Linh Giang Thành, Trầm phủ.

Ngày hôm nay đám nha hoàn đều thắc mắc vì sao nhà mình lão gia lại có nhã hứng đem chậu cảnh ra ngoài sân tỉ mỉ tỉa tót, tắm nắng. Nhưng đó là việc của chủ nhân, có thể là người hôm nay tâm trạng tốt nên vui vẻ làm như thế, bọn họ cũng không ai dám hỏi han gì, chỉ là cẩn thận chú ý quan sát đừng va chạm đến nó mà thôi.

Lúc này, bên trong thư phòng.

Theo như suy nghĩ của bọn họ có việc vui Trầm Sinh vậy trong lòng thực ra cực kỳ tồi tệ, từ tối đến giờ vẫn luôn nhíu chặt lông mày liên tục liếc qua phía bên kia còn đang hé mở cửa sổ, dường như đang đợi chờ một cái gì đó. Nhưng người chờ còn không đến để kẻ này nôn nóng bất an vô cùng.

“Vù!”

Bỗng nhiên một tiếng gió nhẹ vang lên khiến lão Trầm giật mình tỉnh táo nhìn lại. Thì thấy không biết lúc nào nơi đó đã xuất hiện một người nam tử cường tráng đang quay lưng về phía mình, còn thuận tiện cẩn thận đem cửa đóng kín.

Đợi đối phương quay mặt, đó không phải người mà mình ngày nhớ đêm mong Tống lão gia lại là ai.

Thẩm Sinh kích động đi qua:

“Tống Các chủ, ngươi đến rồi!”

“Ha ha, cuối cùng cũng chờ được Trầm tiên sinh đưa ra lựa chọn, tại hạ tự nhiên phải gấp gáp lên đường. Thật sự đáng mừng!”

Dù biết đây chỉ là mấy lời khách sáo mua chuộc nhân tâm, nhưng trong hoàn cảnh này đối với Trầm Sinh không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hắn cảm động đồng thời cũng bội phục đối phương đảm phách:

“Tống Các chủ không sợ đây chỉ là một cái bẫy, tại hạ cho người xung quanh mai phục để phục giết ngài.”

“Ha ha, ta tin vào mình võ công. Hơn nữa nếu có thể mời chào được bậc đại tài như Trầm tiên sinh, chịu một chút phong hiểm thế này cũng đáng lắm.”

Cái này thuần tuý là nói bậy, nếu không phải U Ảnh hàng ngày theo dõi đối phương. Biết thằng này chắc chắn không làm gì mờ ám sau hắn cũng không dễ dàng chui đầu vào tặc doanh đâu.

Nhưng cái này vô cùng thực dụng, nghe Tống gia rót mật vào tai, lão Trầm hoàn toàn luân hãm:

“Đa tạ Tống Các chủ hậu ái!”

“Chỉ là đại tài không dám nhận, nếu ta có chút ánh mắt như thế đã không đến nỗi bị gian nhân mông muội bấy lâu, thật sự là ….” - Nói đến đây thằng này đã là nghẹn khuất không thể thành lời.

Nhìn vị nhân huynh này tay chân run rẩy thất thố, Tống Khuyết thở dài vỗ vai an ủi:

“Chuyện đã qua, ít nhất ngươi còn có cơ hội trả thù, không đến nỗi bị đôi cẩu nam nữ kia ám hại, rồi đến một ngày chết như nào cũng không biết.”

Còn có thể làm sao, Trầm Sinh cắn răng hận hận gật đầu:

“Ngài nói không sai!”

“Tống Các chủ, lần này tại hạ tìm đến ngài, ngoại trừ thành tâm thành ý muốn đầu nhập vào ngài, Trầm mỗ còn có việc muốn nhờ. Hi vọng Tống Các chủ giúp đỡ một phen để ta có thể hoàn thành báo thù đôi kia gian phu dâm phụ.”

“Ha ha, nam nhi nên như thế! Có ân báo ân có oán báo oán, đã Chu Đình Ngọc hắn lòng lang dạ thú luôn tìm cách gia hại ngươi như thế, Trầm Sinh ngươi báo thù cũng là việc đáng nên làm. Chuyện này ta đáp ứng rồi!” - Tống gia không làm sao do dự sảng khoái đáp ứng.

Trầm Sinh vậy cũng hài lòng, có Tống Khuyết lời này hắn liền an tâm hơn nửa. Lúc này liền bái thật sâu:

“Trầm Sinh bái kiến chủ công!”

“Ha ha, hay lắm! Không cần đa lễ.”

Dù đang tại Trầm phủ, Tống lão gia cũng không nén được kích động thấp giọng cười lên sung sướng.

“Lão Trầm ngươi muốn ta là như nào giúp ngươi, là đem tặc nhân giết hay bắt hắn trở về đây để ngươi tự tay phát lạc?”

Dù biết nếu có thể chính tay hành hạ tất nhiên sẽ khiến mình đại khoái nhân tâm, nhưng đã đầu phục Tống gia, Trầm Sinh cũng biết tự kiềm chế mình, vì chủ nhân mà suy nghĩ.

Đối với hắn mà nói, đem đôi cẩu nam nữ kia giết vậy cũng đã đủ hài lòng. Nghĩ thế nên kẻ này nói:

“Chủ công, không biết ngài huyễn thuật có thể hay không khống chế được Chu Đình Ngọc?”

Nghe đối phương bất ngờ hỏi ra vấn đề này, Tống đại quan nhân rùng mình nghiêm nghị:

“Trầm Sinh nói thế là ý gì?”

Chăm chú quan sát mình tân lão bản một hồi, Trầm Sinh mở miệng:

“Chủ công, theo như Đỗ Như Hối tình báo cung cấp cho biết, ngài là có thể thành thạo sử dụng huyễn thuật điều khiển người khác. Không biết việc này có phải hay không sự thật?

Xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm, cái này liên quan đến thuộc hạ tiếp sau đó một cái kế hoạch, nếu có thể thành công sẽ để ngài trọn vẹn thu được Lục Nhĩ. Việc này rất quan trọng mong chủ công cáo tri!”

Đỗ Như Hối vậy mà biết mình bí mật! - Tống Khuyết trong lòng quả thật chấn động đến phiên giang đảo hải.

Làm sao hắn biết? Khi nào biết? Những ai biết?

Vô số câu hỏi bỗng chốc hiện lên trong đầu, trầm tư một hồi thằng này mới ngưng trọng gật đầu:

“Không sai, ta có thể!”

“Thật tốt quá!” – Lão Trầm kích động nắm chặt tay đấm.

“Trầm Sinh chớ vội vui mừng, đối tượng bị ta khống chế là sẽ không còn chút nào ký ức, chỉ là như con rối nghe lệnh hoạt động vậy thôi. Hơn nữa nó chỉ hữu hiệu trong vòng 1, 2 ngày như vậy, sau đó người sẽ triệt để chết mất.”

Để bảo đảm, Tống Khuyết còn tránh nặng tìm nhẹ, cố ý gắn thêm mấy lời nói dối. Nhưng Trầm Sinh cũng không quan tâm đến này đó, bí pháp nghịch thiên như thế không có hạn chế chút nào sử dụng mới là gặp quỷ. Hắn không chút nào nghi ngờ hưng phấn gật đầu:

“Không sao, như thế là đủ. Không có ký ức vậy ta chính là ký ức. Hắn Chu Đình Ngọc đã dùng ti tiện thủ đoạn muốn khống chế ta để tiện bề khống chế Lục Nhĩ, vậy cũng đừng trách ta Trầm Sinh lấy hắn mệnh đồng thời mang đi Lục Nhĩ tất cả.”

Nhìn thằng này giống nhập ma như thế, đầy đầu đều là báo thù cho hả giận, Tống gia khẽ nhíu mày.

Nhưng yêu càng nhiều hận càng sâu, bị chính hai người thân thiết nhất phản bội, con người có làm ra bất cứ hành động gì điên rồ cũng là có thể hiểu. Trầm Sinh còn khắc chế được đến bây giờ đã là trầm tĩnh chán.

Đợi một lát, thấy hắn đã dần dần tỉnh táo, Tống Khuyết mới bắt đầu hỏi:

“Lão Trầm, ngươi có biết Đỗ Như Hối làm cách nào biết ta am hiểu huyễn thuật không?”

Trầm Sinh vậy không có gì giấu giếm, lập tức biết gì nói đấy tất cả khai ra:

“Chủ công, cái này đều là do Linh Giang Bang đại Trưởng lão Hạc Hiên từ mấy lần ngài khống chế Điền Hoành, Sở Thiên Thu làm việc lúc để lộ ra vết tích mà suy đoán được kết quả. Không ngoài chủ công ngài sau lưng có cao thủ giúp đỡ hoặc bản thân liền am hiểu cái này, Hạc Hiên hắn tin là thứ nhất còn ta đoán rằng người sau. Bây giờ xem ra thuộc hạ trực giác không sai.”

Hạc Hiên?

Là con ma đen đủi bị mình ngộ sát lần trước?

Tống gia âm thầm may mắn, xem ra mình thật sự là độc chết đúng người đúng tội.

Thằng này quả thật còn quá xem thường người trong thiên hạ, tiếp đó Trầm Sinh còn nói ra không thiếu tin tức tình báo về bản thân hắn mà Linh Giang Bang bên này đã nắm bắt được. Trong đó có nhiều tin khá là tư mật để Tống Khuyết sợ hãi không thôi.

Người biết rõ về ngươi nhất chính là địch nhân của ngươi. Câu này quả thật chính là chí lý.

Kinh hãi đồng thời hắn trong lòng cũng dâng lên vô hạn sát cơ.

Đỗ Như Hối cùng đám Linh Giang Bang cao tầng nên chết, bọn chúng biết quá nhiều rồi.

Cũng may lần này thu phục được Trầm Sinh, nếu không Tống đại quan nhân hắn vẫn không biết chút nào đâu, hẳn bây giờ vẫn còn đang an nhàn nằm nhà tự đắc về mình vũ lực.

Không ổn! Vô cùng không ổn!

Nhất định phải rút kinh nghiệm lần... N. – Não cá vàng Tống A Ngưu buồn bực không nhớ mình đã mắc bao nhiêu sai lầm như thế nữa.

Nhưng chưa để hắn tự kiểm điểm xong, lão Trầm lại tiếp tục nói ra vài cái tin tức xấu:

“Chủ công, còn một chuyện nữa. Ngài Tứ Hải Thương Hội lần trước đón nhận Vân gia người trong đó có không ít là ta cài vào ám tử, hơn nữa trong Nguyệt Khuyết Các, Mai Trang hạ nhân cùng trên Hắc Thiết Trại công trình bên kia ta cũng thành công mua chuộc được một số người. Đợi chút nữa thuộc hạ sẽ gửi ngài danh sách.”

Đậu xanh rau má!

Mình xung quanh sắp bị địch nhân đục thành cái sàng rồi.

Đón nhận Tống gia ánh mắt bi phẫn nhìn qua, Trầm Sinh cũng là hơi xấu hổ, ho nhẹ một cái mới tiếp tục:

“Chủ công yên tâm, đợi thời gian tới thuộc hạ sẽ cho ngài chỉnh đốn lại một lần. Còn có một chuyện này mới là nhất quan trọng, cần ngài lập tức phải ứng đối, nếu không hậu quả thực sự khá là nghiêm trọng.”

“Chuyện gì, lão Trầm ngươi mau nói!” – Tống Khuyết rùng mình thúc giục.

“Là thế này, trung thu này ngài không phải bận rộn đi Dương Nam tham dự Dao Trì Tiệc Trà sao. Khi đó, hắn Đỗ Như Hối cũng sẽ làm vài động tĩnh nhỏ ở bên kia để kéo chân Cự Kình Thương Hội, sau đó.....”

Nghe Trầm Sinh nhỏ giọng kể lại Đỗ lão cẩu âm mưu quỷ kế, hắn cũng cảm thấy sợ hãi đến sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra.

Nếu không phải hôm nay được biết, vậy lần này mình là trúng chiêu chắc rồi, khi đó tổn thất nhưng là lớn lắm. Tiền bạc tạm thời không nói, nhưng người một khi mất đi rồi, hắn có muốn hối hận cũng là đã muộn.

“Là ai nghĩ ra cái độc kế này?” – Tống lão ma gằn giọng lạnh lẽo.

Đợi hồi lâu nghe được thấy trả lời, chỉ thấy lão tiểu tử trước mặt cúi đầu nhìn chân ho nhẹ, hắn liền nghẹn lời.

Buồn bực bỗ nhẹ lên vai cái này tân thu tiểu đệ, Tống Khuyết cảm thán thật sâu:

“May mà lão Trầm ngươi cùng ta bây giờ là cùng chung một chiến tuyến. Nếu không có địch nhân như ngươi, ta sợ rằng đêm ngủ cũng không ngon, luôn phải cẩn thận đề phòng lo lắng bất an nha.”

“Chủ công quá lời, thuộc hạ sao dám sánh được với ngài. Chỉ là ngài sản nghiệp rộng khắp, không thể đích thân quan tâm đến mọi mặt như thế mà thôi.” – Trầm Sinh cười gượng khiêm tốn đáp lời.

Tống gia lắc đầu thở dài mấy hơi xua đi lòng run sợ sau mới tiếp tục:

“Chuyện này ta đã biết, ngươi cũng không cần tham dự vào, ta sẽ đích thân xử lý. Bây giờ liền nói xem chuyện Chu Đình Ngọc ngươi là định làm như nào đi.”

Nói đến lão Chu, Trầm Sinh hai mắt liền lóe lên vệt tàn khốc:

“Quan trọng nhất là phải làm sao có thể thuận lợi khống chế kẻ này. Chỉ cần làm được rồi, sau đó việc hết thảy liền đơn giản.”