Mai Viên Sơn Trang, Khách phòng,
Giới thiệu mình dưới trướng mấy khuôn mặt mới cho Tuệ Vô hai huynh đệ nhận biết sau, Tống Khuyết mới quan tâm hỏi han thằng này một hồi:
“Lão đệ, ngươi đột phá đã đến bước nào rồi, phải đi lại thế này sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
“A Di Đà Phật, tất cả chỉ là một quá trình nước chảy thành sông mà thôi, tự nhiên không có gì đáng ngại. Ta chân khí bây giờ đã có thể vận hành hơn nửa chu thiên, có lẽ không ra 1, 2 tuần nữa sẽ thuận lợi đột phá.”
Tuệ Vô mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không ngại, nhân tiện hỏi thăm:
“Không biết lão ca ngươi gặp phải chuyện gì mà gấp gáp như thế?”
Vì sợ tin tức thất lạc, trong thư Tống Khuyết cũng chỉ viết mấy dòng có đại án, cần hắn trợ giúp, nên hòa thượng đến bây giờ còn chưa biết chuyện gì đâu.
Tống Ảnh đế lúc này bắt đầu thể hiện công lực diễn xuất, hắn trên mặt biểu tình ngưng trọng túc mục, đôi lông mày nhíu thật sâu quay sang bên cạnh 1 người gật đầu.
“Chuyện vô cùng nghiêm trọng, quả thật nói gây chấn động toàn bộ Dương Nam cũng là nhẹ. Vu huynh đệ, ngươi làm ở Lục Phiến Môn, vậy hẳn đã nghe qua hơn 1 năm trước tại Linh Giang Quận xảy ra sự việc Trần gia diệt tộc đi?”
Vu Ngọc Đức nghe hỏi vậy liền nhướng mày, cái này vụ án tại toàn bộ Dương Nam Lục Phiến Môn cũng là rất có tai tiếng, hắn tự nhiên biết rõ. Nếu không phải có nhân chứng là người nhà Trần gia, hơn nữa sau đó Hoàng Trạch quả thật liên tiếp tìm được vài con Huyết Ma yêu nhân quy án, Tuần Sát Sở đã sớm đem này án lật lại một lần. Lúc này bị người nhắc đến, hắn liền gật đầu trầm giọng:
“Việc này tại hạ biết, hẳn là trong đó còn có oan khuất.”
“Đau chỉ là oan khuất, chính là ngập trời tội ác nha!”
Tống Khuyết bi thiết ngửa mạt thở dài, hồi lâu sau mới quay sang chỉ:
“Không dối gạt mọi người, thủ hạ ta vị này Nhiếp Phong huynh đệ chính là Trần gia con mồ côi, tại lần đó kiếp nạn duy nhất người may mắn sống sót.”
Vu Ngọc Đức nghe vậy kinh hãi:
“Nghe đồn Trần gia đại thiếu trong lần đó chạy ra được ngoại thành nhưng cũng trúng ám toán mà chết, chỉ là đến nay chưa tìm được xác, nói vậy há không phải ngươi là...”
“Tại hạ Trần Tử Hào, Trần gia Gia chủ Trần Thúc Bảo chính là gia phụ.”
Nhiếp Phong bi thương đứng dậy trầm giọng xác nhận mấy người ý nghĩ.
Tuệ Vô hai huynh đệ đều hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau một lát sau mới quay sang Tống Khuyết dò hỏi:
“Lão ca, ngươi lần này là muốn ta giúp Trần huynh đệ đòi lại công đạo.”
“Không chỉ như thế, việc này còn dính dáng cực sâu.”
Tống Khuyết thở dài thăm thẳm một hơi, sau đó mới bắt đầu êm giọng lắc lư:
“Ngày đó, ta vô tình cứu được lão Nhiếp, nghe hắn kể lại chuyện ta cũng chưa mấy tin, đợi cho người đi xác nhận trong Linh Giang thành bá tánh đối với Trần gia phong bình sau tại hạ mới quyết định thu lưu hắn.
Sau đó, đợi gần đây tu vi có thành rồi, chúng ta mấy người mới bắt đầu có sức lực đi điều tra ngày xưa bản án. Không tra không biết, tra được chân tướng thật sự quá mức kinh người, nhìn vào mà để người rợn cả tóc gáy.”
“Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch là Huyết ma yêu nhân, Trần gia kẻ thù truyền kiếp Lưu gia tất cả cũng đều tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp.”
“Không thể nào!” – Vu Ngọc Đức sợ hãi quát lớn.
“Tu luyện Huyết Ma kinh là không thể đột phá Chân Khí cảnh, lão ca ngươi có hay không nghĩ nhầm?”
Tuệ Vô cũng là vô cùng khó tin, chính bản thân hắn từng đi qua Linh Giang, cũng cùng Hoàng Trạch có gặp một hai lần, nếu tặc nhân trên người có gì bí ẩn, tuyệt đối sẽ không giấu qua được hai mắt của mình.
“Rất khó tin đi?”
Gặp hai người phản ứng lớn như thế, đã sớm dự đoán kết quả thế này Tống đại quan nhân chỉ là cười nhạt, tiếp tục biên diễn câu chuyện:
“Trước đây trong Ưng Giản Sầu thường xuyên xảy ra các án mất tích, từ đầu ta cũng chỉ nghĩ là sơn tặc giết người cướp của làm thôi. Nhưng từ khi hợp nhất Hắc Thiết Trại sau, Tống mỗ liền nổi lên tâm tư bắt đầu tra xét.
Dần dần, để ta phát hiện ra một bí mật. Đám này sơn tặc hầu hết đều là do Hoàng Trạch âm thầm nuôi dưỡng, mục đích là thay hắn thu hoạch tinh huyết. Sau nhiều ngày mạo hiểm theo dõi, tại hạ còn phát hiện ra một con đường mật đạo bí ẩn liên thông từ Trấn Phủ Ti ra sau đó trăm trượng 1 gian nhà dân, lão tặc này hằng đêm cũng là lợi dụng con đường này để ra ngoài gây án.”
“Hít hà!” – Vu Ngọc Đức hai người đều nhìn nhau vô cùng hoang mang.
“Chưa hết! Ta còn gặp Hoàng Trạch cùng Lưu gia hai huynh đệ nửa đêm mang đồ vật ra ngoài thành đi gặp một người. Do lo sợ đối phương phát hiện tại hạ chỉ dám đứng từ rất xa quan sát, không biết bọn họ nói gì, cuối cùng chỉ thấy người bí ẩn kia bên hông bùng lên hắc vụ, hóa thành một con quỷ khổng lồ đem mấy lão tặc này đồ vật dâng lên khẽ hấp.
Tràng cảnh đó, không biết bao nhiêu máu huyết với oan hồn bị hút đi nha, nhìn thật sự cực kỳ khủng khiếp. Đến bây giờ nhiều đêm Tống mỗ còn gặp phải ác mộng đây. Lúc đó ta liền biết thân phận người kia chính là như lời lão đệ ngươi nói Huyết Y Tôn Giả, cũng là Thiên Quỷ Tông phản đồ Hứa Địch.”
Tiếp tục sau đó chính là thổi chính mình làm sao anh minh thần võ, làm sao gan dạ hơn người, bám theo lão Huyết điều tra được hang ổ. Căm giận hắn hại quá nhiều người, lúc đó liền không nhịn được nữa trở về dẫn theo nhà mình tiểu đệ đến trừ ma.
Trải qua một phen vô cùng gian khổ, nhiều lần hiểm thượng hoàn sinh...(cắt bớt 1 triệu chữ, cực kỳ thảm thiết)... cuối cùng ở đây 6 người mới đồng lòng đem ma đầu kia cho diệt.
“Ta còn thuận tiện bắt được ngày trước trốn truy nã tặc phạm Ông Hồng, cũng chính là yêu nữ từng đem Thanh Hà huyện tai họa. Đáng tiếc cuối cùng Huyết Y lão tặc kia không biết dùng biện pháp gì dẫn nổ toàn bộ đám quỷ sai, đem cả sơn mạch đều cho đổ sụp xuống.
Nếu không phải chúng ta mấy người chạy mau sợ cũng đã không còn mạng ở đây nói chuyện. Lúc sau quay lại liền phát hiện bọn chúng tất cả đã chết, Lão ca ta cũng chỉ đành đem thủ cấp cắt lấy mang về, những thứ khác sợ ô uế tất cả thiêu hủy rồi.”
“Lần đó chúng ta mấy người đều chịu bất đồng thương thế, hơn nữa còn bị âm khí nhập thể rất sâu, phải tốn hao cả tuần tĩnh dưỡng mới coi như hồi phục, liền viết thư cầu cứu lão đệ ngươi như này.”
Nghe thằng này nói rõ ràng mạch lạc, sống động như thật. Hơn nữa việc này có dấu tích để tra, đối phương hẳn là không dám tín khẩu khai hà đi, Vu Ngọc Đức cùng Tuệ Vô đều không tự chủ được bắt đầu tin.
“Tống thiếu, không biết Huyết Y ma đầu kia thủ cấp ở đâu, có thể hay không giao cho tại hạ quan sát?”
Đối với Vu Ngọc Đức yêu cầu, Tống gia làm sao từ chối, vô cùng sảng khoái gật đầu:
“Đao Tử, ngươi đi mang hai người kia thủ cấp đến đây cho Vu huynh đệ kiểm tra.”
“Rõ!”
Đao Tử rời đi không bao lâu liền mang về hai chiếc hộp gỗ.
Biết trong hộp là gì, Vu Ngọc Đức cũng không thấy chút nào rụt rè, móc trong người ra một đôi bao tay vải đeo lên sau liền đem nắp mở ra.
Bên trong đựng đầy muối khô, vùi dưới đấy là hai chiếc đầu người một nam một nữ.
Không mấy quan tâm bên kia nữ thủ cấp, Vu Ngọc Đức ngưng trọng cầm Huyết Y đầu lâu nhấc lên quan sát. Tuệ Vô đứng bên cạnh cũng không tị hiềm, tò mò góp mặt vào gần.
Hồi lâu sau, đưa tay lên giật thử lão Huyết trên đầu một sợi tóc, Hòa thượng cười khổ:
“A Di Đà Phật, có lẽ nào cuối cùng tiểu tăng lại bị đôi mắt của mình đánh lừa?”
Trên đầu lâu này lệ khí âm u như thực chất, tuyệt đối là của một kẻ tội nghiệt sâu nặng, còn tinh thông nuôi quỷ không sai. Còn có phải của Huyết Y Tôn Giả hay không thì phải chờ xác nhận, nhưng đã đến bước này, hắn cũng 9 thành tin mình lão ca nói là sự thật.
Như vậy, rất có thể ma nhân ngay dưới mình đôi mắt chạy qua mà mình vẫn không hề hay biết. Cũng chính vì thế đồng thời khiến cho thúc phụ và Lục Phiến Môn người không hề mang lòng nghi ngờ đối với Hoàng Trạch.
Cái này vậy có coi hay không là tiếp tay cho giặc, giúp đối phương che giấu thân phận.
Đầu trọc trong lòng vô cùng ảo não.
Vu Ngọc Đức đang ngẩn người bị Tuệ Vô một câu nói bừng tỉnh, thằng này bây giờ khuôn mặt cũng là khó coi vô cùng.
Thủ hạ nuôi dưỡng một ổ Huyết Ma, nếu việc này truyền ra, hắn lão cha còn có quả ngon để ăn sao? Làm một phát qua loa tắc trách, quản lý vô phương cũng là nhẹ.
Nghĩ nặng hơn chút, ở trên trách phạt xuống. Phụ thân mất chức, kéo theo một hệ lụy cả Vu gia cũng đồng dạng tai ương, tưởng đến đây thôi Vu đại thiếu không nhịn được mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra.
“Việc này quá hệ trọng, ta cần phải lập tức chạy về báo cho phụ thân một tiếng để người còn xem xét quyết định.”
Thấy hàng này định chạy, Tống Khuyết vội vàng kéo lại:
“Vu huynh chậm đã!”
“Tống huynh đệ, còn có chuyện gì?” – Vu Ngọc Đức lời nói đã khá là nôn nóng.
“Vu huynh, Tuệ Vô, mấy ngày nay ta vẫn từ xa theo dõi Hoàng Trạch người này, tuy đã rất cẩn thận nhưng các ngươi cũng biết hắn lâu năm tẩm dâm trong nghề trinh thám, dường như đối phương đã có gì phát hiện. Ta nghi ngờ lão tặc đang chuẩn bị chạy trốn, sợ là không có thời gian để chờ đợi đâu. Chúng ta trước tiên cần lập tức vào thành đem người cầm xuống, sau đó báo lên cho ngươi phụ thân cũng không muộn.”
Nghe Tống lão gia bắt đầu đe dọa, Vu thiếu lại bắt đầu phân vân không ngừng:
“Nhưng tất cả những này mới là lời ngươi nói một phía, chúng ta vẫn chưa có bất cứ bằng chứng nào chứng minh hắn phạm tội nha.”
“Muốn biết đúng hay không, cứ bắt hắn lại điều tra không phải sẽ rõ ràng sao? Dù sao Huyết Ma tặc tử đặc điểm là như thế dễ nhận biết, cũng không lo nhầm lẫn.”
“A Di Đà Phật, Tống huynh nói không sai. Chúng ta bây giờ lập tức đi Linh Giang Thành.” – Tuệ Vô rất có quyết đoán, lúc này lập tức đứng ra quyết định.
“Được, bây giờ chúng ta liền xuất phát!”
Tống Khuyết thấy vậy cực kỳ vui mừng, không thêm chút nào lê mề hô lớn mọi người đi chuẩn bị. Không bao lâu sau, một hàng 7 người nhanh chóng từ Mai Trang xuất phát, giục ngựa chạy nhanh về phía Linh Giang quận thành.