ngô Diệc biến đau thương thành hành động, miệng mở rộng sức mà ăn uống.

Đến cuối cùng ngoài Tống Khuyết ra, mấy người còn lại không còn mấy tỉnh táo. Ngô Diệc cùng Quan Vũ càng là bị chuốc cho say mèm, đang không biết nằm trong góc nào trong nhà ôm cột ngáy o o.

Tống đại quan nhân thần sắc như thường, vẫn theo thường lệ trở về phòng khẩu phục thuốc bổ tiếp tục tu luyện Lưu Ly Vô Cấu Thể.

......

Ngô Diệc lưu lại trong thành thêm 2 ngày rồi cũng rời đi. Trước khi đi hắn còn thần thần bí bí cho Tống Khuyết nói nhỏ rằng nhờ phúc của hắn, có lẽ không lâu sau Diệc ca sẽ được điều chuyển công tác quay lại trong huyện.

Đối với cái này Tống Khuyết lập tức giơ 2 tay hoan nghênh. Tại nơi này hắn cũng chưa quen biết được mấy người đây.

Sau khi Ngô Diệc đi, Tống gia lại đâu vào đấy trở lại như xưa.

Lý thẩm mấy người tiếp tục bận bịu cháo lòng sinh ý, Tống Khuyết cùng Hùng Bá một lòng tu luyện, Hồng ca thì tiếp tục thần long thấy đầu không thấy vĩ, không biết lưu lạc đến góc nào đi, đến tối mới là thấy mặt.

Như thế qua thêm 4 ngày, Tống Khuyết mới không thể không ra khỏi nhà. Không vì gì khác, dược liệu lại thấy đáy.

Có hắn cùng Hùng Bá 2 cái này động không đáy, hơn nữa a Tín tiểu tử, hàng ngày sử dụng dược liệu, thuốc bổ phải theo cân tính toán.

Có Tesseract hỗ trợ tiêu hóa dược lực, bọn họ mấy người là cũng không sợ ăn quá bổ. Tất cả dược tính đều được phân giải thành năng lượng thuần khiết nhất bồi bổ bản thân.

Giao Hồng ca tiếp tục ra ngoài bổ sung dược liệu, Tống Khuyết cũng sải bước hướng Vân Hải Các đi đến, hắn cũng muốn tìm một nguồn cung cấp ổn định lâu dài, cứ như thế này ăn bữa nay lo bữa mai không phải là cách hay.

.......

“Tiểu tử”

....

“Họ Tống tiểu tử”

Vừa ra khỏi cửa, Tống Khuyết liền bị người gọi lại. Ban đầu hắn cũng không để ý, đến khi người kia hô lên họ hắn, hắn mới biết là tìm mình.

Quay đầu nhìn thấy lão Chiêm đang đứng ở trước cửa trừng mắt nhìn mình, Tống đại gia cũng là ngơ ngẩn. Nhìn chung quanh không thấy còn ai, hắn không tin chỉ chỉ tay vào mặt mình nghi ngờ.

“Hừ, gọi đúng là ngươi. Còn không qua đây cho lão phu”.

Ế, lần đầu lão Chiêm tìm mình nhé, chẳng lẽ có chuyện.

Hay là nghe qua sự tích anh dũng của bản thiếu gia, lão đầu bắt đầu thấy hối hận suy nghĩ lại.

Biết sai rồi sửa, trẻ tuổi dễ dạy vậy.

Lòng hoài vui mừng Tống đại gia đầy mặt ý cười nhanh chân đi đến, cười nói:

“Chiêm tiền bối, ngài là đồng ý truyền thụ võ công rồi?”.

“Truyền thụ, hừ, cũng có thể coi như vậy”.

Ha ha, còn ngại ngùng sao. Dạy thì nói là dạy, không dạy là không dạy, còn cái gì có thể coi là. Lão đầu còn rất ngạo kiều nha, nhưng nể mặt hắn 1 bó tuổi, về tình có thể thông cảm.

“Tiền bối, bây giờ ta cần chạy đi một lát, buổi chiều ta sang nhà bái phòng ngài có được không”.

“Ngươi? sang nhà thì khỏi đi”.

Chiêm lão đầu vẻ mặt ghét bỏ nói:

“Tiểu tử ta hỏi ngươi, nhà ngươi tên nhóc to xác, da ngăm đen đầu trọc gọi là cái gì?”.

“Há, tiền bối hỏi người mấy nay đứng trước nhà ta gác cửa hả. Hắn gọi Hùng Bá, có chuyện gì sao?” – Tuy nghi hoặc nhưng Tống Khuyết vẫn thành thật trả lời.

“Hắn là cái gì của ngươi?”

“Là cái gì, xem như người nhà, hay huynh đệ cũng được đi. Tiền bối ngươi hỏi hắn làm gì”.

“Gọi Hùng Bá sao, cái tên rất không tệ. Tiểu tử, ta muốn thu thằng nhóc đó làm đệ tử, ngươi mau về dẫn hắn sang đây cho ta bái sư”.

Nghe lão đầu này nói, Tống Khuyết dừng hình mất mấy giây.

Nhìn lão Chiêm vẻ mặt kiêu ngạo, giống như ban cho người khác niềm vinh dự lớn lao như vậy. Giọng điệu ra lệnh không cho phản bác, Tống Khuyết mặt đen lại, lập tức hừ lạnh:

“Đó là không thể nào”.

......

Lão Chiêm nói khỏi mồm trong lòng cũng khá nắm chắc. Tiểu tử trước mặt nóng lòng cầu học, bây giờ được cho cơ hội còn không vội vàng nắm lấy.

Không cần quá cảm ân, cũng không cần nhân cơ hội dây dưa ngấp nghé Xảo Xảo. Chỉ là lão phu đơn thuần mến tài, không muốn một thân sở học bị uổng phí mà thôi.

Sự việc còn phải kể lại mấy ngày trước.

Khi đó Tống đại gia chuyên tâm núp trong nhà luyện công, để Hùng Bá thò mặt ra đường đuổi người.

Hiệu quả cũng thật sự khả quan, mấy người thấy cao to đen, mặt mũi hung ác ngốc Hùng cũng tâm lý đánh trống, nhiều người càng là đương trường lui bước.

Nhưng cũng là có kẻ tự cho có chỗ dựa, ngang ngược đã quen. Không tin tà nhất quyết muốn xông vào tìm Tống Khuyết.

Sự việc sau đó còn phải nói sao, 1 thân sức mạnh gần 1 Hùng lực Hùng đại gia không quản ngươi là ai, thiếu gia đã dặn ai xông vào liền đánh đuổi hắn chỉ cần biết thi hành.

Thế là người đến mấy người bị hắn đánh cho tìm không ra bắc chạy trối chết. Chiếc xe ngựa đưa đến ý đồ để đón Tống Khuyết cũng bị Hùng Bá hai tay nhấc lên, đem ra chỗ khác ném cho đỡ vướng.

Nhìn hắn khủng bố như thế, những người còn lại lập tức héo, tất cả đều như tránh tà dồn dập lùi xa.

Ở một bên Chiêm Thắng nhìn thấy cảnh này cũng là cả kinh trợn mắt há mồm.