Đêm, Linh Giang thành.
Có vẻ chuyện Sa Mách Quyền bỏ gánh không làm gây nên ảnh hưởng khá lớn. Ngay đêm đó Hoàng Trạch lại một lần nữa mò ra khỏi thành.
Vẫn là chỗ cũ bãi đất hoang, nhưng lần này đến đây cũng chỉ có mình hắn.
Chỉ thấy lão đầu này từ trong người lấy ra một chiếc lư đồng nhỏ đặt dưới đất, sau đó lại lấy ra một nén hương ngắn tầm 1 gang tay, to như chiếc đũa vậy cắm xuống rồi châm lửa.
Que hương kia lập tức bùng lên ngọn lửa màu xanh ma chơi, trong bóng tối lập lòe huỳnh quang phá lệ âm trầm.
Làm xong đây hết thảy, lão Hoàng liền yên lặng ngồi tĩnh tọa một bên chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, phía xa chân trời hiện lên một vệt hắc mang, đang dùng tốc độ kinh khủng bay đến bên này.
Huyết Y Tôn Giả đến!
Tại trên bầu trời thông qua Tia Chớp nhìn thấy cảnh này Tống Khuyết tinh thần bỗng rung lên. Cuối cùng cũng bắt được này tặc tung tích lần nữa.
Khoảng cách quá xa, hắn tự nhiên không nghe rõ 2 thằng này nói gì. Lúc này đã sớm điều khiển tia chớp đón đầu hướng phía lão Huyết đi về chờ sẵn.
Chờ đợi một hồi, đợi dưới kia Huyết Y nghe xong tin xấu rồi tức giận lung tung phát tiết một phen sau, cả hai lúc này mới tách ra ai về nhà đấy.
Bên này Tống lão gia cũng lập tức tăng hết tốc lực bám theo Lệ quỷ. Có chuẩn bị trước, hơn nữa ngao du trên bầu trời Tia Chớp góc quan sát cực rộng, cuối cùng lần này hắn cũng tìm được kẻ này đích đến.
Đó là một đầm nước nhỏ cách nơi lần trước Tiểu Yến Tử mất dấu không xa. Trước đó Tống Khuyết cũng từng điều tra qua đây, nhưng không thấy gì khả nghi nên cũng không làm sao quan tâm.
Hoá ra lại là ở chỗ này.
Dưới kia rất có thể là hang quỷ, Tống ba ba tự nhiên không dám để mình bảo bối con ngoan liều lĩnh hạ xuống kiểm tra hư thật. Lúc này bản thể hắn ở Mai Trang liền chạy ra hồ nước, tuỳ ý bắt bừa một con cá đem giết chết sau liền ném vào trong không gian.
Đầu này, Tia Chớp từ từ hạ thấp độ cao, đợi bay ngang qua bên dưới đầm nước trên đầu mấy chục trượng sau Tống Khuyết liền đem con cá thả ra, phân hồn cũng nhanh chóng thoát ly Tia Chớp, dặn nó quay về nhà rồi nhanh chóng bám thân vào cá nhỏ, trên không trung giãy mình một cái quen thuộc mới thân thể xong liền một đầu cắm xuống thuỷ đàm.
“Rào!!”
Chưa từng phụ thân lên thuỷ sinh vật, lúc ban đầu Tống Khuyết cũng hơi bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh hắn đã tìm được cảm giác, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Một hồ nước không quá rộng, đường kính chỉ tầm 20m như vậy, bên trong cũng không thấy có gì sinh vật tồn tại, lộ ra một bộ tử khí trầm trầm.
Dưới đáy kia chỉ có một khe nước ngầm, nhưng cũng rất nhỏ, một người trưởng thành là tuyệt đối không có cách nào đi qua đấy.
Tống lão gia nhíu chặt lông mày, tại dưới nước Lĩnh Vực của hắn được tăng lên dữ dội, bây giờ cũng đã đạt đến phạm vi gần 100m. Nhưng dù là thế vẫn không thể nhìn thấy mạch nước này thông về đâu.
Như vậy lão Huyết hang ổ nhất định phải còn một lối vào khác, hoặc Lệ quỷ chui xuống đây chỉ để tung hoả mù, nó đã độn thổ trốn đi một hướng khác.
Nghĩ đến trường hợp thứ 2, Tống gia nội tâm liền lộp bộp đánh trống. Thực sự đối với quỷ quái thứ này hắn chẳng hay biết gì, chỉ nghe nói nó có thể phi thiên độn địa, đi xuyên tường như người ăn cơm uống nước bình thường, cũng không thể loại trừ khả năng này xảy ra.
Nhưng ngẫm lại nếu hàng này có thể làm được như thế, Huyết Y lão tặc kia đã không cần tốn công quanh quanh quấn quấn nghi binh một vòng, Tống Khuyết liền an tâm phần nào.
Muốn biết thực hư thế nào, đi xuống tìm hiểu liền rõ. Hắn không nghĩ nhiều nữa liền cắm đầu chui vào trong mạch nước.
Trong này tối đen như mực, nếu không phải có Lĩnh Vực quan trắc ra địa hình có lẽ tiểu ngư đã bị hắn đâm vào vách đá mất lần cho đầu rơi máu chảy mấy lần.
Cũng may dưới này chỉ có một dòng độc đạo như vậy, không phân nhánh linh tinh nếu không Tống đại quan nhân hôm nay phải hộc máu không thể. Cứ thế cắm đầu bơi mãi bơi mãi, hơn một khắc chung rồi hắn còn chưa tìm thấy một chút nào ánh sáng nơi cuối đường hầm.
Đang lúc Tống Khuyết tâm tình dần trở nên nôn nóng, bỗng lúc này trong Lĩnh Vực liền cảm nhận thấy mấy đạo băng lãnh khí tức đang hướng về bên mình nhanh chóng bơi đến.
Quỷ hồn!
Cảm nhận từ trên thân thể đối phương toát ra bạo lệ ý niệm, Tống gia mừng quá đỗi. Cá con tại hắn điều khiển dưới như thiêu thân lao vào lửa nhanh chóng tiến lên.
Đến rồi, đối diện bên kia là một hang động, trong đó còn có mấy cỗ khí tức cực kỳ cường đại.
Chỉ kịp quan sát đến nhiều như vậy, cá con liền bị mấy con âm quỷ cho phanh thây xé xác rồi. Vì sợ đả thảo kinh xà, Tống Khuyết cũng không phản kháng, lập tức đem phân hồn thu về, tuỳ ý cho bọn chúng từ từ thưởng thức mỹ thực.
Nơi này hẳn là ổ chó của Huyết Y Tôn Giả không sai, có cái này phát hiện hắn đã thấy hôm nay một chuyến đủ hài lòng.
......
Trở lại bản thể,
Đã tìm được tung tích lão Huyết, đêm đó Tống đại quan nhân chính là kích động suốt đêm tính toán.
Dựa theo thời gian cùng tốc độ bơi của cá nhỏ, như vậy tặc nhân hang ổ chỉ có thể cách đầm nước đó trong phạm vi bán kính tầm 3 – 4 dặm. Mấy ngày nay không thiếu điều tra bên dưới địa lý Tống Khuyết trong lòng đã khoanh vùng được 5 nơi đối phương nhất định phải ẩn náu.
Nhưng trứng đau chính là trong đó 2 chỗ lại là khu dân cư, đó là Bắc Liêm huyện thành cùng gần đó một sơn thôn Tang Tuyền Thôn. Những nơi này hộ dân khá đông, muốn điều tra hoàn tất cũng sẽ là một việc rất tốn thời gian.
Mà trước đây nghe giọng điệu Huyết Y, thằng này đang chuẩn bị một cái đại bảo bối, nếu xong sẽ cho mình thưởng thức. Tống đại quan nhân hắn sợ là cũng không có nhiều thời gian như vậy nha.
Chưa nghĩ ra cách, Tống Khuyết đành tiếp tục làm việc thủ công, để Tiểu Yến Tử vất vả một chuyến từng nơi từng nơi quan sát.
Hiệu quả tất nhiên không ra sao, 1 ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được tặc nhân tung tích. Thật sự rất sợ đối phương chui xuống hang ngầm quá sâu, vậy Lĩnh Vực cũng không thể với tới.
Đang lúc Tống gia sầu mi khổ kiểm vắt óc mà suy nghĩ đối sách, có người nhất thiết cứ không để hắn được yên lành.
“Thiếu gia, có chuyện cấp báo!”
Nhìn lão Nhiếp sắc mặt ngưng trọng, Tống Khuyết cũng buồn bực:
“Chuyện gì?”
“Thiếu gia, Linh Giang Bang thả lời chính bọn họ là người tiêu diệt Hùng Kê Trại, vì thế tại đầu bên kia Ưng Giản Sầu bọn chúng cũng thiết lập một trạm thu phí. Càng quá đáng là mức thu cao dọa người, so với chúng ta bên này còn tâng gấp 10 lần.
Từ sáng sớm hôm nay không thiếu thương gia hàng hóa liền bị mắc kẹt ở đó không thể thông qua. Nhiều người đã phải chở hàng quay về, tạm thời chưa gây quá nhiều thiệt hại nhưng việc này đang gây hoang mang rất lớn trong lòng bách tính.”
F*UCK YOUR MOM!
Tống đại quan nhân thiếu chút thì phải phá mồm văng tục.
Việc không đâu vào đâu đã đủ khiến người bực mình, Đỗ Như Hối tiện nhân này cứ mấy hôm lại nhảy ra giễu võ giương oai, muốn trèo lên đi ị trên đầu hắn. quá làm người buồn nôn!
Thì ra mày chọn cái chết! – Tống Khuyết hai mắt bắn ra đáng sợ sát cơ.
“Đi dặn dò phía dưới người giữ vững tỉnh táo, không cần làm điều gì manh động. Chuyện này ta sẽ tự tìm cách xử lý.”
“Thiếu gia, có việc xin mời cho chúng ta phân phó, ngài không cần đích thân phạm hiểm.” – Nhìn hắn bộ dáng này, Nhiếp Phong cũng rất sợ nhà mình thiếu gia làm điều gì dại dột, vội vàng xung phong nhận việc.
Nhưng hắn nghĩ nhiều, chưa có đủ nắm chắc Tống Khuyết mới không dễ dàng động thủ với lão Đỗ đâu. Hắn chỉ là muốn cho hắn một bài học nhớ đời thôi.
“Yên tâm, bản thiếu cũng không ngu như thế. Ta còn một vị bằng hữu, hắn sẽ thay ta giải quyết việc này.”
Tuy không hiểu nhà mình lão đại kiếm đâu ra bằng hữu, nhưng nghe hắn giọng điệu nhẹ nhàng vậy lão Nhiếp mới yên tâm gật đầu:
“Vậy được, thiếu gia, để ta đi truyền lệnh ngài xuống bên dưới huynh đệ.”
“Ân, đi đi!”
Tống Khuyết mệt mỏi nói một câu liền nhắm mắt nằm ngửa ra ghế dài, a Mật a Tử hai nha đầu lúc này rất thiếp tâm tiến lên vì hắn bóp trán.
Cảm nhận trên mặt những ngón tay mát lạnh đang xoa nhẹ, ngửi trên người hai nàng thoang thoảng u hương, Tống lão gia vốn nhíu thật chặt lông mày mới dần dần giãn ra, thư thái nằm lim dim nghỉ dưỡng.
.......
Đêm tối,
Linh Giang Quận, Bến tàu.
Nơi này lần trước trải qua một lần tao tặc xong liền trở nên cẩn thận rất nhiều, trời vừa bắt đầu tối đã đốt đèn sáng rực, các đội lính tuần tra đã trải đều ra các nẻo, nghiêm mật đi tuần canh gác.
Hôm nay trời lại sáng trăng, dù đã được phía trên dặn dò cẩn thận nhưng mấy vị đội trưởng đều cảm thấy Bang chủ cùng các vị Trưởng lão lo nghĩ quá nhiều. Bằng nơi này nhân lực bố trí, kể cả một con chuột nhắt chạy qua cũng sẽ lập tức bị phát hiện, đừng nói một đại người sống, muốn âm thầm vào đây phá hoại là điều không thể nào.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ thế. Đã các vị đại lão gia lệnh, bọn họ vẫn nghiêm túc tuần tra. Bất cứ gió lay cỏ động, một dấu hiệu nhỏ nào cũng không bỏ sót.
Nhưng tiểu tặc nào đó sáo lộ sâu, chơi bằng đường hàng không, cái này chính là đám lính canh không thể ngờ tới.
Chỉ thấy trong đêm, một con Dạ Huyền Yến đen nhánh, to bằng nắm tay khẽ liệng đôi cánh, từ trên cao vút tầng trời nhẹ nhàng đáp xuống một kho hàng. Không vang lên bất cứ một tiếng động hay gây nên người nào chú ý.
Lĩnh Vực trải rộng ra xung quanh, Tiểu Yến Tử bắt đầu tìm kiếm lỗ thông gió. Đáng tiếc trải qua một lần, lão Đỗ bây giờ đã học khôn, những kho hàng này đều được thiết kế kín mít, được làm bằng gạch, đá chắc chắn lại chống cháy, gây trở ngại rất lớn đến nó công việc châm ngòi thổi lửa.
Không tìm được cách chơi âm thầm, Tống lão gia liền quyết định chơi một vố lớn.
Tại Tiểu Yến Tử vừa đứng vị trí, bất ngờ một nam tử mặc bên trong áo giáp, bên ngoài là áo choàng màu đen che bao bọc thân thể, đầu còn đội mũ giáp đột ngột xuất hiện. Chỉ thấy người này đưa tay bắt lấy chim nhỏ cho nó nằm chắc lên trên đầu mình, sau đó không nói hai lời chính là cầm búa lớn hung hăng hướng dưới chân làm bằng ngói mái nhà đập mạnh.
“Ầm!”
“Ai?” – Xung quanh lính gác hết hồn, tất cả như ong vỡ tổ chạy về bên này.
Thoáng một cái, toàn bộ kho hàng lâm vào hỗn loạn.