Linh Giang Thành, Bắc Môn.
“Keng keng keng...”
Ngoài cửa thành hơn trăm trượng, hai bóng người đang cực tốc qua lại giao thủ, tốc độ của cả hai đều nhanh đến kinh người để hầu hết đứng quan chiến đám người đều không kịp bắt theo bọn họ động tác.
Cùng lão Đỗ đánh được mấy chiêu, Tống Khuyết mới giật mình nhận ra đối phương hôm nay vậy mà đeo một đôi hộ thủ quyền sáo đấy, thấy vậy tiện nhân này cười càng rực rỡ rồi:
“Ha ha, Đỗ Bang chủ, lần trước bản thiếu chém ngươi một ngón tay có phải hay không giáo huấn quá khắc sâu rồi? Bây giờ đã học ngoan, biết đeo lên quyền sáo? Cái này làm bằng chất liệu gì, có vẻ rất cứng rắn nha.”
“Hừ!” – Đỗ Như Hối chỉ có thể tức giận hừ lạnh một tiếng.
Nhưng hắn đối thủ vẫn là miệng bất lưu tình, trên tay vừa nhanh chóng chém ra mấy đao, mồm còn không đoạn tất tất tác tác:
“Ha hả, Đỗ Như Hối nha Đỗ Như Hối, ngươi sợ rồi! Ha ha ha, ngươi sợ Tống mỗ đao, đối mặt với ta khiến ngươi cảm thấy sợ hãi.”
“Im mồm!”
Đỗ Như Hối hai mắt đỏ chót gầm lên điên cuồng, vận đủ sức lực không màng Ô Long Đao uy hiếp ngược lại chuyển sang hung mãnh tấn công.
Tống Khuyết hồn nhiên không sợ, múa đao đem đối phương quyền chưởng hết thảy cản lại, miệng còn không đoạn líu lo:
“Thẹn quá thành giận rồi, hay lắm, đến đây đi! Để bản thiếu xem ngươi có cái gì hậu chiêu lại dám cùng ta tỷ đấu.”
“Gừ!!!”
Đỗ Như Hối như một con phẫn nộ hùng sư gầm lên điên cuồng, trên người hắn chân khí màu xanh ngọc bùng lên dữ dội, mỗi quyền mỗi cước tầm đó đều quán chú tràn đầy sức lực, uy lực hung mãnh tuyệt luân để đứng xa xa đám người đều kinh hồn táng đảm.
“Keng keng keng...”
Tống Khuyết cũng bị một đợt này dồn dập thế công đánh cho phải lùi lại mấy bước, trên đường còn không đoạn dùng qua Đại Hải Vô Lượng xảo diệu hóa giải kình lực, cái này một bộ phong tao thao tác nhìn mà Tuệ Vô hai mắt cũng phải sáng lên.
“Ầm ầm ầm...”
Xung quanh chỗ hai người giao thủ, mặt đất dần dần bị khí kình chấn động nổi lên đừng đạo khe rãnh.
Trải qua hơn trăm chiêu, đợi Đỗ Như Hối một đợt này thế công dần dần kiệt lực, Tống Khuyết mới bộc phát chém ra một đao đem kẻ này đẩy lùi. Kiểm nghiệm vừa rồi mình vũ lực cùng đối phương đã không còn chênh lệch, hoặc nói dựa vào sức dai cùng bền bỉ, bản thân mình còn ẩn ẩn chiếm thượng phong hắn trong lòng đại định.
Lúc này Tống Khuyết trong đầu bay nhanh suy nghĩ, rất nhanh liền quyết tâm đến một lần đánh tan đối thủ đạo tâm.
“Đỗ Như Hối, lần trước dùng đao thắng ngươi ngươi lại nói bản thiếu thắng mà không võ, lần này để Tống mỗ dùng hai tay lĩnh giáo ngươi cái này Tụ Lý Càn Khôn xem có như trong lời đồn thế cường đại.”
Nói đồng thời Tống đại quan nhân đem đao thu vào vỏ, hai tay đấm nắm chặt, toàn thân tự nhiên xuất ra chấn động mãnh liệt, tiếp đó mở miệng thét dài.
“Gầm!!!!”
Mãnh Hổ Xuất Lâm.
Đã đem Hổ quyền tu luyện đến đăng phong tạo cực Tống Khuyết này một tiếng hổ gầm tạo ra sóng âm chấn động tại Bắc môn ngoài thành như dẫn động một hồi cuồng phong. Mọi người ở đây đều cảm giác được một cơn gió tanh tạt mặt mà tới, nhiều người tu vi yếu ớt chỉ thấy lục phủ ngũ tạng rung động liên hồi, trái tim mình như bị người thít lại, không thiếu kẻ khí huyết không thể thông thuận lên đầu mà thiếu dưỡng phát tác hôn mê đi.
Ngay cả tu vi có thành mấy vị đại lão cũng tất cả hai mắt nhìn nhau, đều thấy trong con ngươi đối phương có sự khiếp sợ tột độ.
Đối phương còn cách bọn họ cả trăm trượng đây, nếu phải trực diện vậy kết quả còn phải nghĩ. Thanh âm uy lực cỡ này, Tam lưu võ giả đứng trước mặt người ta có thể thoáng cái đã bị chấn cho màng nhĩ vỡ tan, thất khiếu đổ máu mà chết. Cho dù không bị vậy thì cũng sẽ chấn động tinh thần, làm cho khí huyết trống rỗng, lực lượng vận lên không được.
Môn này âm công nếu như đem ra chiến trường vậy quả thật là đại sát khí. Đáng tiếc, người thường cũng sẽ không có lượng phổi lớn như ngoài kia một vị. Mấy người chỉ có thể sợ hãi lắc đầu cảm thán.
Đứng mũi chịu sào Đỗ Như Hối lúc này sắc mặt đã là vô cùng ngưng trọng, Tống Khuyết một rống tuy không cho hắn tạo nên bất cứ cái gì tổn thương, chỉ là hai tai bị chấn động hơi ù ù một chút vậy thôi.
Nhưng nhìn chồi biết gốc, đối thủ chỉ lộ này một tay, quyền ý như ngưng thành thực chất. Trong cảm nhận của hắn thật giống nhìn thấy một con mãnh hổ đang hung ác xông đến, vậy có thể biết được đối diện hắc tiểu tử quyền cước công phu cũng đã tu luyện đến mức cực cao cảnh giới.
Đối phương hết lần này đến lần khác cho mình một bất ngờ để lão Đỗ cũng thấy trong lòng trái tim băng giá.
Bên kia, Sau khi hét dài, Tống Khuyết thân thể quần áo tựa như phình lên, cả người biến thành cao lớn thêm vài phần, so sánh với đối diện Đỗ Như Hối vậy thật giống cự nhân cùng đứa trẻ không khác.
Tống lão ma người biến cồng kềnh rồi nhưng tốc độ không chút nào giảm, dưới chân khẽ động, khoảng cách mười mét quả thực là trong nháy mắt đã đi qua, trực tiếp xuất hiện trước mặt Đỗ Như Hối, một trảo như vượn tay dài chộp thẳng về phía thằng này lồng ngực tựa quyết tâm muốn đem trong đó trái tim đào ra vậy.
Hắc Hổ Đào Tâm.
Một chiêu này uy mãnh, phối hợp với tiếng hổ gầm lúc trước quả thực như một chiếc xe lửa hú còi xông tới, uy thế mênh mông không thể chống đỡ. Coi như là Nhất lưu cao thủ cũng ngăn dám trực diện một chiêu này.
Đỗ Như Hối cũng không dám lấy thân phạm hiểm, đối diện bực này uy lực, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn né tránh. Trong tích tắc đó kẻ này dưới chân xoay tròn, như một con quay vậy nghiêng người lùi ra nửa bước, cổ tay vung ra, bàn tay đẩy ra ngoài vẽ nên một vòng tròn nhỏ, muốn áp lên trên cánh tay của Tống Khuyết.
Âm Dương Suất Bi Thủ.
Lão tặc này muốn thông qua tiếp xúc truyền vào chân khí, muốn đem Tống Khuyết cánh tay kinh mạch phá nát.
Tuy không biết đối phương chiêu thức, nhưng Tống gia còn là đoán được lão âm hàng này ý đồ, hắn cũng không thèm thu thế, chỉ đơn giản gồng bắp tay lên đón đỡ. Đồng thời cánh tay gập lại, cùi chỏ như một cái Khai Sơn Phủ hung ác đập qua.
“ẦM!!!”
Chấn động kịch liệt vang lên, ống tay áo của Tống Khuyết chốc lát đã bị chấn thành từng mảnh nhỏ bay múa lả tả trong không trung. Nhưng làn da trên cánh tay hắn, lại không có nửa điểm bị phá vỡ, chỉ là hơi hiện vệt hồng sau đó rất nhanh được Tesseract năng lượng xoa dịu.
Có ngoại luyện Thiên Chuy Bách Luyện đại thành cùng với Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết ngụy chân khí bảo vệ tạng phủ, hắn đã không hề e ngại Chân khí cảnh cao thủ.
Lần này va chạm, Đỗ Như Hối ở thế tuyệt đối hạ phong.
Vốn vừa rồi hắn đã hao tốn không ít sức lực, ngay sau đó lại bị buộc phải so đấu lực đạo cùng con quái vật như Tống gia tất nhiên sẽ không có quả ngon để ăn. Bây giờ đang bị đánh lùi về phía sau 4 bước, trên tay dù có hộ thủ bảo vệ vẫn là nhức nhối dị thường, hầu như không còn tri giác.
Đối thủ của hắn Tống đại quan nhân vẫn là như thế sinh mãnh, dường như cơ thể hắn có dùng không hết lực lượng vậy không cần nghỉ ngơi chút nào, lần nữa xông lên, một tay khác co lại thành ưng trảo, như đại bàng vồ mồi chộp xuống Đỗ tặc sọ dừa.
“Chết đi!”
Đỗ Như Hối lâm nguy bất loạn, tay kia của hắn 5 ngón tay co lại hình mỏ chim, hơi ngửa ra dựng ngược đâm lên, nhắm thẳng Tống Khuyết dưới nách điểm yếu mổ tới.
“Hừ!”
Tống gia phản ứng ra sao linh mẫn, trong tích tắc cảm giác được nguy hiểm hắn đã hừ lạnh một tiếng giống như tiếng sấm động, chấn động làm mọi người trong sân thót tim lên.
Cùng lúc đó, hai bên eo của hắn chuyển động, hai khủy tay ép xuống, giống thần ưng thu cánh. Hai tay bảo vệ trước mắt, cả người không lùi mà tiến tới, thoáng một cái như đạn pháo vậy trực tiếp dùng thân thể đâm trực diện vào Đỗ ca vòng tay ôm ấp.
Hơn nữa trong lúc va chạm, một tay của hắn đã thoáng co lại, lúc này ám kình bộc phát, phát ra tiếng kêu cao vút chói tai.
“Ngâm!”
Hàng Long Chưởng.
Đỗ Như Hối cũng bị thằng này phương thức chiến đấu liều mạng này khiến cho bối rối, vội vã thu tay chuyển từ mổ sang vỗ muốn đánh bay đối phương, nhưng khoảng cách quá gần không thể để hắn được như ý.
“Ầm!”... “Ầm!”
Hai âm thanh điếc tai nhức óc vang lên.
Cánh tay ăn trọn một vả của lão Đỗ, Tống đại quan nhân cũng bị đánh bay ra ngoài mấy trượng, chân giẫm mạnh xuống đất hai lần tá lực mới có thể đứng vững.
Bên kia Đỗ Như Hối cũng không khá hơn chút nào, phải nói là càng thêm chật vật. Tuy cuối cùng nhấc tay cản lại được đối thủ một chưởng, nhưng hắn cũng là đối diện hứng trọn một cái hơn 6 Tượng khủng bố cự lực, cái nay há là người bình thường có thể ăn tiêu.
Dù đã tận lực dùng xảo kình hóa giải, lão Đỗ cũng là bị đánh cho thất tha thất thểu lùi lại chục bước, trong cơ thể khí huyết như dòng nước vỡ đê điên cuồng lăn lộn, sắc mặt cũng là bị dồn nén đến đỏ sẫm lên, tùy thời có thể xuất huyết.
Thừa dịp nó bệnh muốn nó mệnh, Tống Khuyết là không quản trên thân thể mình còn khó chịu, lúc này đã như một con động dục bò đực hung mãnh lao lên, nhất quyết phải đè con hàng kia ra hấp diêm bằng được.
Nằm xuống cho ta!
“Chết chết chết chết....”
Thằng này dường như triệt để nổi điên, đã không quản cái gì ba bảy hai mốt, không cần biết là cái gì chương pháp chỉ đơn thuần là mãnh liệt phát tiết.
Phát tiết hơn một năm nay Linh Giang Bang đè nặng lên mình áp lực.
Phát tiết việc Ma Giáo cái này khổng lồ khủng bố tổ chức mối nguy thường trực đe dọa lên bản thân và gia nhân.
Chịu dồn nén đến đủ rồi Tống Khuyết cần đến một lần bắn ngược.
Và ở đây làm gì còn đối tượng nào thích hợp hơn là Linh Giang Bang Đỗ Bang chủ. Huyết nhiều, chịu đòn tốt lại cùng mình có thù, không đem thằng này ra đánh cho một trận lâm li thoải mái Tống gia hắn cũng thấy cuộc đời này không còn thiên lý.
“ẦM!”... “ẦM!”... “ẦM!”....
Quan chiến người lúc này được chứng kiến một bộ kỳ cảnh, Linh Giang đệ nhất cao thủ bị một cường tráng dọa người thiếu niên đè ra đất, rồi bị đối phường dùng hai tay như hai cái côn sắt đen, to, dài liên tục đâm tới tấp lên người.
Mỗi lần xuất quyền, vị kia thiếu niên lại hét lên một lần, theo tần suất tiếng hét càng nhanh, mặt đất cũng bị bọn họ chấn động cho rung lắc liên hồi. Đến cuối cùng, Đỗ Như Hối không chịu được bực này liên tục đánh sau vào hét lên một tiếng cao triều, vị kia Hắc Kim Cương mới thỏa mãn ngửa đầu rú dài một tiếng thỏa mãn.
“Aaaaaaa......”