“A Khuyết, tiểu tử ngươi đây là muốn buôn ngựa hả”

Đang lúc hắn miên man thì giọng nói Chung Hồng vang lên.

Tống Khuyết lúc này mới giật mình biến sắc.

Nguy vậy.

Hôm nay hắn không ngờ có Ngô Diệc vào thôn, những con ngựa này chưa kịp dấu đi. Đám này mã không sao nhưng hắn nhớ Triệu Hổ còn cưỡi một con a.

Nếu mấy con gia súc này bị đánh dấu. Ngựa này bị tra ra, hắn Tống Khuyết bị lộ tẩy còn xa sao. Nghĩ đến đây Tống Khuyết mồ hôi lạnh ứa ra.

Hắn còn cần thêm thời gian nha.

“Ha, ta là mua về muốn học cưỡi ngựa”

Những nghĩ đến bây giờ cũng muộn, cần bình tĩnh để tìm đối sách. Tống Khuyết cưỡng ép tỉnh táo, cười khan đối với Chung Hồng trả lời, rồi vội quay sang chuyện khác.

“Hồng ca, chúng ta đi ra chào Ngô bộ đầu một tiếng chứ”

“Ân, vậy không vấn đề”

Chung Hồng cũng không để ý hắn quỷ dị, gật đầu đáp ứng. Tống Khuyết cũng muốn đến nơi xem xét tình hình, 2 người vội đứng dậy lên đường.

Cùng lắm thì vào Đại Lĩnh sơn lánh tạm, trừ khi Phong Hàn đích thân tới. Nếu không hắn cũng không sợ, cho hắn mấy tháng nữa, đến lúc đó hắn có thể quét ngang Hoàng Diệp trấn. Còn ai dám nói này nói nọ. Tống Khuyết âm thầm nghĩ.

…………

Ngô Diệc lúc này đã hỏi cung xong đám thôn dân. Vụ án này cũng không khó kết luận. Trong cuộc đời tra án của hắn gặp nhiều, người hiền lành một khi bị bức đến điên cuồng lên so với đám ác đồ càng thêm đáng sợ.

Chân tướng chỉ có một.

Có kết luận để về bàn giao, Ngô Diệc tâm trạng thả lỏng. Chuyến này hắn rời thành để tránh nơi đầu sóng ngọn gió. Cũng không vội mà về.

“Diệc ca, mọi việc kết thúc chứ?”

Thấy Chung Hồng dẫn theo người đến, Ngô Diệc cười:

“Xong rồi, trở về báo cáo là được. Vị này là?”

“Diệc ca, đây là anh em tốt của ta, Tống Khuyết. Ngươi đừng coi thường, hắn bản lĩnh nhưng lớn đây. Có thể độc thân bắt sống hơn 500 cân Bích Nhãn Hổ đem về mà vô thương. Kia một tấm da hổ lão cha ta còn đang giữ làm kỷ niệm đây, che kín cả một cái giường”.

Ngô Diệc nghe vậy sáng mắt lên, đưa tay ra:

“Thật thiếu niên anh hùng vậy”

Tống Khuyết thấy hắn không có gì khác lạ, vội nắm tay:

“Diệc ca, chào ngươi”

Âm thầm tăng sức đôi tay, thấy đối phương mặt như thường. Ngô Diệc nụ cười càng sâu, lúc này mới buông tay thân thiết nói:

“Ta nghe mọi người nói về ngươi, là ngươi ra tay đánh đuổi sơn tặc cứu hung thủ chứ”.

“Diệc ca cất nhắc, hoang dã sơn lĩnh thi thoảng luôn là có một đám liều mạng muốn không làm mà hưởng. Trước tết thôn chúng ta còn gặp một nhóm hơn 30 tên sơn phỉ đây, cuối cùng may mắn đem đánh chạy”.

Thấy hắn nói chuyện không giống chất vấn thăm dò, Tống Khuyết hơi yên lòng. Bất động thanh sắc tránh đi đề tài. Một bên đám thôn dân cũng phụ họa.

“Đúng vậy đại nhân. Lần đó may có Tống gia ra tay đem hơn 30 tên sơn phỉ chế phục. Cũng là Tống gia nhân từ chỉ đánh gãy một tay chúng, đám ác ôn này không biết gây ra bao nhiêu mạng đây”.

Tống Khuyết nghe đồng đội trợ công, rất hài lòng. Nhớ kỹ hắn mặt, kẻ này rất được trẫm tâm.

Mã Phi nhìn Tống đại quan gia ánh mắt thưởng thức, cả người đều lâng lâng. Chẳng lẽ Mã gia ta lúc đến vận chuyển, cũng được ôm đùi như Lý gia. Nghĩ đến đây kích động mặt đỏ bừng.

Ngô Diệc nghe xong đại thêm tán thưởng. Tuổi trẻ, tài cao, lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui. Người này đáng để thâm giao, cùng Tống Khuyết nhiệt tình trò chuyện.

“Diệc ca, chút nữa đến nhà ta, ta cho ngươi làm một bàn tiệc đón khách”.

“Diệc ca, ngươi có phúc. Tiểu tử này rượu có thể nói nhất tuyệt, cái gì Thiêu Đao tử, Bách Hương nhưỡng … tất cả so ra chỉ như nước nguội”.

Hồng ca cũng không quên xoát hảo cảm.

“Ha ha, được. Vậy đợi ta làm xong kết án sẽ đến làm phiền Tống Khuyết huynh đệ”.

“Diệc ca quá lời, ngài đến nhà ta như rồng đến nhà tôm, ta vinh hạnh còn chưa hết, nói gì phiền toái.

Hai vị đại ca chờ để ta về nhà chuẩn bị”

Tống Khuyết nói rồi dặn dò Chung Hồng chút nữa dẫn người qua khu nhà cũ. Hắn cũng không dám để Ngô Diệc đến Kính Hồ đây, nơi đó có quá nhiều bí mật.

Tạm tách ra 2 người, tùy tiện tìm người hỏi thăm, Tống Khuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra sau khi Triệu gia 2 cha con chết, đám nữ nhân trong nhà cũng không quản bọn hắn mà quay ra chia của. Tranh chấp cả buổi cuối cùng ai vơ vét được gì tất cả xách đi, xe ngựa xe lừa gì gì đó đều cuốn sạch, chạy ra khỏi thôn, bây giờ không biết bóng dáng ở đâu đây.

Đám nữ nhân này cũng biết Triệu gia kết lắm thù, sợ ở lại bị bắt nạt nha, coi như giúp Tống Khuyết đại ân.

Tạm thời quá này một quan.

Nhưng nơm nớp lo sợ thế này cũng không tốt đẹp gì. Quan trọng là phải cần tăng lên thực lực của mình. Tống Khuyết thầm nhủ.

Tạm giải khai gánh nặng Tống lão gia vội trở về nhà cũ. Hắn muốn tự tay làm bữa tiệc tẩy trần cho Ngô Diệc bọn người.

Hôm qua rửa sạch hiện trường, bên trong không gian còn đang cất một con lừa đây, vừa lúc phái lên công dụng.

Kiểm tra thịt lừa vẫn còn như tươi mới, Tống Khuyết vui sướng quyết định.

Chuẩn bị đồ ăn cho Husky và Manh Manh, sai Lý Tín đem qua cho chúng. Tống Khuyết tại trong sân bày sẵn bàn ghế, ngồi nhắm mắt chờ đợi khách.

Không bao lâu sau thì Chung Khôi, Ngô Diệc ba người dắt tay mà đến.

“Tống tiểu huynh đệ, làm phiền rồi”.

“Diệc ca khách khí, ngài gọi ta A Khuyết được rồi, mọi người mau nhập tịch”.

“Ha ha, vậy ta thác lớn, gọi ngươi A Khuyết”

Trên mâm chỉ có Tống Khuyết, Lý Tín cùng bọn họ 5 người. Lý thẩm cùng Nhị Nha bên cạnh không quá muốn gặp người ngoài nên Tống Khuyết cũng không ép buộc.

Nhìn trên bàn bầy ly kỳ cổ quái một đống đồ vật, lại toàn là thịt sống. Lão Chung nhíu mày, tưởng hắn chưa kịp chuẩn bị, vội nói đỡ.

“Tống tiểu tử, ngươi đây là cái gì ăn pháp. Quý khách đến nhà cũng không thể quá sơ sài chứ”

“Chung thúc không cần khách khí, lại đem ta làm ngoại nhân” – Ngô Diệc không để ý cười nói.

Tống Khuyết cười thần bí:

“Chung bá ngài đây trách oan ta, hôm nay ta bày cho mọi người một loại cách ăn mới. Nó gọi lẩu, đảm bảo không khiến mọi người thất vọng”.

Mọi người nghe hắn nói cũng nhao nhao hiếu kỳ, vội ngồi xuống xem là thế nào kiểu ăn.

Chỉ thấy Tống Khuyết đem vung nồi mở ra, trong nồi to giữa bàn đã được đặt trên bếp than hồng. Nước lẩu bên trong sôi sùng sục, hắn hướng dẫn mọi người nhúng thịt rau, tự nêm nếm gia vị.

Nếm thử một lần là quen, trời lạnh ăn món nóng hổi, hương vị thơm nức này, tất cả hô to đã nghiền.

“Hay, diệu tai. A Khuyết ngươi nghĩ ra cách ăn này quá tài tình, trời mùa đông được ăn thứ này thì không gì bằng”

“Ha ha, món ngon làm sao thiếu rượu. Mọi người đều thưởng thức ta tự nấu rượu mới”.

Lý Tín tiểu tử này coi như có ánh mắt, nhanh tay đoạt lấy công việc rót rượu từ Tống Khuyết. Mùi rượu bốc lên nồng liệt vô cùng, cả đám tửu trùng đã đói khát khó nhịn.

Nâng ly cạn một chén lớn, chưa quen rượu mạnh Ngô Diệc quay ra ho sặc sụa, khiến cho một bàn người cười ha ha.

“A Khuyết, tay nghề ngươi càng ngày càng cao nha, rượu nấu lại ngon hơn rồi”.

Chung Hồng một bên dư vị cảm khái nói. Lão Chung cũng khó được đồng cảm.

Thực ra 2 người đâu biết hắn cũng chỉ mua rượu về chưng cất lại, lần trước mạnh tay mua mấy loại rượu thơm nhất về nấu nên mới có mấy bình rượu ngon thế này.

“Rượu này trên Huyện cũng là không có, ta có thể khẳng định tại Linh Giang quận này cũng là đỉnh cấp rượu ngon. A Khuyết ngươi có tay nghề này sau này không sợ buồn phiền chuyện tiền bạc”.

Ngô Diệc lúc này hoãn một khẩu khí nói.

“Ha ha, lúc đó ta nấu rượu nếu ế sẽ tìm đến Diệc đại ca”.

“Nhớ đùng nuốt lời, nếu có cần có thể để ta thay ngươi tiêu thụ cũng được” – Ngô Diệc rất trịnh trọng đối với hắn cam đoan.

Một bàn người ăn ngon uống ngon, bữa tiệc này ăn chính là vui vẻ vô cùng. Đến cuối cùng lão Chung không thắng tửu lực, say mềm bị dìu vào trong nhà nghỉ ngơi.

Lý Tín đem đồ dọn dẹp, còn 3 người ra bàn ngồi uống nước sung sướng nói chuyện trên trời dưới đất.

Ngô Phàm từ huyện thành xuống tầm mắt cao xa, Tống Khuyết kiến giải độc đáo lại thêm Chung Hồng hay miệng, ba người nói đến đầu cơ, hừng hực khí thế.

Qua hồi lâu, Tống Khuyết mới đề ra nghi vấn:

“Diệc ca, bọn ta ánh mắt hạn hẹp, ngài có thể giải thích cho chúng ta hiểu biết về võ công?”

“A Khuyết ngươi không biết võ công?” – Ngô Diệc ngạc nhiên hỏi.

“Không dấu Diệc ca, ta chỉ có một thân khí lực. Một mực muốn học võ nhưng không có con đường, nên mới thông qua Hồng ca muốn làm quen với ngươi”.

Ngô Diệc nghe vậy cũng không phật lòng, hắn đối với thiếu niên này ấn tượng tốt vô cùng. Khắp mọi mặt tính cách, nhân phẩm, bản lĩnh, tài năng đều là thượng giai. Người này sau tất thành châu báu.

Có lòng kết giao đối phương Ngô Diệc há bỏ qua cơ hội thi ân, cười sang sảng đem những gì mình biết kể ra.

“Luyện võ nói chung là con đương luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần.

Các phương pháp luyện hàng ngàn vạn, gọi là võ công.

Người luyện võ thì coi là võ giả”.

“Nhưng võ giả có mạnh có yếu, luyện võ cũng chia ra quá trình. Vì thế thiên hạ võ giả được người chia làm tam lưu, cửu giai.

Tam lưu ngoại luyện, nhị lưu nội luyện, nhất lưu luyện khí.

Cửu giai cao nhất, nhất giai bắt đầu. Võ giả chưa nhập phẩm giai hết thảy đều không xưng là võ giả. Một đến tam giai là tam lưu, Bốn đến sáu giai là nhị lưu, bảy đến chín giai xưng nhất lưu.

Trên nữa còn có Tông sư cảnh, hay trong truyền thuyết Đại tông sư. Nhưng những đó cách chúng ta quá xa xôi, chỉ biết họ có thông thiên chi uy, xưng là lục địa thần tiên như thế”.

Chỉ là luyện võ mà phức tạp như thế, nghe hắn nói mà Tống Khuyết tim đập rầm rầm, kích động vô cùng, một bức tranh giang hồ ầm ầm gợn sóng trong đầu trải qua. Nhịn không được hỏi:

“Diệc ca, vậy Hắc Hổ bang chủ hắn hiện là cảnh giới gì?”