Mai Trang,
Ở lại đây đến tận đầu giờ chiều, Vu gia hai người mới mang theo hài lòng vui vẻ cùng Tống Khuyết mấy người chắp tay cáo biệt.
Vu Ngọc Đức trước khi đi còn nói bóng nói gió lộ ra khả năng hắn có thể về Linh Giang nhậm chức Tổng Bộ đầu thay cho Hoàng Trạch. Tuy mới chỉ là công văn trình lên còn chờ phê chuẩn, nhưng nghĩ đến thằng này lão cha làm chức gì vậy việc này còn có chạy sao, cái này điển hình chính là hộp tối thao tác nha.
Xem ra sau này mình ở quận thành lại có một đại trợ lực, Ngô Thiên cũng là may mắn, bỗng dưng lại vớ được cái thô to đại đùi.
Còn chuyện hợp tác cùng Cự Kình Thương Hội vậy cũng đã thống nhất được phương án.
Bọn hắn sẽ cùng nhau bỏ vốn lập nên một thương hội mới, gọi là Tứ Hải Thương Hội. Trong đó Tống gia nắm giữ 5 thành, Vu gia nắm giữ 3 thành, Vân Hi đảm nhiệm Hội trưởng nắm giữ 1 thành còn 1 thành lợi nhuận chia cho Nguyệt Khuyết Các.
Vân mỹ mi chỉ bó buộc trong một cái bang hội vậy cũng là khuất tài, Tống Khuyết không ngại cho nàng một sân khấu lớn để cô nương này thỏa sức thi thố.
Được tin tưởng giao trọng trách như thế, Vân Hi tự nhiên đối với người nào đó cực kỳ cảm kích. Đáng tiếc không có môi thơm, cái này để Tống gia vô cùng tiếc hận, tặc nhãn không thiếu liếc qua nàng nháy mắt gợi ý.
Tổng tài và cô thư ký, quy tắc ngầm ở đâu nha?
Thấy đối phương còn chưa hiểu ý, Tống chủ tịch giả vờ giả vịt hắng giọng:
“Khục, cái này … Vân Hi, Tứ Hải Thương Hội mới thành lập còn nhiều việc cần hoàn thiện, nếu không hôm nay ngươi đừng đi, đêm ở lại chỗ này chúng ta đốt nến dạ đàm, nhanh chóng đem việc hoạch định kỹ càng.”
“Ồ! Vậy lão bản ngài có cần tiểu nữ phải cố ý tắm rửa ăn mặc một phen không?” – Vân mỹ mi cười như không cười hỏi lại.
“Cái này sao … ta dễ tính ấy mà, không quá để ý mấy thứ đó, trời nóng thế này ngươi tùy tiện mặc cái gì mát mẻ liền được, kể cả …. hắc hắc hắc!”
Nhìn hắn bộ dáng trư ca, chắc chắn sẽ không nghĩ được cái gì tốt đẹp. Vân Hi quay đầu đi thẳng vào trong nhà, trước đó còn không quên quăng cho tiện nhân này một cái lườm sắc lẹm.
“Hừ!”
Đêm là tất nhiên không thể ngủ lại, nhưng nàng không ngại tiếp tục ở lại kiếm thêm bữa ăn. Thuận tiện cũng có nhiều việc cùng hắn bàn bạc.
Chung Hồng lâu ngày chưa đến đây, lúc này cũng kéo theo Phạm Nhất Vượng ở lại ăn trực nhà giàu rồi.
Không có ngoại nhân, Tống Khuyết mấy người lại tiếp tục bàn dở khi nãy thành lập Tứ Hải công việc.
Lão Phạm ngỏ ý muốn qua đây công tác, nghĩ đến Nguyệt Khuyết Các giờ đã đi vào ổn định, hắn cùng Vân Hi chỉ cần thi thoảng rút ra thời gian để ý một chút là được, Tống gia liền đáp ứng thằng này yêu cầu rồi.
Vân Hi còn là cực có hứng thú với Bách Tộc người sinh hoạt, lần này quyết định tự thân đi theo đội tàu.
Có Vu Đại Thanh cùng Dương Kế Nghiệp đi cùng, vậy hẳn sẽ không có nguy hiểm phát sinh. Tống Khuyết cũng không thêm ngăn cản nhưng là miệng vẫn muốn trêu chọc cô nàng này:
“Vân Hi nha, ngươi không biết chứ người Miêu rất giỏi dùng cổ, trong đó còn có cả những loại tà dị như kiểu tình cổ hay bùa yêu. Ngươi đi lên đó một chuyến chẳng may bị kẻ nào hạ thủ bắt đi rồi vậy ta còn không đau lòng chết, không có ngươi ai đến cho ta quản lý Thương hội nha? Hay lần này cứ ở nhà đã, đợi sau có thời gian ta sẽ đích thân hộ tống ngươi đi du lịch một chuyến.”
Nhớ đến trước đó Thanh Trúc nhồi nhét vào đầu mình không ít loạn thất bát tao ý tưởng, Vân mỹ nữ liền ma xui quỷ khiến thốt lên một câu:
“Hừ, tưởng ngươi lo cho bản cô nương, hoá ra là lo lắng không có người thay ngươi kiếm tiền. Không cần khuyên, chuyến này ta đi nhất định rồi.”
“Hắc hắc, đều lo đều lo!”
Lời ra khỏi miệng Vân Hi đã thấy có chút ái muội, lúc này nghe Tống đại quan nhân cười ngả ngớn liền hơi xấu hổ đỏ mặt trừng hắn một cái rồi quay đầu đi, quyết tâm không để ý đến tiện nhân này nữa.
Mấy người cứ thế trở lại vườn mai, tại đây dùng qua bữa tối, Tống Khuyết cùng bọn họ 3 người bàn bạc dặn dò thêm một số việc cần lưu ý xong liền kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa tiễn mấy người về nhà.
…...
Đêm,
Trải qua thời gian dài hấp thu, lệ khí trên người Thải Hồng đã được tẩy trừ sạch sẽ, bây giờ Tống Khuyết đã có thể rảnh rang chú tâm đến việc tu luyện bản thân.
Quấn quanh thân thể nghiệp lực đã không còn, việc tu luyện Thức Thần Thuật sẽ không cần sợ phải chịu phản phệ nữa, hắn cảm thấy thời điểm này chính là thích hợp nghiên cứu một phen.
Trong đêm âm khí nhất thịnh, dặn dò Thải Hồng chú ý bảo vệ xung quanh, tuyệt đối không cho bất cứ ai đến gần mình gian phòng sau, Tống lão gia mới khoá cửa thật kỹ rồi bắt đầu chuẩn bị.
Đầu tiên chính là đốt lên một nén hương làm từ dưỡng thần mộc, theo như lão Huyết ghi chép, giai đoạn đầu thần hồn vô cùng yếu ớt, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến nó bị đánh tan. Nếu như có Dưỡng Thần Mộc hương khói bảo vệ sẽ cực lớn gia tăng xác suất an toàn, tránh khỏi hồn phi phách tán.
Mọi việc đều ổn thoả, đợi trong phòng tràn ngập khói hương, Tống bán tiên mới yên tâm ngồi xuống khoanh chân nhập định, thả lỏng linh đài cố gắng đưa tâm thần chìm vào cảm giác không minh.
Dựa theo Thức Thần Thuật công pháp vận hành khí huyết, không bao lâu hắn liền tìm thấy mình tinh thần tại nê hoàn cung, lúc này nó dường như đang bị một đoàn hỗn độn trọc khí cản trở nhốt lại trong không gian vô tận, không thể thoát ra.
Hắn chậm rãi dùng ý thức dẫn đạo nó, như một người chơi mày mò tìm lối thoát ra khỏi mê cung vậy. Dùng bí pháp xác định chuẩn phương hướng rồi cứ thế tiến lên, mệt mỏi lại dùng năng lượng Tesseract bổ sung.
Không biết qua bao lâu, như kiểu đẩy ra cánh cửa nhà tù về với tự do thế giới. Tống Khuyết bỗng cảm giác mình trút bỏ được tất cả gánh nặng, cả người cứ thế nhẹ bẫng phiêu phù giữa không trung.
Thằng này trong lòng vô cùng kích động.
Đã vượt qua bước đầu tiên, thức thần. Thức tỉnh linh hồn, đưa nó tách ly thể xác.
Lúc này, thông qua trong phòng gương đồng, Tống lão gia mới thấy mình giờ phút này bộ dạng. Chỉ như một đám khói sương không có hình dáng cụ thể, tại trung tâm nó là một chùm sáng hình cầu kim quang lấp lánh, vậy hẳn chính là bản thể của Teseract.
Hàng này trong thức hải nhìn to lớn như mặt trời, hoá ra thực tế lại chỉ bằng một nắm tay như vậy.
Tống Khuyết hiếu kỳ muốn đi xung quanh quan sát, nhưng làm sao mình giống như trong phim ảnh người lạc lối ngoài vũ trụ vậy, hắn có cố gắng thế nào cũng chỉ là lung tung đập loạn giữa không gian, không thể tiến lên mảy may.
Biết không thể vội vàng, Tống bán tiên liền tĩnh lại tâm thần dựa theo bí tịch hướng dẫn quen thuộc tự thân trạng thái.
Cũng may hắn linh hồn mạnh mẽ hơn xa thường nhân. Trước đây Tesseract cường hoá thân thể là toàn diện, cũng có một ít năng lượng cung cấp đến linh hồn như vậy.
Bây giờ tách lìa thể xác, vậy Tesseract năng lượng đó làn toàn bộ dùng để bồi dưỡng thần hồn, chỉ thấy trong phòng đám kia thần hồn nhanh chóng trở nên ngưng thực, mọc ra tay chân, có mắt có mũi, cuối cùng vậy cùng hình dáng bên ngoài của hắn không khác chút nào.
Vẫn chưa thể hữu hiệu dùng ý niệm di chuyển, Tống Khuyết liền tìm cách như đứa trẻ tập bơi thế bắt đầu khua loạn tay chân, chậm rãi ở trong phòng du tẩu.
Thử bay lên cao, xuống dưới, qua trái qua phải, còn thử đi xuyên đồ vật. Hắn dần dần làm quen với trạng thái mới. Tại hình thức hồn thể thế này, Tống đại quan nhân mới biết quỷ hồn quả nhiên như trong truyền ngôn có thể xuyên tường đấy.
Nhưng tốc độ cực kỳ chậm, như người bị mắc kẹt trong bùn lầy vậy từng bước duy gian, hơn nữa khéo xuyên vào chỗ nào đất đá quá sâu có thể còn bị lạc lối, mắc kẹt bên trong. Chính vì thế lần trước Huyết Y dưới trướng quỷ binh mới không kịp thời xuyên núi ra cứu viện thằng này.
Còn 1 điều nữa là hồn thể cực kỳ mẫn cảm với huyết khí. Dù ở trong phòng, có Dưỡng Hồn hương bảo vệ, ngoài kia Thải Hồng khí huyết còn là như một cái lò lửa thiêu đốt để Tống lão gia nóng rát khó chịu dị thường.
Đấy là không nói hắn trạng thái bây giờ chính là sinh hồn, tiên thiên còn một chút kháng tính. Nếu như là âm hồn đám kia cô hồn dã quỷ, vậy cách xa mấy chục trượng cũng có thể bị thiêu đốt cho cặn bã không còn. Chính vì thế nên trong thành thị hay những nơi nhân khí đông đúc, quỷ hồn mới không thể tồn tại.
Đơn giản vì vừa sinh ra đã bị thiêu chết rồi.
Mới tu luyện Thức Thần Thuật người không thể cách lìa thể xác quá lâu, tò mò khám phá được một lúc Tống Khuyết liền thành thật quay trở lại thân thể.
Hôm nay thuận lợi thức tỉnh linh hồn, hắn đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Có Tesseract trợ giúp, Tống lão gia tin chắc không bao lâu mình cũng có thể đột phá đến Dạ du, Nhật du hay cao hơn nữa Khu vật. Khi đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đem thân xác cất vào không gian rồi trốn đến bên kia phân hồn, cực lớn đề cao khả năng bảo mệnh.
Lúc đó hẳn là cũng có thể ra ngoài trang bức một hồi.
Đánh thắng liền tiến lên ngông nghênh vả mặt, đánh không được liền dịch chuyển tức thời chạy trốn. Nghĩ đến mình rồi sẽ giống như trong tiểu thuyết nhân vật chính vậy khắp nơi dỗi thiên dỗi địa dỗi không khí, Tống lão gia trong lòng liền nhiệt huyết sôi trào.
.......
Sau đó 3 ngày, Tống Khuyết đâu cũng không đi, chuyên tâm tại trong nhà luyện tập Thức Thần Thuật cùng Huyết Ma Kinh quyển thượng.
Thần hồn tu vị thuận lợi tiến vào dạ du, đã có thể tự do trong đêm đi lại. Nhưng vì mạng nhỏ của mình cân nhắc, hắn còn là ngoan ngoãn chạy nhảy trong phòng tốt lắm, ra ngoài chẳng may bị Tiểu Hắc nó gầm cho một cái vậy khéo cũng sẽ đi đời nhà ma.
Còn cái kia Huyết Ma Kinh cũng không có gì khó luyện, chỉ là dùng sức mà kích thích tủy sản sinh máu mới thôi, dù sao bây giờ hắn cũng đang là Lục giai Luyện tủy giai đoạn, làm việc lên cũng là thuận tiện vô cùng.
Trong quyển này bí tịch còn thêm mấy cái võ kỹ đi kèm như Ngưng Huyết Thần Trảo, Tiệt Huyết Chỉ, Huyết Hải Vô Biên... Bằng Tống Khuyết ngộ tính, cũng không cần tốn quá nhiều công phu liền đem luyện đến nhập môn.
Ngày này, đang ở trong phòng thi hứng dạt dào luyện tập thư pháp Tống gia bị hạ nhân chạy vào thông báo mấy câu khiến hắn đương trường mộng bức, ngay cả mực nhỏ đầy lên giấy cũng không kịp quan tâm.
“Các chủ! Bên ngoài có ngài cùng Hùng Bá đại nhân họ hàng đến thăm, tiểu nhân đã mạn phép trước tiên dẫn người đi khách phòng chờ đợi.”
Đậu xanh rau má!
Ta còn có họ hàng sao? Còn nữa ngốc Hùng thằng kia ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, kiếm đâu ra thân thuộc.
Nhìn trước mặt vị kia Nguyệt Khuyết Các bang chúng mặt còn đang hớn hở tranh công chờ đợi khen thưởng, Tống Khuyết cũng là tâm mệt.
Nhẫn nhịn không cho thằng này một chưởng, hắn lúc này mới cắn răng nghiến lợi quát:
“Đi! Để ta xem kẻ nào to gan lớn mật dám đến đây trêu chọc bản thiếu!”
Nghèo ở chợ đông không đứa hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm người thăm.
Tống gia hùng hùng hổ hổ cầm lên Ô Long Đao rồi dẫn theo Hùng Bá đi ra khách phòng, hắn cũng rất muốn xem đứa nào ăn gan hùm mật gấu dám lừa dối nhận thân đến đầu mình thế này.
Chẳng lẽ khinh hắn trên tay đao không đủ sắc, thật sự chán sống rồi!