Hắc Hổ bang, Phòng luyện công riêng của Bang chủ.

Nơi này là một trong những cấm địa của Hắc Hổ bang. Trừ ra Phong Hàn, bất cứ người nào cũng không được phép tiến vào. Nếu không xử rử bất luận.

Lúc này trời đã tối sẩm nhưng nơi này đèn đuốc sáng trưng. Xung quanh 10 bước 1 người không quản ngày đêm luôn cảnh giác túc trực.

Một góc khuất hiếm hoi gần đó, một vật nhỏ núp bên trong, ánh mắt lấp lóe đánh giá xung quanh.

Nếu có người lâị gần nhìn kỹ sẽ phát hiện đây là một con khỉ con, chỉ to hơn con mèo con một chút như thế. Nó chui theo đường cống thoát nước vào, len lỏi đến đây. Một thân lông mao cũng không biết cố ý hay vô tình nhuôm thành màu đen hôi, trong bóng đêm vô cùng khó phát hiện.

Hiển nhiên đây là do Tống Khuyết cộng sinh điều khiển con khỉ nhỏ.

Chỉ thấy nhân lúc 2 đội nhân mã đổi gác, hắn như một cơn gió bắn nhanh mà ra, 2 tay nhanh nhẹn bám lấy thân cây, chỉ 2, 3 lần nhảy đã leo lên, khuất hẳn thân mình sau tán lá.

Đợi không có người chú ý, mới lặng lẽ chạy đến chân phòng, nhanh nhẹn thông qua khe thông gió trên xà nhà chui vào trong. Một loạt hành động nhanh nhẹn lưu loát, không vang lên bất cứ tiếng động.

Đối với hành động của mình, Tống - James Bond rất hài lòng, người chung quanh cũng không một ai phát giác bất cứ dị trạng gì. Kế hoạch thành công 8,9 phần mười.

Tiến đến giá sách cạnh tường, nhẹ nhàng trèo lên. Đứng cạnh bình hoa hắn học tập Phong Hàn thao tác, cẩn thận từng tí xoay nó về một bên.

Kẹeeeeet.....

Cánh cửa xoay quanh nhẹ vang lên một tiếng ma sát, hòa với tiếng lá xào xạc ngoài sân, nếu không cẩn thận để ý cũng rất khó phát hiện.

“Ngươi có nghe thấy tiếng vang vừa xong” – Ngoài cửa một gã hộ vệ quay sang không xa đồng bạn hỏi.

Người kia nghi hoặc lắc đầu, tiện thể trả lời:

“Không có chứ, chắc chuột mèo hoặc những người phòng khác làm ra”

Kia hộ vệ cũng chỉ hỏi cho có lệ, nghe vậy yên tâm gật đầu tiếp tục canh gác.

Trong phòng Tống Khuyết âm thầm thở dài, cũng may cơ quan thuật thời này vượt qua thử thách, cánh cửa chất lượng đảm bảo. Không khiến cho biến cố phát sinh.

Không dám đánh lửa quan sát, Tống Khuyết nhắm mắt cảm nhận bằng Lĩnh vực. Cẩn thận tiến đến bàn ở trung tâm. Thứ quan trọng nhất hắn cần hiện ở nơi này.

Cố nén kích động đem trên bàn 1 quyển sách, 1 cái bình cùng 6 căn nhân sâm cho vào trong không gian. Thấy mọi thứ thuận lợi nằm trong đó, tâm hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật may những này trọng lượng không phải quá nặng, con khỉ nhỏ hoàn toàn có khả năng cất vào. Nếu không có lẽ hắn đành phải để con khỉ nhỏ liều lĩnh mang bí tịch trốn ra. Lúc đó có thể hay không thành công còn là một ẩn số.

Như này tốt vô cùng.

Mục đích đã đạt tới Tống Khuyết trở nên ung dung. Không vội không chậm trèo lên các giá bên cạnh đi dạo một vòng.

Trong phòng bây giờ còn lại toàn là vàng bạc và đá quý. Có thể thấy lão Phong phẩm vị quả thật dung tục vô cùng. Cũng không biết cất giữ một chút tranh chữ, tác phẩm nghệ thuật.

Tống đại quan nhân vốn là người coi tiền như rác, nhưng rác vứt bừa thế này cũng ảnh hưởng môi trường sao.

Như thế là không tốt, Tống Khuyết đành cố mà thay lão Phong dọn dẹp chúng. Chỉ còn mấy cây san hô và một tượng con hổ bằng vàng hắn mang bất động. Thôi giữ lại cho lão Phong.

Hài lòng nhìn trong phòng hết thảy, hắn mới nhẹ nhàng theo đường cũ chạy lên cành cây cạnh đó.

Trước khi đi còn để lại cho lão Phong một phong thư, chúc hắn vết thương mau bình phục. Phải biết để viết được bức thư này, hắn cũng phải nhờ Hứa tiên sinh dạy không ít từ mới mới có thể viết ra, quả thật chính là tâm huyết tác phẩm.

Đứng ở trong tán cây, Tống Khuyết trầm ngâm nhìn phòng tối. Sự việc thuận lợi vượt xa mong muốn của hắn. Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lý hi sinh khỉ nhỏ tính toán. Chỉ cần làm sao đem bí tịch cất vào không gian liền tính thành công.

Nhưng mà bây giờ thành công ngoài mong đợi chứ. Cứ thế mà đi hắn cũng thấy áy náy.

Thở dài một cái, Tống Khuyết hối lỗi mất 3 giây, lão Phong vì mình đây hi sinh nhưng lớn lao rồi. Mình cũng hẳn vì hắn lưu lại chút vốn làm ăn chứ.

Nghĩ đến đây, Tống Khuyết tâm tình sung sướng từ trong không gian lấy ra một thỏi vàng to nhất, nặng nhất. Dùng sức chính là hướng căn phòng ném.

Ầm.... Cạch....

Theo sau là một trận nhốn nháo, hỗn loạn. Tống đại gia vui vẻ nhảy nhót chạy vào cống thoát nước, theo sau biến mất trong bóng đêm. Để lại đầy đất gà bay trứng vỡ.

.....

Ngũ Vị Lâu,

Cùng Lục, Lương 2 vị vui sướng tán gẫu. Trong lúc không quên âm thầm quan sát phân hồn hành động. Đợi khỉ con thu lấy bí tịch, hắn mới nhẹ thở ra.

Tam tình triệt để buông ra Tống Khuyết nhiệt tình cùng 2 người nâng chén uống rượu, bầu không khí thoáng chốc đẩy lên cao trào.

.....

Hắc Hổ bang,

Nhìn trong phòng chỉ còn trơ trọi mấy cây san hô với tượng hổ vàng, Phong Hàn một trận đầu váng mắt hoa, phải nhờ bên cạnh Nhạc Siêu đỡ lấy mới không bị ngã xuống đất.

Nhìn dưới đất thỏi vàng, trên bàn còn có một phong thư. Hắn đỏ mắt lên khàn khàn giọng gằn:

“Giúp ta đọc”

Một vị Hắc Hổ bang chúng tiến lên cầm lấy phong thư mở ra, nhìn Phong Hàn chốc lát do dự không dám đọc.

“Đọc”

Phong Hàn 2 mắt sung khuyết, sát khí trùng thiên dữ tợn quát, tên kia bang chúng hết hồn lui về sau, nào dám chậm trễ cầm lên thư đọc:

“Thoáng nghe Hắc Hổ bang nghĩa bạc vân thiên, bang chủ Phong Hàn huynh càng là lấy giúp người làm niềm vui.

Tiểu đệ nay đi ngang qua nơi này, trong túi ngượng ngùng. Tới cùng Phong huynh mượn chút bạc cấp cứu, chưa kịp nói trước mong Phong huynh không cần để trong lòng.

Tư Không Trích Tinh lưu bút”.

Nghe đến lời cuối Phong Hàn không kìm nén được, một ngụm máu tươi từ miệng phụt ra, hai mắt tối sầm. Một đám Hắc Hổ bang kinh hãi vội vàng đi gọi lang trung.

Một lát sau lão Phong mới từ trong đả kích tỉnh lại.

Nhìn trong phòng một đám khuôn mặt nóng nảy huynh đệ. Phong Hàn mới hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh tâm thần. Quét mắt nhìn giữa sân bị trói gô đám hộ vệ, trầm giọng nói:

“Đem các ngươi biết tất cả chi tiết tỉ mỉ kể ra, nếu có giấu giếm, đừng trách Phong mỗ không niệm tình cũ!”

Nhưng cũng trách Tống- James Bond làm việc quá tặc. Quả thật cọng lông cũng chưa lưu, một đám hộ vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rắm rối nửa thời mà vẫn không ra được cái gì manh mối hữu dụng.

“Bang chủ, xem ra đối phương võ công sâu không lường được. Có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào cấm địa lấy đi lớn như vậy một lượng đồ vật, chúng ta không trêu vào được nha”.

Mẹ nó, nhân gia đây là đến trên đầu mình ị phân. Ai muốn trêu người ta. Phong Hàn ánh mắt như phệ người nhìn vào người nói, làm hắn kinh hồn táng đảm, thức thời câm miệng.

“Ta xem chưa hẳn, người này làm trộm. Có thể dùng những biện pháp chúng ta không ngờ tới như ngụy trang, hay mật đạo vào trộm đồ vật. Nếu nhân gia võ công như thế cao tuyệt, không cần phải làm việc trộm gà trộm chó. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, tại nơi này ai dám cãi lời không dâng lên”.

Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Lão Hình nói có ý, cũng có thể tặc nhân từ lâu đã đắc thủ, hôm nay mới cố tình tạo giả tượng đánh lạc hướng chúng ta”.

“Không thể, chiều nay ta còn kiểm tra mật thất, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn”.

Phong Hàn lập tức phủ nhận. Hắn còn mới cất Mãng Cân Đan vào trong, còn chưa kịp nguội đây. Nghĩ đây đây lão Phong lòng lại nhỏ máu.

“Sư phụ, không biết đối phương dùng cách nào. Nhưng đã tặc nhân chỉ dám âm thầm tiến hành, chứng tỏ hắn cũng không dám cùng Hắc Hổ bang chúng ta đối cứng. Bây giờ toàn thành đóng cửa, cầm nhiều đồ vật như vậy hắn cũng không trốn ra ngoài được, việc nên làm bây giờ là nên lùng bắt tặc nhân”.

Nghe Nhạc Siêu phân tích, Phong Hàn mắt sáng lên. Như chết đuối vớ được cọc vậy, thấy có hi vọng hắn lập tức ra lệnh:

“A Siêu nói rất đúng, ra lênh cho ta, toàn thành lùng bắt. Đào sâu 3 thước cũng muốn tìm ra tặc nhân, ta muốn đích thân thiên đao vạn quả hắn”.

“Còn nữa, tặc nhân cố tình tạo ra tiếng động có thể là kế giương đông kích tây. Rất nhiều khả năng hắn đang lẫn trong các huynh đệ chúng ta. Mọi người bài tra kỹ càng, không được bỏ sót”.

Tỉnh táo lại lão Phong tuyệt đối là một người lý trí. Đâu ra đấy phân công nhiệm vụ.

Hắc Hổ bang như một con ngủ say mãnh hổ bị đánh thức, phẫn nộ giương ra nanh vuốt khuấy động Hoàng Diệp trấn.

......

Ngũ Vị Lâu,

Nghe phía dưới truyền đến tiếng quát tháo, tiếng binh khí va chạm. Lương Tĩnh nhăn mày khó chịu.

Chắp tay cười áy náy với Lục Tích, Tống Khuyết. Hắn đích thân xuống dưới kiểm tra xem hôm nay có ai ăn gan hùm mật gấu dám cùng Thiết Đao hội động tay chân, làm hắn đại mất mặt.

“Dừng tay”

Nhìn nhà mình mấy vị huynh đệ đang bị một đám Hắc Hổ bang chúng vây công, Lương Tĩnh phẫn nộ quát lớn.

“Các ngươi Hắc Hổ bang muốn làm gì”

Bên kia một vị trưởng lão đứng ra chắp tay trầm giọng đáp:

“Lương Hội trưởng, vâng lệnh nhà ta Bang chủ lục soát toàn thành, chức trách chỗ mong ngài thông cảm”.

Nghe vậy Lương Tĩnh giận quá mà cười:

“Ha hả, vậy có phải Thiết Đao hội chúng ta cũng phải mở cửa tránh ra để các ngươi vào trong quan sát kiểm tra”.

“Lương Hội trưởng, trong bang có chuyện quan trọng, mong ngài thuận tiện, nếu không ta rất khó bàn giao cùng Bang chủ”.

“Cút, nếu không đừng trách ta hôm nay đại khai sát giới”

Nhìn Lương Tĩnh hai mắt lạnh lão, kia trưởng lão trong lòng cũng chần chừ. Nhưng cũng không dám rời đi, cục diện trở nên tĩnh mịch giằng co. Đúng lúc này:

“Bang chủ tới”

Hắn như được đại xá, vội vàng lách người đứng sau Phong Hàn.

“Phong Hàn, ngươi muốn làm gì?”

Nhìn trước mắt đối thủ một mất một còn, Lương Tĩnh trong lòng cũng là hoảng hốt.

Nếu không phải trên mặt đường nét quen thuộc, hơn nữa đám Hắc Hổ bang kính xưng, hắn thiếu chút nữa cũng không nhận ra đối phương.

Thật sự lão Phong tuy đã trấn tĩnh lại, nhưng cả người tiều tuy, dường như già đi mười tuổi. Trên thân khí thế không còn long hành hổ bộ như mãnh hổ xuống núi khi trước nữa mà bây giờ cả người âm u như muốn phệ người độc xà. Ánh mắt âm lãnh nhìn sang cũng khiến Lương Tĩnh rùng mình.

“Lương huynh, Hắc Hổ bang chúng ta đang truy tìm một người. Còn phiền Lương huynh nể mặt tránh ra, tiểu đệ thừa Lương huynh mật ân tình”.

Có biến nha, hắn Phong Hàn đã từng bao giờ cùng mình như thế ăn nói khép nép. Lương Tĩnh trong lòng cũng là sôi trào. Nhưng hôm nay mình chiêu đãi trọng yếu khách nhân, nếu như bị người làm đập há không phải quét hết Thiết Đao hội mặt mũi.

Lăn lộn suy nghĩ hắn không tìm được đầu mối.