Thanh Hà thành, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ,
Thấy không khí trong sân lần nữa quay về ung dung ấm áp, Vân Lai Phúc mới tiếp tục mở miệng thăm dò:
“Tiểu Thất, không biết Tống Khuyết hắn bao giờ mới đến?”
“Cái này ta cũng không rõ ràng, nhưng với khoảng cách từ Mai Trang đến đây vậy chắc cũng sắp rồi, nhị thúc ngài chờ thêm một lát.”
Việc Tống lão gia có hay không nể mặt chạy đến Vân Hi cũng không dám chắc, lúc này chỉ có thể tạm thời trấn an hắn một phen. Nghe vậy Vân Lai Phúc gật đầu cười:
“Dù sao cũng không có việc gì, chờ thêm một lát cũng không vấn đề. Nhưng mà tiểu Thất, chút nữa tiểu tử kia đến, ngươi nhất định phải nói đỡ giúp nhị thúc một phen nhé.”
Nghe lão đầu này cách xưng hô cùng Tống tặc, Vân Hi bất giác nhướng mày khó chịu. Nhưng dù sao đây cũng là mình trưởng bối, nàng còn là nhẫn nhịn lắc đầu bỏ qua:
“Nhị thúc, ngươi thấy ta vậy cũng chỉ là cho người đi làm công, ta còn là không thể nào ảnh hưởng đến hắn Tống Khuyết ý tưởng. Việc thương thảo thế nào chút nữa còn dựa vào ngài nói chuyện cùng nhân gia, tiểu chất cũng là thương mà không giúp được việc gì.”
“Tiểu Thất, không cần chối từ rồi. Tiểu tử kia vì ngươi có thể yên tâm giao cả mình bang phái cho thay mặt quản lý. Hắn không cùng ngươi có ý tưởng vậy đánh chết ta cũng không tin, yên tâm, ngươi giúp thúc việc này, sau này các ngươi có tiến tới ta cùng ngươi phụ thân cũng sẽ hết lòng ủng hộ, tuyệt đối không thêm cản trở.”
Tiện nhân kia đối với mình là cái gì thái độ? - Vân Hi chưa bao giờ ôm ảo tưởng.
Thực từ khi nàng bị dụ dỗ về đây, thằng này còn chưa có một lần đặc biệt tìm đến nàng nói chuyện đây. Đối phương vậy là nhìn trúng mình kinh doanh thiên phú, nghĩ đến cái này nhiều lúc Vân mỹ nữ cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Nhất là khi nhìn thấy Tống gia hai vị nha hoàn càng ngày càng trổ mã đến xinh đẹp động lòng người, đôi lúc Vân Hi còn tự ti về mình sắc đẹp. Đây thật là cảm giác từ xưa giờ chưa từng có, kể cả lúc đối mặt với thiên hạ thập mỹ Huyết Nguyệt Yêu Cơ.
Nhưng những thay đổi này là bất giác diễn ra, đến ngay cả bản thân cô nàng cũng chưa hề phát hiện.
Vì thế bây giờ đối mặt với Vân gia cùng Tống Khuyết lựa chọn, Vân Hi liền theo thâm tâm chỉ dẫn lựa chọn người sau, mới không muốn cùng người khác thông đồng làm khó đối phương đâu.
“Nhị thúc, lần này các ngươi cách làm thật sự là không đẹp, dù Tống Khuyết có vì thế ghi hận mà chấm dứt hợp tác cũng không trách được nhân gia.
Bây giờ việc đại lý Liệt Hoả Tửu là không có cách nào tiếp tục, nhưng những cái khác vẫn còn xoay sở đường sống, được hay không liền tuỳ vào ngươi ứng đối thế nào.”
“Ta sẽ không giúp bên nào, nhưng vì Vân gia ta còn cho ngài một lời khuyên. Thành tâm cùng Tống Khuyết xin lỗi, đưa ra thật lớn thành ý vào, sau này ngươi sẽ phát hiện mình thu hoạch xa xa so với hôm nay bỏ ra.”
Tự mình quản lý Nguyệt Khuyết Các, Vân Hi đã sớm biết chỗ này vô cùng lớn tiềm năng phát triển. Vì thế rất thiện ý mà nhắc nhở Vân Lai Phúc một câu, nhưng lão Vân không nghĩ thế, kẻ này còn lấy bụng ta ra bụng người, ác ý suy đoán rằng nha đầu này vì tình lang mà từ bỏ gia tộc ích lợi đây, nên sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi.
“Nha đầu, Tống tiểu tử cùng Vân Hải Các còn có khế ước đây, chúng ta không kiện hắn đã là hết tình hết nghĩa, ngươi còn muốn cho đối phương dâng lễ nhận sai, cái này không thấy rất quá quắt sao?”
Bực bội phát giận một câu, Vân Lai Phúc mới lạnh lùng nói:
“Lần này ta cùng cha ngươi đã thống nhất, chỉ cần hắn Tống Khuyết tiếp tục cùng Vân gia hợp tác, chúng ta sẽ làm chủ đem ngươi gả cho hắn, mối hôn sự này hẳn ngươi cũng sẽ không phản đối đi?”
Nghe lão đầu này như thế vô tình ngữ khí, Vân Hi sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch dọa người, vốn đã thất vọng tâm tình bây giờ trong tim đã hoàn toàn lạnh thấu.
Mình vẫn luôn như vậy, bị xem như một khoản lợi thế để đem ra giao dịch, chỉ cần nơi nào ra giá cao hơn, chỗ nào đổi được nhiều lợi ích hơn vậy bọn họ sẵn sàng đem mình dâng lên, chưa từng một lần quan tâm đến trong tâm mình suy nghĩ và ước muốn.
Gia đình như vậy thật sự là nơi mình muốn sao? – Vân Hi nội tâm đã tự cho mình tìm ra đáp án.
Tâm mệt nàng cũng không muốn cùng Vân Lai Phúc dông dài, chỉ là giương đôi mắt hờ hững như nhìn người xa lạ lên nhìn đối phương, mặt không chút nào cảm xúc mở miệng:
“Lời ta đã khuyên, có nghe vào hay không thì tùy nhị thúc ngươi. Chuyện này ta sẽ không quản, Tống Khuyết hắn hẳn sắp đến rồi, các ngươi vậy đi Nghị Sự Đường chờ hắn đi, ta mệt mỏi cần nghỉ ngơi.”
Vân Lai Phúc thấy cảnh này tức thì trợn tròn mắt, tại trong nhà nhất ngôn cửu đỉnh quen nay gặp mình con cháu vậy mà dám như thế hỗn xược không nể mặt mũi tức thì giận tím mặt, nếu không phải địa điểm không đúng, lão đầu này có lẽ đã đến một lần gia pháp hầu hạ rồi. Lúc này nhẫn nhịn lắm mới không phát tác lão Vân hai mắt rét lạnh nhìn về phía Vân Hi:
“Tiểu thất, ngươi biết mình đang làm gì sao?”
“Ý gì! Tiểu thư nhà ta không phải hàng hoá các ngươi muốn bán cho ai thì bán, muốn đưa cho ai thì đưa. Vân nhị gia, các ngươi mời đi thôi, nếu không ta sẽ phải gọi người.”
Thanh Trúc đối với Vân gia cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, những người này đối xử tệ bạc với tiểu thư, còn tìm mọi cách chèn ép bóc lột. Nha đầu vốn đã đối với bọn họ oán hận rất sâu, bây giờ mất bao công sức mới thoát được chỗ này bể khổ, đối phương còn bám sát không bỏ muốn đem bọn họ chủ tớ bán cái triệt để, cô nương này liền không khách khí chỉ mặt mắng người.
Bị một hạ nhân mắng như thế Vân Lai Phúc đầu tiên liền ngẩn ngơ, tiện đà sau đó chính là giận sôi máu, phẫn nộ vung tay lên một cái bạt tai đánh qua:
“Tiện nhân muốn chết!”
“Ngươi làm gì, Thanh Trúc cẩn thận!”
“Ầm!” … “Bành!”...
Vân Hi thấy tình thế không đúng vội vàng xông lên định cản lại, nhưng bằng nàng Tứ giai yếu gà tu vi làm sao đủ sức chống đối với một vị Nhất lưu Chân Khí cảnh như Vân Lai Phúc, lập tức bị lão đầu này một bàn tay đánh lùi lại, chưởng thế dư uy không giảm bao nhiêu tiếp tục khắc lên Thanh Trúc 5 dấu đỏ tươi hằn máu.
Nha đầu kia cũng là kiên cường, bị một tát đánh cho má sưng lên như bánh bao nhưng vẫn không rên một tiếng, chỉ là dùng hai mắt như thù nhân căm hận trừng trừng đối với địch nhân.
Vân Lai Phúc thấy cảnh này thì lệ khí dâng trào, vừa rồi hắn chỉ dùng một thành lực muốn giáo huấn tiện nhân này thôi, lần này lão là thật muốn giết người đấy.
“Vân Lai Phúc! Ngươi định làm gì?”
Thấy thằng này bộ dáng doạ người, Vân Hi sợ hãi quá chừng, bất chấp xé rách da mặt vội vàng chạy ra như gà mẹ bảo vệ con che chắn cho Thanh Trúc phía sau lưng.
Vân Lai Phúc vậy càng thêm tức giận, gằn giọng âm trầm:
“Hay hay, xem ra các ngươi đám chủ tớ quả nhiên đều không có giáo dưỡng, không biết tôn ti lễ phép. Hôm nay ta buộc phải dùng gia pháp hầu hạ rồi.”
Gặp hắn định động thủ, Khổng lão, Vân Sơn cùng bên ngoài đám hộ vệ vội vàng lên tiếng ngăn trở.
“Nhị gia, mời bình tĩnh!”
“Dừng lại, đây là Nguyệt Khuyết Các, các ngươi định làm gì!”
Đang lúc không khí sắp bùng nổ, bỗng bên ngoài một tiếng hét để mọi người dồn dập thu tay.
“Các chủ đến!”
…..
Thực ra Tống Khuyết cùng Hùng Bá đã sớm đến, chỉ là cách một dãy hành lang hắn đã nghe được bên này mấy người nói chuyện vì thế không vội vàng ra hiệu cho hộ vệ giữ im lặng, vẫn thong thả tiếp tục nghe ngóng tình hình.
Đợi bên này sắp ra tay tương tàn, Tống Các chủ mới để bang chúng gào lên một tiếng truyền lời, thành công ngăn chặn lại đang manh động muốn phát tác Vân Lai Phúc.
Lúc này, hai bên cửa lớn mở ra, Tống đại quan nhân hai tay chắp sau đít thong dong như đi tản bộ vậy dẫn theo Hùng Bá tiến vào. Nhìn trong sân cảnh tượng hắn cũng không có điều gì bảy tỏ, vẻ mặt vẫn là như thế thản nhiên không cảm xúc.
Đến là ngốc Hùng thằng to xác này còn có chút lương tâm, trông thấy Thanh Trúc thảm dạng liền trợn mắt lên giận giữ ồm ồm quát lớn:
“Thanh Trúc cô nương, là ai đánh ngươi? Để lão Hùng ta thay ngươi đòi lại công đạo.”
“Oaaa!!!”
Có hắn lời này, Thanh Trúc nha đầu mới như tìm được nơi trút bầu tâm sự, lập tức nước mắt như vỡ đê tràn ra khóc bù lu bù loa cắm đầu vào ngực Hùng Bá khóc vô cùng thương tâm để ngốc Hùng tay chân bối rối không biết phải làm sao.
Tình thánh Tống lão gia vậy nhìn không được, đưa tay cầm lấy cánh tay to như cái cột của Hùng Bá nhấc lên đặt xuống sau lưng Thanh Trúc, trừng mắt không cho hắn bỏ ra sau mới tiếp tục đi tới, đưa mắt liếc nhìn mấy người trong sân.
“Tống thiếu!” – Khổng lão, Vân Sơn hai người câu nệ cùng vị này vừa xa lạ vừa thân quen thiếu niên chào hỏi.
“Tống tiểu hữu, chúng ta lại gặp lại!” – Vân Lai Phúc còn là gạt ra nụ cười niềm nở cùng hắn chắp tay.
Tống đại quan nhân còn là chưa có gì tỏ vẻ, trước hết đưa mắt nhìn qua Vân Hi dò hỏi.
“Tống Khuyết, ngươi tới rồi!” – Trong lúc cần nhất vẫn luôn thấy người này có mặt, Vân mỹ mi trong lòng bỗng nhiên ấm áp vô cùng, miệng liền nhếch lên cười xinh đẹp.
“Ân! Việc còn lại để ta lo.” – Tống Khuyết cũng quay lại cho nàng một nụ cười ấm áp đồng thời mở miệng trấn an.
Đợi cô nương này lùi sang một bên, hắn mới lười biếng nhướng lông mày lên, nhếch miệng cười tà nói với trước mặt Vân Lai Phúc.
“Vân nhị gia, tiếp lấy!”
Tiếp lấy? Tiếp gì???
Vân Lai Phúc mộng bức, còn chưa hiểu đối phương lời nói ngụ ý, đã thấy thiếu niên trước mặt bỗng nhiên giơ lên nắm đấm rồi không nói không rằng hung mãnh xuất quyền. Này một quyền nặng tựa thiên quân, dùng tốc độ nhanh như tia chớp đánh thẳng về phía lồng ngực của hắn.
Lão Vân sợ đến vãi cả linh hồn, lòng có ý tránh né nhưng Tống Khuyết tốc độ quá nhanh, hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng vận đủ chân khí quán chú lên hai tay rồi giơ lên đón đỡ.
“ẦM!!!”
Kèm theo một tiếng nổ vang, vị này Vân nhị gia đã như đạn pháo bị đập bay ra ngoài, đâm vỡ đằng xa bức tường rồi nhờ đó mà tá lực, lăn lộn thêm vài vòng dưới đất mới có thể dừng lại.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, để trong sân mọi người chỉ kịp trợn mắt há mồm nhìn việc vừa phát sinh.