Tang Tuyền thôn, bên ngoài một gian Sơn Thần Miếu.
Mặt trời đỏ rực dần dần khuất bóng sau phía xa đỉnh núi, thấy Huyết Y Tôn Giả cũng sắp trở về Tống Khuyết bắt đầu bố trí cuối cùng mấy công việc.
“Lão Dương, chút nữa đợi tặc nhân đi qua ngươi liền giúp ta chặn phía dưới con đường, đừng cho sơn dân tò mò đến đây quan sát. Ở trên này có nghe thấy cái gì động tĩnh cũng không cần kinh hoảng, tuyệt đối không được chạy lên dò xét, xong việc ta sẽ xuống gọi ngươi.”
“Rõ, thiếu gia!” – Là một quân nhân chân chính, Dương Kế Nghiệp chưa bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh, có chỉ là nghiêm túc thi hành mà thôi.
Gật đầu nhìn hắn từ từ đi xa, Tống Khuyết hai mắt mới lần nữa tập trung nhìn về bên kia đống kiến trúc, phân hồn cũng đã sớm tách khỏi Tiểu Yến Tử mà phụ thân lên một con tiểu thằn lằn, lúc này đã thành công lẻn vào trong miếu thờ, im lặng trốn ở một góc chờ đợi.
Không được bao lâu, nghe tiếng bánh xe kẽo kẹt từ xa vọng lại, Tống đại quan nhân mới bắt đầu thu liễm toàn bộ khí tức, ngưng thần theo dõi.
Trở về đến nơi Huyết Y cẩn thận nhìn ngó xung quanh không có gì khác thường sau mới yên tâm mở cửa.
Lúc này, từ trên hông con kia dưới trướng tay sai đắc lực Lệ Quỷ lần nữa hiện ra nguyên hình. Chỉ thấy nó hóa thành một đám hắc vân bao bọc lấy toàn bộ trên xe hàng hóa rồi khẽ cuốn một cái đem hết thảy bay vào trong nhà.
Lừa nhỏ còn là cảm nhận được đại khủng bố, lúc này tứ chi thất khống mềm oặt ngã ra đất, cứt đái cũng không khống chế được bắt đầu tràn lan.
Huyết Y Tôn Giả ghét bỏ nhìn qua nó một cái rồi không quan tâm nữa, để mặc nó tiếp tục nằm ngoài sân, bản thân mình còn là đi vào trong miếu, dùng tay cẩn thận đem cửa đóng kỹ.
Đợi xoay người lại, thằng này đã là kích động đến cả người run rẩy.
Bao ngày chờ đợi có thể đêm nay sẽ nhất cử thành công, hắn không có lý do gì để không hưng phấn đấy.
Lệ Qủy đã trước tiên đem đồ vật mang xuống hang động, lão tặc này gấp không chờ nổi cũng chui xuống mật đạo rồi cẩn thận đem tượng thần chặn kín. Đang lúc hắn muốn nhanh chân chạy vào hoàn thành nốt công việc, bỗng dưng sau lưng vang lên một tiếng gọi để Huyết Y ngẩn người.
“Tắc kè!”
......
Bám thân lên thằn lằn nhỏ trốn vào một góc khuất trong Sơn Thần Miếu Tống Khuyết thấy chính chủ trở về liền thu liễm tâm thần chuyên tâm quan sát.
Đợi Lệ Quỷ bay vào trong nhà, đẩy ra bức tượng, hắn mới chứng kiến được phía dưới thông đạo bộ dáng.
Bên trên cùng được che đậy bằng một lớp dịch thể đen đặc như dầu luyn, có thể chính là lão Tả theo lời kết giới. Chỉ thấy Lệ Qủy há mồm thổi một cái, cái này dịch thể liền sôi trào tách ra, để lộ một cầu thang đâm xuống lòng đất sâu 5, 6 trượng.
Con kia quỷ sai không cần phiền phức như thế, vẫn đang cuốn theo đồ vật nó liền cứ thế hóa thành một cột khói như con mãng xà cắm đầu đâm thẳng vào trong thông đạo, trong giây lát đã biến mất nơi phía cuối đường hầm.
Tống lão gia gặp này cơ hội cũng nhanh chân điều khiển tiểu thằn lằn nhảy xuống.
Vừa chạm đất không được bao lâu, sau lưng lão Huyết cũng đã đem tượng thần kéo về bịt kín thông đạo lối vào. Thấy thằng này định chạy, Tống Khuyết vội vàng lên tiếng gọi.
Huyết ca! – “Tắc kè!”
Bất ngờ tiếng vang đem Huyết Y dọa đến giật mình, đợi nhìn thấy âm thanh đầu nguồn hắn cũng là mộng bức.
Trong này vậy mà có động vật, vậy hẳn khi nãy vừa chạy vào. Cái này không quan trọng, nhưng một con vô tri tiểu chút chít lại dám chui xuống đây, cái này để lão Huyết vô cùng khó hiểu.
Phải biết động vật trực giác hơn xa nhân loại, đối với nguy hiểm bọn chúng chính là cực kỳ nhạy cảm. Chính vì thế xung quanh Sơn Thần Miếu này đã rất lâu rồi hắn còn chưa nhìn thấy chim trời tẩu thú lai vãng đến đâu.
Hôm nay con thằn lằn này vậy mà dám can đảm đứng trước mặt mình phát ra tiếng gọi.
Chẳng lẽ......
Có khi nào mấy ngày nay Bản tôn tâm tình thoải mái, lơ đãng tầm đó đã bất giác đạt đến tâm cảnh thiên nhân hợp nhất, toàn bộ khí thế hòa quyện vào đất trời vì thế mới để tiểu gia hỏa này không phát giác chút nào bản thân lệ khí?
Ta đã trở nên trâu bò như vậy? – Huyết Y kích động dật vu ngôn biểu.
“Cạch!”
Đang lúc thằng này thần du thiên ngoại, phía trước mặt tiểu thằn lằn bất ngờ cong đuôi, từ phía sau phọt ra một quả hình trạng như quả trứng đà điểu, màu kim loại đen bóng, bên trên còn vẽ lấy ngang dọc rãnh nhỏ.
Nhìn cảnh này, lão Huyết hai mắt thiếu chút lồi ra.
“Cạch cạch...!”
Theo càng ngày càng nhiều trứng xuất hiện, hắn đầu óc như trở nên chập mạch, miệng há hốc không nói nên lời. Sâu thẳm trong linh hồn tinh thần học bá đang điên cuồng vận chuyển.
Một tiểu chút chít bé bằng ngón tay lại có thể đẻ ra những quả trứng to bằng cái bát, hỏi rằng số trứng này giấu ở đâu?
Chẳng lẽ con thằn lằn này lại là dị thú, trong bụng nó có mở một tu di không gian? Nghe nói những vị đại năng tu luyện đến Đại Tông Sư có thể trong phạm vi nhất định khai phá không gian, chẳng có lẽ hôm nay mình vận khí nghịch thiên lại nhặt được bảo.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ xem tiểu gia hỏa này là giống loài gì, bởi trong đầu một cái xóa không đi mệnh đề cứ thôi thúc hắn nhanh lên kiếm tìm chân lý.
Từ góc độ di truyền học, hai con thằn lằn con là không cách nào sinh ra trứng to như thế.
Vậy bố nó là ai? Và làm cách nào?
Đại khoa học gia Huyết Y – Mendel thật sâu lâm vào tri thức hải dương nhất thời không cách nào thoát thân.
Đáng tiếc, công trình vĩ đại này chú định là không có hồi kết đấy, vì bên ngoài còn một điêu dân nhất định muốn hại hắn.
“ẦM!!!”
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, lúc tiểu thằn lằn phát ra tiếng kêu đến lúc nó đẻ ra mấy chục quả trứng cũng chỉ trong một tích tắc như vậy, ngay khi Huyết Y Tôn Giả còn đang ngơ ngác không hiểu, chật hẹp thông đạo đã bất chợt lóe lên một tia sáng chói mắt, sau đó chính là kinh thiên động địa tiếng nổ lớn.
Đứng dưới chân núi cách cả nghìn mét Dương Kế Nghiệp lúc này cũng cảm thấy dưới chân rung lắc dữ dội, Hoảng hốt nhìn về xa xa Sơn Thần Miếu càng là thấy nó đã bị hỏa diễm thổi ngược lên trời, cuốn theo vô số đất cát gạch ngói bay lả tả xa thật là xa.
Lòng khiếp sợ vô cùng nhưng lão Dương còn nhớ rõ thiếu gia dặn dò, lúc này nghiêm lệnh canh gác, sẵn sàng xua đuổi bất cứ người nào dám bén mảng lại gần tìm hiểu.
.......
Bên kia,
Đã sớm có điều chuẩn bị Tống Khuyết hầu như ngay khi đám lựu đạn phát nổ đã dùng ra tốc độ nhanh nhất vọt về phía trước, chỉ hơn một ngàn trượng khoảng cách mà thôi, hầu như đợi khi đám gạch đá vừa rơi xuống đất cũng là lúc hắn đã chạy đến chỗ này.
Gian miếu thờ bây giờ cũng đã biến mất, chỉ để lại là một hố sâu 6m, đường kính rộng hơn 20m nhiều.
Nhíu mày nhìn trước mắt một khu đậm đặc bụi mù, hắn liền lập tức thả ra Ngân Giáp Thi rồi điều khiển nó chạy vào tìm kiếm.
Lĩnh Vực mở ra rộng nhất, không mất bao nhiêu công phu, Ngân Cương liền phát hiện một dấu hiệu sinh mệnh đang ở dưới trung tâm vụ nổ. Tống gia không nói hai lời lập tức xông lên chính là một trảo, bản thân mình cũng xách đao chạy vào.
“Gàooo!!!”
“Cút!”
Một tiếng gào thê lương vang lên, tại phía dưới Huyết Y cảm nhận được có người tấn công về phía mình liền quát to một tiếng, trong người chân khí như không cần tiền vậy bôn phóng ra ngoài thổi bay khí bụi. Đồng thời từ trên đầu hắn, lông tóc bắt đầu điên cuồng sinh trưởng biến dài, mỗi sợi như một cây kim vậy khí thế um tùm đâm tua tủa về xung quanh.
“Keng keng keng...”
Đang lao đến gần Ngân Giáp Thi cùng Tống Khuyêt cũng bị đám này kỳ dị kim châm dọa giật nảy cả mình, vội vàng quơ trảo, múa đao đón đỡ. Những sợi tóc vậy mà dai cứng cùng kim loại không khác, bị Ô Long Đao chém vào liền nổi lên từng đốm hỏa tinh.
“Tống Khuyết! Là ngươi!”
Một tiếng thê lương oán hận vang lên, lúc này, trong sân khói bụi cũng đã bị thổi tan, Tống lão gia cùng Huyết Y Tôn Giả đồng thời nhìn rõ đối phương chân diện mạo.
Nhìn lão Huyết hiện tại thảm trạng, Tống gia cũng yên tâm phần nào, đồng thời cũng không khỏi cảm thán mình tự tay pha chế thuốc nổ uy lực.
Tưởng không mạnh mà mạnh không tưởng.
Có lẽ được lợi vừa rồi không gian chật hẹp nữa vì thế Huyết Y Tôn Giả mới phải chịu đựng sức công phá khủng bố đến thế. Chỉ thấy bây giờ hắn từ đầu gối trở xuống đều bị mảnh lựu đạn bắn nát, chỉ còn chơ lơ hai đoạn xương ống chìa ra, cực kỳ kinh khủng.
Còn từ phần đầu trở xuống, thằng này may mà được tóc hắn như một lớp áo giáp quấn quanh bảo vệ, chính vì thế ít thương tổn hơn. Nhưng bên tay trái cùng phần bụng và dưới đùi có lẽ do quá bất ngờ chưa kịp phản ứng, hai nơi này vẫn còn là bị găm vào không ít mảnh đạn. Máu tươi tới tấp tràn ra từ những cái này lỗ nhỏ thật không khác gì cái muôi thủng múc canh, há là một từ thảm có thể hình dung.
“Tôn giả! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
E ngại nhìn trước mặt một đám tóc đen như độc xà đang lắc lư bay múa, Tống đại quan nhân âm trắc cười cùng người đối diện chào hỏi một câu.
“Tốt tốt tốt, ta vẫn luôn nghĩ đến sẽ có ngày này nhưng thật không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà như thế thần thông quảng đại, tìm được đến tận đây.”
“Keng keng...”
“Kítttt... xèo xèo...”
Truyền vào Ô Long Đao mấy tia lôi điện, Tống Khuyết vung tay thử chém về trước mặt sợi tóc. Cái này quả nhiên hữu hiệu, Tesseract năng lượng chính là âm quỷ khắc tinh, đám này quái dị tóc như gặp thiên địch lập tức rít lên, nơi ánh đao qua đi các sợi tóc nhất nhất bị đứt đoạn đồng thời thiêu rụi thành từng mảng khói xanh.
Tống đại quan nhân lúc này mới hài lòng cười sáng lạn:
“Tôn giả quá khen, chỉ là trước đó nhận ngài ơn huệ tiểu tử không dám quên. Trong tâm khảm ta luôn thúc giục mình nhất định phải tìm đến đồng thời đem ngài hút khô để báo đáp, mãi đến bây giờ xem ra mới tìm được cơ hội.”
“Tôn giả, mời lên đường thôi!”
Nói rồi không nhiều lời lập tức xông lên, cùng với Ngân Giáp Thi từ hai hướng đồng thời tấn công về phía lão tặc này.