Thanh Hà thành nam, Lãng Bạc Hồ.

Theo buổi trưa thời gian dần tới gần, tại Thiên Thượng Nhân Gian chỗ này cũng đã xuất hiện không ít tân khách.

Có Tống gia cùng Nguyệt Khuyết Các cái này bá chủ lời mời, Thanh Hà thành một đám cường hào rất vui vẻ nể mặt mà dắt nhau đến đây cho hắn cổ động, náo nhiệt bầu không khí đấy.

Ngoài ra còn có không ít ngoại lai võ giả, nghe tuyên truyền rầm rộ nơi này có không hết Liệt Hỏa Tửu, có xung quanh các dân tộc thiểu số đặc sắc mỹ nữ, đến chơi lại có quà tặng đem về, cả đám đã sớm kích động đổ xô kéo đến nơi này tìm hiểu đến tột cùng.

Vì thế ngay từ khi chưa mở cửa, Thiên Thượng Nhân Gian bên ngoài cổng chào đã tụ tập đông nghìn nghịt đám người, tiếng nhốn nháo trò chuyện sinh động không ngớt.

“Tống hiền chất, chúc mừng ngươi sinh ý khai trương đại cát!”

Từ Thanh dẫn theo một phiếu quan viên đợi đến sát nút thời gian cắt băng khánh thành mới khoan thai đuổi đến.

“Ha ha, hai vị bá phụ, Thập đại nhân, chư vị đại nhân, đa tạ mọi người hôm nay đã đến đây cho ta cổ động.” - Trông thấy Từ, Ngô mấy người, Tống Khuyết liền cáo từ mấy vị quan khách vui vẻ tiến lên tiếp đón.

Nhìn nơi này mỹ lệ cảnh sắc, ngay ngắn trật tự rõ ràng quy hoạch cùng bề thế cửa hàng, Từ Thanh cũng không khỏi cảm thán:

“Hiền chất, các ngươi Nguyệt Khuyết Các thực sự bạo tay, lần này phải đập vào đây không ít bạc chứ?”

“Ha ha, cũng không có bao nhiêu, đâu vào đấy cũng chỉ có trăm vạn lượng mà thôi.” - Tống gia không ngượng ngùng chút nào đem số tiền làm tròn lên một phen.

Quả nhiên, nghe này con số, không những Từ Thanh, ngay cả chung quanh đám tân khách cũng đều chấn động, không khỏi đối với Nguyệt Khuyết Các thâm hậu nội tình bội phục thêm một phần.

“Tống Khuyết ngươi đem hết các tụ điểm ăn chơi mang ra ngoài thành thế này cũng coi như đang giúp ta đại ân, sau này trong thành trị an có thể sẽ nhẹ nhàng không ít.”

“Ha ha, bá phụ quá khen rồi! Vì Thann Hà thành trị an đóng góp cũng là chúng ta người một phần bổn phận.”

Lời hay mọi người thích nghe, tất cả mọi người cho nhau khách sáo một phen đều cười lên vui vẻ. Ngô Thiên lúc này cũng âm thầm vì Tống Khuyết cùng Ngô gia tương lai mà vui mừng vạn phần.

Cùng mấy người trò chuyện một phen, Tống Khuyết liền mời Thanh Hà 3 vị quan phụ mẫu tiến lên trên bục cao trải, hướng dẫn mấy người một phen liền bắt đầu tiến hành cắt băng nghi thức.

Cái này thể thức mới lạ đến từ bên kia thế giới đặc sắc văn hoá để mọi người đều hứng thú mười phần.

…….

“Chư vị, tại đây ta xin đa tạ mọi người đã nể mặt đến cho nơi này Thiên Thượng Nhân Gian cổ động nhân ngày khai trương.

Chút nữa sẽ có Nguyệt Khuyết Các huynh đệ đến cho mọi người phát một tờ phiếu, bằng phiếu này chư vị có thể đến sòng bạc, tửu lâu hay khách sạn thanh toán một số tiền tương ứng với 1 lượng bạc tiêu phí.”

“Số tiền tuy nhỏ nhưng đó chính là tấm lòng tại hạ tri ân đến mọi người, mong chư vị chớ chê.”

“Tống thiếu vạn tuế!” … “Tống gia vạn tuế!” ….

Không thiếu người chính là nghe tin tức này mà chạy đến, lúc này được Tống Khuyết chính thức xác nhận cả đám liền tập thể sôi trào, đồng loạt hô vang vạn tuế, thanh thế kia cực kỳ tráng quan.

Mỉm cười đưa tay ra áp áp bầu không khí đang náo nhiệt xuống, hắn lúc này mới mời Từ, Ngô, Thập 3 vị quan phụ mẫu cùng mình tiến lên, mỗi người cầm lấy một cây kéo vàng tại tấm khăn lụa đỏ cắ xuống một đường làm lễ cắt băng khánh thành.

“Ầm!”

“Cheng cheng... cheng... cheng...”

Vải đỏ vừa rơi, đội lễ nhạc đã lập tức khua vang chiêng trống, một đội múa lân sư rồng cũng lúc này từ phía sau hai bên sôi nổi nhảy ra, cộng với bên dưới đồng loạt vang lên tiếng người vỗ tay hò hét, bầu không khí chính thức được đẩy đến cao trào.

“Bá phụ, mấy vị đại nhân, đa tạ mọi người đã đến đây cổ động. Hôm nay liền để tiểu tử là hướng dẫn, dẫn mọi người vào trong thăm thú một phen.”

“Được, ta cũng đã không chờ được muốn xem Tống Khuyết ngươi tốn hao cả trăm vạn bạc xây dựng Thiên Thượng Nhân Gian có phải xứng với tên gọi như vậy.” – Từ Thanh sang sảng thay mặt đoàn người đáp ứng rồi.

“Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng!” – Tống đại quan nhân mỉm cười đi trước dẫn đường.

“Chư vị, phía trước là sòng bạc!”

Địa điểm đầu tiên mọi người tìm đến đó chính là sòng bạc, đây cũng là toàn bộ khu này chủ yếu sinh ý.

Vừa bước chân vào đây, mấy người dù có hay không thường xuyên đi đổ tràng cũng lập tức nhận ra sự khác biệt.

Rất cao đoan đại khí rồi, so với bình thường nơi khác sòng bạc cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần.

Không gian rộng rãi mà thoáng đáng, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm, toàn bộ chia làm 2 tầng, tầng dưới đại sảnh cùng bên trên mấy gian phòng khách vip.

Dù là bình thường nhất ở dưới đại sảnh, cũng không có cảnh chen lấn xô bồ, mấy chục người chen chúc vào một bàn. Tại đây ở các góc đều bày biện rất nhiều chiếu bạc nhỏ, nhà cái thống nhất một bộ màu đen tu thân trang phục, có ghi tên hiệu nhân viên đàng hoàng, nhìn qua đã cho người cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp.

Nhân viên thân thiện vui vẻ, thi thoảng lại có mấy vị tài nữ, ăn mặc duyên dáng yêu kiều như hồ điệp bay qua bay lại, để người nhìn vào cảnh đẹp ý vui.

Mấy cô bé này tất cả đều là của hai cái thanh lâu bên cạnh, dựa theo Tống Khuyết nhắc nhở, bọn họ nghiệp vụ không chỉ làm tối, ban ngày cũng sẽ thường xuyên chịu khó qua đây lượn lờ, gặp ai có nhu cầu liền đi cùng cho vị này lão gia hoan hô reo hò cổ vũ. Đôi khi gặp khách thắng bạc vui vẻ thưởng tiền, bọn họ còn nhận được nhiều hơn là số tiền vất vả kiếm được từ da thịt sinh ý.

Chỉ có thể nói hợp tác song thắng, hai bên đều có nhu cầu.

Sòng bạc chính là linh hồn của khu giải trí, vì vậy tìm cách níu giữ chân khách hàng cũng là yêu cầu đặt lên hàng đầu.

Ở đây ngươi chơi bạc, đói khát có thể để nhân viên sang tửu lâu gọi cơm về vừa ăn vừa đánh, nếu mệt mỏi quá vậy khách sạn ngay tại đằng sau, ngươi cũng có thể gọi thêm cô nương đến tâm sự giảm căng thẳng, nói chung cần gì đều có.

Chỉ cần ngươi còn tiền, vậy cả ngày ngươi không bước chân ra khỏi nơi này cũng có thể sống tiêu dao khoái hoạt.

“Hiền chất, ngươi thật sự rất biết kinh doanh.” – Nhìn đây hết thảy, bằng Từ Thanh mấy người trí tuệ cũng hiểu ra một chút môn đạo, lúc này đều thán phục quay sang cho Tống lão gia một ngón tay cái.

“Bá phụ quá khen, chủ yếu là phía dưới người làm việc, ta cũng không nhúng tay vào làm cái gì.” – Tống Khuyết vẫn rất khiêm tốn lắc đầu đem công lao nhường lại cho thuộc hạ.

Dẫn mấy người thăm thú một phen, Tống Khuyết mới vẫy tay ra hiệu, lúc này đã sớm chờ một bên nơi này quản sự người lập tức tiến lên hành lễ:

“Bái kiến Các chủ, thảo dân ra mắt chư vị đại nhân!”

Kẻ này vừa khéo chính là Phạm Nhất Vượng đệ đệ, gọi Phạm Nhất Vũ.

“Ân, không cần đa lễ. Lão Phạm, đi lấy ra một ít thẻ đánh bạc đưa các vị đại nhân.”

Nói rồi quay sang Từ, Ngô mấy người cười:

“Bá phụ, các ngài thử chơi mấy ván rồi cho ta góp ý để ta còn sửa chữa những chỗ thiếu sót, coi như giúp ta kiểm tra chỗ này chất lượng dịch vụ.”

Cái này trước đó đã được chuẩn bị kỹ càng, Phạm Nhất Vũ liền từ tay hạ nhân lấy ra một xấp thẻ đánh bạc, bắt đầu phân phát cho mỗi người 200 lượng.

Cái này có thể coi là quang minh chính đại đưa hối lộ.

Lão Từ hôm nay dẫn theo thuộc hạ ngoại trừ Ngô Thiên, Thập Thủ Hằng hai lão còn có hơn chục vị lớn nhỏ quan viên, không phải mỗi người đều như bọn hắn quyền cao chức trọng, tiền trà nước nhiều, 200 lượng cũng đã là vô cùng khá một khoản thu nhập.

Từ Thanh cũng không để mọi người khó xử, lúc này vô cùng sảng khoái cười lên sang sảng rồi đích thân cầm lấy phần mình thẻ đánh bạc.

“Ha ha, được, rất lâu chưa từng chơi cái này. Hôm nay ta cũng phải vui sướng đặt cược một phen.”

Có đại lão dẫn đầu, phía sau người liền buông lỏng tinh thần nhao nhao nhận lễ.

Từ, Ngô, Thập 3 người cũng sẽ không đem chút bạc vụn này để trong mắt, chỉ là vui vẻ tùy ý đi mấy chiếu bạc lung tung ném một phen, đợi thua sạch rồi mới khoái trá mỉm cười. Không quản phía dưới đám thuộc hạ là chơi hay đổi tiền, bọn hắn 3 lão liền bỏ mặc những người này, tiếp tục theo chân Tống Khuyết dẫn đi dạo xung quanh một vòng.

Đợi đến giữa trưa, 4 người gọi thêm Thiết Phi Long, Thẩm Tử Minh, Chung Hồng, Phạm Nhất Vượng cùng Hùng Bá mấy người đến một gian ven hồ tửu lâu ngồi xuống.

Vẫn là Nghênh Phong Các cái kia mập mạp Từ lão bản ra đón.

Thằng này dựa vào Từ Thanh quan hệ từ rất sớm đã xí một chỗ tửu lâu ở đây, bây giờ liền coi nơi này như chủ chi nhánh đến đẩy mạnh kinh doanh. Là người quen nên được Nguyệt Khuyết Các cho ra mức giá thuê nhà vô cùng ưu đãi.

Quen thuộc phối phương, quen thuộc khuôn mặt, mấy người rất nhanh mở ra chục bình Liệt Hỏa Tửu chia nhau rót vui sướng uống một hồi.

“Nào, chúc Tống Khuyết ngươi sinh ý thịnh vượng, làm ăn phát đạt!” – Không có người lạ, lão Từ cũng không cần cái gì để ý, lúc này há mồm gào lớn.

“Ha ha, đa tạ bá phụ, cạn!”

Nói một câu công tâm, Tống lão gia bây giờ tại nơi này chi số vốn lớn mở ra Thiên Thượng Nhân Gian, so với trong thành cũ sản nghiệp kia hiệu quả tăng lên cũng không rõ ràng.

Dù sao lượng tiêu phí cũng chỉ có vậy.

Nhưng hắn đây là đang hướng tương lai phía trước nhìn, theo Liệt Hỏa Tửu danh tiếng lên cao, chạy đến Thanh Hà người ngày một đông hơn, cả đám bợm nhậu giống như hành hương về đất tổ thăm viếng mang đến cho nơi này không thiếu thương cơ.

Hơn nữa hắn còn nhắm trước thông thương Bách tộc cái này rộng lớn đại thị trường đây, khi đó Thanh Hà chỗ này vị trí chiến lược sẽ không sầu thiếu người đến, việc làm ăn cũng có thể theo cấp số nhân mà bùng nổ tăng lên.

Đáng tiếc là đã bị Đỗ Như Hối thằng kia nhanh chân chiếm trước, hắn cũng chỉ có thể chậm rãi theo đuôi nhân gia húp miếng canh.

Nói ra cũng đủ buồn bực.

Đợi cơm no rượu say, tiễn đi mấy vị quan phụ mẫu, Tống gia liền giữ lời hứa cho Tả Mục con hàng này ở lại chỗ này chơi bời đập phá mấy ngày. Nhìn công việc đâu vào đấy tiến hành cực kỳ thuận lợi hắn liền yên lòng dẫn người trở về Mai Trang.

Tất nhiên để đề phòng thần côn kia giở trò chạy trốn, một chút biện pháp phòng vệ là không thể thiếu được.