Đêm hôm qua vừa lóc cóc trở về nhà, sáng hôm nay Tống Khuyết đã không thể không kéo theo mình trên tay chiến lực mạnh nhất vội vàng quay lại Thanh Hà.
“Lão Nhiếp, lần này ngươi cũng có thể thấy chúng ta tình báo ngành còn là nghiêm trọng không đủ kịp thời chứ? Cứ bị động đợi người đánh đến tận cửa mới biết thế này cũng không phải biện pháp, trong thời gian sắp tới nhất định phải cho ta cải cách lại, ít nhất ta muốn Linh Giang bên kia hơi có gió động cỏ lay vậy bên này ta phải lập tức phải có được tin tức rồi.” – Trên đường đi, Tống lão gia còn không quên hướng lão Nhiếp càu nhàu.
Nghe hắn nói thế, Nhiếp Phong mặt cũng nhăn thành trái mướp đắng. Hắn đồng dạng nhận ra mình ngành tình báo bất cập, nhưng vốn hắn cũng không phải chuyên nghiệp đào tạo môn này, thật sự nhất thời xoay sở thiếu biện pháp nha.
Nhưng thiếu gia đã ra lệnh, lão Nhiếp còn là nghiêm mặt đưa ra quân lệnh:
“Rõ, thiếu gia!”
Nhìn thằng này bộ dáng, Tống Khuyết tuy không muốn đặt ra quá nhiều áp lực cho hắn nhưng bây giờ thực sự là thời không đợi người, bản thân hắn cũng không còn nhân tuyển nào khác giao trọng trách.
Tình báo nhân tài khó tìm, hơn nữa có thể hoàn toàn tin tưởng vậy càng là khó khăn, thế lực phát tích quá nhanh chính là như thế nhiều chuyện bối rối. Tống đại quan nhân đành ôn tồn cho mình tiểu đệ bày mưu nghĩ kế:
“Ngươi có thể âm thầm đi tìm hiểu, thu mua trong Linh Giang thành một tổ chức phong môi sẵn có để sử dụng. Hơn nữa không phải Thuận Phong Tiêu Cục bây giờ đã thông thương qua đó rồi sao, trong quận thành vậy cũng có một gian chi nhánh chứ, chúng ta có thể tận dụng địa bàn đó trước chiêu mộ nhân thủ.
Còn vấn đề truyền đạt tin tức, vậy có thể dùng các loại chim đưa thư, như bồ câu, chim cắt, hay như của ta Dạ Huyền Yến, ngươi cứ mạnh dạn mua về một nhóm bản thiếu gia sẽ giúp ngươi huấn luyện, đảm bảo chỉ trong một khắc chung thư tín có thể thuận lợi mang từ Linh Giang về đến Thanh Hà, vừa nhanh lại vừa an toàn bí mật.”
“Phải tìm mọi biện pháp khắc phục khó khăn cho ta, việc này đã đến mức cực kỳ cấp bách, không thể chậm trễ nữa rồi.”
Tống Khuyết dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt không tha nghi vấn nghiêm nghị dặn dò.
“Thiếu gia! Trước đó ta cũng thường xuyên làm tổng hợp tình báo, không bằng để thuộc hạ giúp đỡ Nhiếp huynh một tay.”
May mắn lúc này Dương Kế Nghiệp đứng ra ứng cử, cái này để Tống gia vui mừng quá đỗi.
Hắn hưng phấn vỗ mạnh lên đầu mình quát lớn:
“Đúng vậy, làm sao ta lại quên có lão Dương ngươi một vị kinh nghiệm đầy mình dũng tướng đây, ha hả, vậy việc này bản thiếu gia liền giao cho hai người các ngươi rồi. Muốn tiền có tiền muốn người có người, các ngươi cần gì ta cũng sẽ toàn lực duy trì, nhất định phải mau chóng đem chỗ này thiếu hụt đền bù lên cho ta.”
“Rõ, thiếu gia!” – Hai người trung khí mười phần đồng thanh hô vang.
“Dương huynh, sau này làm phiền ngươi rồi!” – Nhiếp Phong mặt không ức chế được vui sướng quay sang Dương Kế Nghiệp chân thành cảm tạ.
“Nhiếp huynh khách khí, vì thiếu gia phân ưu chính là chúng ta những người này chức trách, nói gì phiền hay không phiền.”
Dương Kế Nghiệp khiêm tốn nói, mắt còn như có như không liếc qua bên cạnh một người nào đó làm lão Tả cảm thấy sau lưng như có người cầm gai đâm mình cột sống, nhăn nhó khó chịu hồi lâu thần côn này mới không thể không căng mặt cười nói:
“Thiếu gia! Nhiếp lão đệ, Dương lão đệ, tại hạ đầu nhập vào thiếu gia đến giờ chỉ toàn ăn không ngồi rồi cũng thấy trong lòng bứt rứt, hai vị vừa rồi bàn bạc công việc có thể hay không để ta được giúp đỡ một tay, có gì làm xin cứ sai khiến đừng ngại, tại hạ nhất định sẽ không chối từ.”
“Ha ha, lại có lão Tả ngươi bậc này trí tướng gia nhập, vậy ta còn lo gì việc lớn không thành, rất tốt!” – Tống gia không keo kiệt đưa lời khen ngợi.
Dương Kế Nghiệp lúc này cũng hài lòng thân thiện đối với hắn gật đầu:
“Tả huynh có lòng, sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực phò giúp thiếu gia chính là, có việc cần dùng tiểu đệ nhất định sẽ không với ngươi khách khí.”
Cảm giác gai người sau lưng biến mất vô tung, Tả Mục lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Quả thật bước vào giang hồ thân bất do kỷ nha, một bước đi nhầm thành thiên cổ hận, Tả gia hắn đã là càng nhúng càng sâu.
Một đoàn người tại không khí hòa thuận ấm cúng vui sướng chạy vào trong Thanh Hà thành Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ. Kêu gọi lên một đám huynh đệ, dòng người lại hùng dũng mênh mông từ cửa Nam mà ra, dũng mãnh tràn về ở ngoài đó nơi Lãng Bạc Hồ.
........
Thiên Thượng Nhân Gian.
Như thường lệ, nơi này buổi sáng chính là thời điểm an bình nhất trong ngày. Thuyền hoa đã về bờ, đám thanh lâu nữ tử yên yên ổn ổn đi về phòng ngủ bù mỹ dung giấc, đám khách làng chơi cùng ma cờ bạc sau một đem sát phạt ăn chơi hầu hết cũng mệt như cẩu, đã đi tìm chỗ nào mát mẻ hồi sức cấp cứu đi, để dãy phố này hiện lên một phong thái khó được ung dung tĩnh lặng.
Nhưng hôm nay, theo Linh Giang Bang đám người ập đến, toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian liền như chậu nước thả vào cục vôi, lập tức nổ tung chảo, đâu đâu cũng là vang vọng tiếng khóc lóc quát mắng đập phá, để lòng người bàng hoàng không thôi.
“Đem tất cả nhân chứng trên tàu hôm qua mang về trong bang cho ta, ai phản kháng giết chết bất luận tội!”
Nhìn mình bang chúng tay chân co cóng không dám hạ thủ với đám mảnh mai liễu yếu nữ tử, Đỗ Như Hối mặt trầm như nước lạnh lùng quát lớn.
“Rõ!”
Dưới tay hắn thuộc hạ không dám trái lời, lập tức hóa thân mãnh hổ hung thần ác sát lượng ra đồ đao, trước hết cho mấy người lớn giọng nhất vào cái bạt tai rồi nhất nhất trói lại.
“Tha mạng.... ta không biết gì cả!”
“Chúng ta cái gì cũng không biết....!”
Tiếng van xin thảm thiết văng vẳng khắp nơi, nhưng không có một người nhẹ dạ nương tay, vẫn đâu vào đấy thẳng tay đàn áp.
“Rầm rầm rầm.....”
Đúng lúc mấy người tuyệt vọng gần chết, một loạt tiếng to rõ trầm trọng bước chân truyền đến.
“Dừng tay!”
Theo một tiếng quát lớn, dẫn đầu đoàn quân oai vệ hùng dũng Tống Khuyết mấy người cũng đã hiện thân xuất hiện nơi cuối con đường.
Không ra một lát, hơn 300 vị Nguyệt Khuyết Các mãnh sĩ đã đem trọn vẹn nơi này vây chặt như nêm cối.
Nhìn mình thủ hạ các sòng bạc, tử lâu, khách điếm... quản sự người đều bị người trông chừng trói lại, Tống Khuyết hai mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Lập tức thả người!”
“Hừ!” – Đáp lại hắn chỉ là một giọng hừ lạnh.
Tống gia ngực sát cơ sôi trào, nheo mắt lại hờ hững mở miệng:
“Ba... hai... một!”
“Ngươi dám!”
Còn chưa kịp để Đỗ Như Hối có điều động tác, hai tay Tống Khuyết đã cực tốc vung lên, hơn chục đạo hàn mang lấp lóe biến mất, ngay sau đó xa xa cầm đao kiếm canh giữ mấy vị Linh Giang Bang chúng liền khó tin ôm cổ họng gục xuống, mỗi người trên yết hầu tại đồng dạng vị trí đều găm sâu một ngọn liễu diệp đao ngập sâu tận cán, chết không thể chết lại.
“Ngươi muốn chết!” – Đỗ Như Hối gầm lên điên cuồng.
“Lão tử sợ ngươi!”
Nhìn lão tặc này hung mãnh vồ lên, Tống Khuyết không chút nào khiếp sợ, Tesseract sôi trào tiến vào Siêu Thần trạng thái, lập tức từ trên ngựa phi thân nhảy ra, trên đường cả người cơ bắp bất chợt phồng lên một vòng, một thân hồng hoang tứ Tượng lực điên cuồng từ tay phải tiết chú.
Kích Địa Chùy!
“Ầm!”
“Bạch bạch bạch...”
Một tiếng kinh thiên nổ mạng vang lên, cả hai người đồng loạt đều phải lui về sau 3 bước.
Cảm nhận trên tay tê dại đau đớn, Đỗ Như Hối trong lòng nổi lên thao thiên cự lãng, thật lâu không thể bình tĩnh.
Mới qua được bao lâu, lúc trước còn dưới tay mình bị tùy ý đùa bỡn tiểu gia hỏa bây giờ đã có thể cùng mình đến cái lực lượng ngang nhau, đây là đang nằm mơ chăng?
Tống gia tay phải lúc này cũng bị lão tặc này 4, 5 đạo âm kình tàn phá bừa bãi trong kinh mạch, nhưng có Tesseract nhanh chóng xua đuổi, xoa dịu cơn đau, hắn mặt vẫn tỉnh bơ lạnh nhạt mở miệng.
“Đỗ Bang chủ, đã nửa năm không gặp, không biết hôm nay ngươi mang người đến địa bàn ta quấy phá là có ý gì?”
Nghe hắn câu hỏi, Đỗ Như Hối bất chợt rùng mình bừng tỉnh.
Lần trước đến ám sát, thằng này vậy mà đã phát hiện ra thân phận của mình.
Tiện đà hắn trong lòng dâng trào vô biên vô tận sát cơ, cũng không phủ nhận chỉ lạnh lẽo âm u nói:
“Đúng thế, nửa năm không gặp, thật không ngờ tiểu tử ngươi đã tiến bộ đến mức như này, thật sự quá khó để người tin tưởng.”
Dùng hai câu không ngờ mới đầy đủ diễn giải trong lòng hắn hiện nay trong lòng chấn động.
Bực này tiềm lực, bực này tốc độ trưởng thành, quả nhiên đây mới chân chính là mình trong lòng mối họa lớn. Thật hối hận ngày xưa không thể quyết đoán gạt trừ kẻ này.
Không để ý vị này Đỗ Bang chủ trong lòng suy nghĩ, Tống Khuyết lần nữa lạnh lùng vấn tội:
“Đỗ Bang chủ, ngươi vẫn chưa trả lời ta tự dưng mang người đến địa bàn của ta đập phá cướp đoạt là có ý gì? Có cần hay không để tại hạ viết một bức thư lên Triệu Hội trưởng cùng Triệu Minh chủ nhờ hai vị thay ta phân trần đòi lại lẽ phải?”
Đỗ Như Hối nhướng mày:
“Hừ, không cần đem Triệu Minh chủ ra dọa ta. Những người này liên quan đến Linh Giang Bang một người trưởng lão cái chết, ai cũng không thoát được liên can, bản tọa hôm nay nhất định phải dẫn người đi tra hỏi cho rõ ràng. Việc này chính là thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không trách móc được chúng ta.”
“Thật sao?” – Tống đại quan nhân đồng dạng cười lạnh.
“Những người này chính là ta thuộc hạ hoặc trên địa bàn của ta khách nhân, bảo vệ bọn họ an toàn đối với ta cũng là thiên kinh địa nghĩa. Hôm nay có Tống mỗ nơi này, ai cũng không thể mang được người rời đi.”
Thật sâu nhìn chăm chú vào hắn như phệ người mãnh hổ, Đỗ Như Hối gằn từng câu từng chữ:
“Ngươi. Đây là muốn cùng Linh Giang Bang là địch sao?”
Không chút nào yếu thế, trong đầu Đạo Ma Pháp tướng bùng nổ ra mãnh liệt quang huy, Tống Khuyết dàn trào khí thế ngút trời chém đinh chặt sắt:
“Một... là tử chiến. Hai.. là bây giờ lập tức rời đi. Sẽ không có con đường thứ ba, là chiến là lùi tùy cho ngươi chọn!”
Hắn đây cũng là quả quyết, kế hoạch không cản nổi biến hóa, nếu Đỗ Như Hối khăng khăng một mực, vậy hôm nay Tống gia cũng không ngại bỏ ra thảm thống đại giới làm thịt con chó này.
Đối phương nhân thủ ở vào hoàn cảnh xấu, đâu ra đấy mới có chưa đến 50 người, vừa bị mình giết hơn 10 vậy chỉ còn 30 ra mặt, so sánh với Nguyệt Khuyết Các bên này hơn 300 người vậy chính là tiên thiên áp đảo tính ưu thế.
Lấy thịt đè người lấy nhiều khi ít là Tống đại quan nhân thích nhất rồi, dù không giết được Đỗ tặc cũng nhất định phải chặt hắn một đám vây cánh. Để hắn có thể khắc sâu giáo huấn mà ghi nhớ một điều.
Đừng đùa với Tống gia!