Cúi đầu nhìn mình hai tay, lúc lâu Vân Sơn mới bùi ngùi thở dài:
“Hậu sinh khả úy. Già rồi, không phục không được!”
“Vân Tổng quản ngài quá lời, nếu không phải ngài nhường tiểu tử đã sớm bại lui”.
“Lão đầu ta chỉ hơn vài năm tu luyện, không tính cái gì. Tống thiếu ngươi không ra mấy năm ắt sẽ vượt xa lão phu”.
Vân Sơn cũng nhìn thoáng, hắn tâm huyết cũng là kinh thương, đối với võ học cũng không phải xem rất nặng. Tuy không thể nhẹ nhàng cầm xuống đối phương như dự kiến, nhưng cũng không xấu hổ dường nào, rất nhanh vui vẻ cùng Tống Khuyết nói chuyện phiếm.
Đợi một lát, Vân Cửu đã quay lại, trên tay còn cầm một hộp gỗ dài.
Bên trong hẳn là cây nhân sâm 400 năm.
Thấy Tống Khuyết háo hức nhìn, Cửu ca cũng không câu giờ, cười đem hộp gỗ để lên bàn, nhẹ nhàng đem nắp mở ra cho hắn xem.
Bên trong quả nhiên nằm một cây lão sâm, so với cây trước đó Tống Khuyết đào được còn lớn hơn một đoạn. Bảo lưu tốt vô cùng, còn gần như nguyên vẹn không xước sát.
“Tống thiếu nhìn có hài lòng?”
Vân Cửu mỉm cười nhìn hắn hỏi.
“Vô cùng hài lòng, đa tạ Vân Tổng quản, tạ Cửu ca. Phiền ngươi tính xem hết bao nhiêu để ta thanh toán”.
“Cây sâm này giá 800 lượng, hơn nữa cung 150. Tổng cộng là 950 lượng, đánh 9 chiết ta thu Tống thiếu ngươi 850 lượng tròn đi” – Vân Cửu cười trả lời.
Thấy Tống Khuyết chuẩn bị móc bạc ra thanh toán, ở một bên không nói gì Vân Sơn lúc này lên tiếng.
“Chậm, Tống thiếu khoan trả tiền, trước hết nghe ta nói mấy câu”.
Trong lòng đã có dự đoán Tống Khuyết dừng tay nghi hoặc nhìn hắn.
“Tống thiếu ngươi tu vi đã đến luyện gân viên mãn. Bây giờ hẳn đang tìm kiếm thích hợp võ công cùng với cơ hội để đột phá Tứ giai võ giả chứ?”.
“Vân Tổng quản nói không sai”
“Không biết Tống thiếu đã tìm được con đường?”.
“Không dối gạt tiền bối, hiện tại vẫn chưa được.” – Tống đại quan nhân hào phóng thừa nhận.
Nghe vậy lão Vân cùng Cửu ca 2 người mở cờ trong bụng. Nhiệt tình du thuyết:
“Vậy Tống thiếu ngươi xem thế này được không, thay mặt gia chủ ta mời ngươi gia nhập Vân gia. Chỉ cần ngươi đồng ý, những thứ này hôm nay liền coi như quà ra mắt.
Hơn nữa đối với Tống Khuyết ngươi chúng ta Vân gia sẽ hết lòng bồi dưỡng. Vân gia tàng kinh các hết thảy hướng ngươi mở ra, sẽ có trong tộc tiền bối đích thân kèm ngươi dạy bảo.
Tài nguyên cũng sẽ không thiếu, như thế sẽ khiến ngươi con đường bớt rất nhiều quanh co cùng khó khăn”.
Nghe đối phương lời nói, Tống Khuyết cũng rất động tâm. Nhưng trên đời có được tất có mất, vì vậy hắn cần biết đối phương muốn gì ở mình.
“Không biết tại hạ phải bỏ ra những gì?”
“Ha ha, Tống thiếu ngươi nghiêm trọng. Ngươi cái gì cũng không cần bỏ ra, chỉ cần ngươi đổi sang họ Vân, hoặc vào ở rể ta Vân gia, hứa sau này cống hiến cho gia tộc. Như vậy chúng ta sau này chính là người một nhà, bồi dưỡng ngươi cũng là điều tất nhiên”.
Trầm tư suy nghĩ lời đối phương, cân nhắc được mất, cuối cùng Tống Khuyết vẫn là từ chối:
“Đa tạ Vân Tổng quản, tại hạ tự do đã quen. Sợ vào Vân gia không chịu được quản thúc. Việc này thứ cho tại hạ phải từ chối”.
“Tống thiếu ngươi nghĩ nhiều, tự do của ngươi sẽ không ai quản thúc. Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái gì, sẽ không ai ép buộc ngươi. Chỉ cần sau này ngươi trưởng thành đứng ra che chở cho gia tộc là được. Hơn nữa chúng ta Vân gia nữ tử mỗi người quốc sắc thiên hương, tuyệt đối không ủy khuất Tống thiếu ngươi”.
Còn muốn sắc dụ ta.
Chí hướng của ta chính là bay lượn rừng hoa cơ mà, há có thể tại một thân cay treo cổ. Tống Khuyết lần này kiên định lắc đầu:
“Thật có lỗi Vân Tổng quản, việc này tại hạ không thể đáp ứng”.
Nhìn đối phương kiên quyết, lão Vân khẽ nhíu mày.
Theo hắn điều kiện này đã vô cùng hậu hĩnh, rộng rãi. Đối phương còn như thế thẳng thắn từ chối làm hắn khá khó chịu. Nhưng nghĩ đến kẻ này tiềm năng, hắn còn là tiếp tục khuyên giải.
“Vậy ta đổi một điều kiện khác thế nào?”
“Ồ, mời tiền bối nói” – lần này Tống Khuyết hiếu kỳ.
“Vân gia chúng ta đối với ngươi tiến hành bồi dưỡng, đổi lại Tống Khuyết ngươi vì Vân gia phục vụ 20 năm”.
“Không được, quá lâu rồi”
Nghĩ cũng không cần nghĩ Tống Khuyết đầu lắc như trống bỏi từ chối.
“Vậy không biết theo Tống thiếu ngươi bao nhiêu năm là hợp lý?”.
Trầm ngâm một lát, Tống Khuyết mới đưa ra một con số theo hắn khá là hợp lý:
“3 năm, nếu Vân gia vì ta cung cấp tài nguyên, ta sẽ vì Vân gia cống hiến 3 năm, sau đó ta tất nhiên sẽ rời đi”.
Nghe tiểu tử này chém giá, lão Vân cũng tức sùi bọt mép:
“Ngươi điên rồi, 3 năm ngươi còn chưa kịp trưởng thành đây. Lão phu cho ngươi nhượng bộ, thấp nhất 15 năm, nếu không chuyện này không bàn nữa”.
Tốc độ phát triển của mình thế nào hắn biết, đừng nói 15 năm, hơn 5 năm Tống Khuyết cũng không thể chấp nhận.
“Ta trưởng thành sẽ nhanh hơn ngài tưởng tượng. 5 năm, ta chỉ có thể chấp nhận tối đa 5 năm, nếu không thì thôi”.
Trừng mắt nhìn trước mắt tiểu tử cuồng vọng, Vân Sơn giận không thể át, thật muốn 1 cái tát đạp chết hắn tính.
Có ép xuống trong lòng tâm lí táo bạo, hắn nhẫn nhịn cười mỉa:
“Xem ra Tống Khuyết ngươi rất tự tin vào mình nha. Được rồi, việc hôm nay vậy cứ thế thôi, hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ hơn, Vân gia cánh cửa sẽ luôn mở chào đón ngươi”.
Nói thật cho người bán mạng Tống Khuyết cũng không thoải mái, bây giờ đã đối phương bỏ qua hắn cũng là quyết tuyệt cắt đứt ý nghĩ này, trong lòng ngược lại thở dài nhẹ nhõm.
Xem ra mình vẫn chưa chống lại được cám dỗ nhé. Tống đại quan nhân lắc đầu cười:
“Đa tạ Vân Tổng quản ưu ái, vậy hôm nay tiểu tử xin trước cáo từ”.
Cùng Vân Cửu ra ngoài tính tiền cầm đồ vật, Tống Khuyết gọi lên Chung Hồng, 2 huynh đệ cùng nhau trở về.
Nhìn 2 người đi xa Vân Cửu trong lòng hoảng hốt, minh minh trong đầu cảm giác như bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng.
Lắc đầu khó hiểu, Vân Cửu không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa mà quay đầu đi vào, hướng Vân Sơn nơi ở đi đến. Đối với Vân Sơn hôm nay sở tác sở vi hắn đầy bụng khó hiểu muốn tìm đáp án.
Vốn trước đó 2 người đã thương lượng, nếu lão Vân cảm thấy Tống Khuyết là khả tạo chi tài, lúc đó sẽ tung ra cành ô liu, mời hắn làm Vân gia khách khanh. Làm sao đột nhiên lại nháo ra việc muốn triệt để thu phục kẻ này bán mạng cho gia tộc.
Đẩy cửa tiến vào phòng, thấy lão Vân còn đang bình tĩnh ngồi thưởng trà. Vân Cửu nhíu nhíu mày:
“Tổng quản, chúng ta không phải trước đó đã nói rồi sao. Làm sao ngài lại thay đổi, ngài phải tin tưởng phán đoán của ta, kẻ này...”
Giơ tay ngăn lại Vân Cửu tiếp tục nói, Vân Sơn ngưng trọng gật đầu:
“Kẻ này thế nào hôm nay ta đã thiết thực cảm ngộ. A Cửu, ánh mắt của ngươi không tệ. Tống Khuyết người này tư chất ta bình sinh ít thấy”.
Nghe hắn như thế đánh giá cao Tống Khuyết, Vân Cửu trong lòng cả kinh, tiện thể sau đó khó hiểu:
“Như vậy làm sao ngài không thích hợp nhượng bộ để lôi kéo, cần gì phải ép sát đến thế?”.
“Hừ, ta so với ngươi còn coi trọng tương lai của hắn, nên mới muốn cột chặt hắn vào Vân gia chúng ta. Nhưng tiểu tử này làm sao hôm nay ngươi đã thấy, cũng không dễ dàng thu phục như vậy. Cần phải ép một chút của hắn nhuệ khí”.
“Tổng quản, nếu như những người khác cũng mời chào đây, ta sợ lúc đó chúng ta đến muộn thì hối cũng không kịp”.
Tuy hiểu Vân Sơn phân tích, nhưng Vân Cửu trong lòng vẫn còn lo lắng.
“Hừ, sợ cái gì. Tại Thanh Hà huyện này còn có thế lực nào so ra mà vượt qua chúng ta Vân gia sao? Hơn nữa vừa rồi ngươi thấy điều kiện ta đưa ra tuyệt đối là hậu đãi đi, như thế tiểu tử đó còn chưa động tâm, những người khác càng không thể nào đưa ra cái giá để kẻ này hài lòng”.
Vân Sơn khinh thường nói, trong tâm thái thể hiện rõ ràng niềm tự hào. Nhưng những lời này nghe vào tai Vân Cửu được hắn sâu cho là đúng.
“Tuy vậy vẫn cần chặt chẽ theo sát tiểu tử này, đừng để sảy ra điều gì bất trắc. Ngươi cho người âm thầm điều tra xem hắn trong thời gian này đến huyện thành đã đi đâu, làm gì, tiếp xúc với ai. Chúng ta cũng cần biết được, để trước tiên bố trị các biện pháp ứng đối”.
“Tuân lệnh, tại hạ sẽ cho người âm thầm điều tra, nội trong ngày mai sẽ báo cáo lại cho ngài”.
“Ân, a Cửu ngươi làm việc ta yên tâm”.
......
Tiếp đó 1 tuần, Tống Khuyết hầu như là không ló mặt ra đường.
Mấy ngày này hắn đa số thời gian đều ở tại hậu viện, chuyên tâm luyện hóa nhân sâm cùng quen thuộc Thiết Tí Cung. Thi thoảng cũng sẽ ghé qua nhà lào Chiêm, muốn tâm sự tăng tiến tình cảm.
Làm sao mấy ngày nay lão Chiêm đối với hắn càng ngày càng ghét bỏ, nhìn thấy hắn lập tức cảnh giác như sợ trộm, quyết không cho hắn có cơ hội thân cận. Làm Tống đại quan nhân một bụng khó chịu.
Hắn nào đâu biết rằng trước đó mấy hôm Chiêm Thắng vô tình nghe tin vỉa hè, đồn đãi hắn trước kia tại Hoàng Diệp trấn phong lưu thành tánh, khắp nơi lưu tình. Vào tai lão Chiêm khiến hắn kinh hồn táng đảm, chị sợ bảo bối con gái bị người lừa đi.
Vì thế nên mới thái độ ác liệt đối xử cùng hắn, Tống Khuyết đối này một điểm không hay, nếu không hắn biết thằng mất dạy nào tung tin đồn thất thiệt, tuyệt đối không xé nát miệng kẻ đó không thôi.
Ban ngày luyện võ, buổi tối hắn lại hóa thân đổ thần, miệt mài đi thăm hỏi các sới bạc trong huyện thành. Bây giờ tất cả các sòng bạc tại Thanh Hà huyện, hắn Tống Khuyết đều đã từng ghé qua.
Nơi ít thì một lần, những chỗ lớn còn quay lại 2,3 lần. Trong tất cả chỗ này, Kim Lộc Đổ Trang vẫn là nơi để cho hắn ấn tượng sâu nhất.