Thanh Hà thành, một hàng ba chiếc Tống gia thiết xưởng đặc hữu cung cấp xe ngựa đang chầm chậm từ Đông môn tiến vào.
Dẫn đầu chính là Tứ đại gia tướng Hùng Bá, Nhiếp Phong, Dương Kế Nghiệp, Đao Tử. Mấy người vũ khí để hết lên một xe, cả 4 đều là tay trần cưỡi ngựa lên đường, nhưng dù như thế, bằng bọn họ trên thân thể tản mát ra khí tức, trên đường người không có bất cứ một ai dám lảng vảng ra trước đầu chặn lối.
Đừng nói bọn họ trên xe còn có cực kỳ tiên minh Nguyệt Khuyết Các tiêu chí một hình bán nguyệt màu bạc sáng lạnh.
Tại này một dãy, đây chính là biểu trưng cho chí cao tồn tại.
Tống lão gia còn là nhàn nhã nằm trong xe ăn bánh uống trà, một bên nghe Tả Mục giảng giải trên giang hồ thường thức, một bên vui sướng trêu chọc hai vị xinh đẹp như hoa tiểu nha hoàn.
Dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục qua. Nếu thật sự phải đối mặt với một vị Đại Tông sư vậy hắn cũng không có bất cứ biện pháp nào, vì thế Tống Khuyết cứ tạm gác chuyện này sang một bên tiếp tục tìm đối sách, còn hàng ngày đang làm như thế nào vậy liền tiếp tục làm như thế vậy, tạm thời cứ vui lên mà sống.
Còn lại mấy con sủng vật thì chen nhau nằm trong chiếc xe thứ ba, ngoại trừ Tiểu Hắc. Hàng này quá dọa người rồi, Tống gia cũng không muốn lúc này mang nó ra ngoài, nó còn là ngoan ngoãn nằm nhà trông coi Ngọc Dương Gạo cây non đi.
......
Đúng hẹn trở về trong thành gọi lên Lý thẩm mấy người, tại nơi này, Tống Khuyết còn nhìn thấy đã lâu không gặp Ngô Diệc cùng Quan Vũ hai người.
“Diệc ca! Các ngươi ở đây là cũng định đi một chuyến Hoàng Diệp Trấn sao?”
Vốn nghĩ chỉ là thuận miệng vừa hỏi thôi ai ngờ lão Ngô lúc này vui vẻ gật đầu:
“Đúng thế, a Khuyết, lâu ngày không về nơi đó ta hôm nay liền xin bá phụ cho nghỉ phép mấy hôm, tiện thể đi thăm a Phàm xem hắn cuộc sống tại Hoàng Diệp hiện nay thế nào.”
Nói ra mới nhớ, Diệc ca thằng kia đường đệ, Ngô Thiên nhi tử Ngô Phàm đại thiếu đang ở Hoàng Diệp trấn chỗ này phong thủy bảo địa cày cấp đây.
“Quan huynh vậy cũng đi cùng?”
Nghe Tống Khuyết hỏi, Quan Vũ tiếc nuối lắc đầu:
“Tống thiếu, tại hạ còn nhiều công việc không thể xin nghỉ, lần này chỉ là đến đưa tiễn mọi người thôi.”
“Vậy thật đáng tiếc, tại trong nhà cũ ta còn chôn khá nhiều rượu ngon đây. Lần này không thể cùng Quan huynh cộng ẩm.”
Lão Quan mặt lập tức nhăn lại như trái mướp đắng, nhưng biết làm sao, hắn cũng không có bá phụ làm Bộ đầu, ở đâu ra có thể tùy tiện xin nghỉ như thế, đáng hận vậy.
Đáng chết quan nhị đại – Quan Vũ đối với ai đó oán niệm rất sâu.
Không có thời gian dừng lại quá lâu, cùng lão Quan trò chuyện mấy câu Tống Khuyết liền kêu lên Lý gia một nhà.
Thực ra tất cả trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là Lý Tín tiểu tử này còn lằng nhằng không nỡ xa hắn tiểu tình nhân mấy ngày thôi, tại Tống gia trừng mắt nhìn sang, mấy người lập tức là có thể lên đường.
“Quan huynh, tạm biệt rồi! Yên tâm, khi về ta sẽ nhờ Diệc ca mang cho ngươi một bình nếm thử.”
“Đa tạ Tống thiếu!” – Quan Vũ lúc này sắc mặt mới vui lên, hớn hở vẫy tay liễn mọi người ra ngoài cổng thành.
…….
Trên đường đi, có lão Ngô cái này hiện ít gặp lão bằng hữu, Tống Khuyết cũng không rúc đầu trốn trong xe nữa mà ngồi ra bên ngoài ghế lái cùng hắn chuyện trò hàn huyên.
“Hắc hắc, Diệc ca, ngươi đã đột phá Tam giai chưa?”
Bị hỏi trúng chỗ đau, Ngô Diệc đen mặt quay đầu sang một bên không nói, ai biết càng như thế Tống tiện nhân càng hăng hái rồi:
“Hắc hắc, ta không thể không nói với ngươi, Diệc ca ngươi còn là quá lười biếng rồi. Nhìn nhìn Lý Tín, hắn một tán gái một luyện công, hai bên chiếu cố hai đầu nở hoa, bây giờ cũng đã là Tam giai Luyện gân võ giả.
Ngài đây vẫn còn là độc thân cẩu chứ, có phải hay không hàng ngày lãng phí tinh lực vào chuyện gì rồi? Thân thể mới là chúng ta tiền vốn nha, phải biết tiết chế một chút.”
Lão Ngô bị cũng bị thằng này nói thiếu chút hộc máu tam thăng. Hắn đây là lười biếng sao, từ khi đạt được Tống Khuyết tặng bí tịch, hắn cũng là bất kể nắng mưa hạ nóng đông lạnh ngày ngày chuyên cần luyện tập nha. Làm sao không đột phá được chính là không đột phá được, đến bây giờ vẫn còn ở Luyện nhục đại thành bồi hồi chưa tìm được môn khiếu.
Nhiều lúc Ngô Diệc cũng không khỏi bi quan thầm nghĩ chẳng lẽ tư chất của chính mình đã phế đến không thể cữu vãn rồi. Nhìn xung quanh mấy vị tiểu đệ mỗi ngày đột phá như ăn cơm uống nước bình thường, chính mình còn là dậm chân tại chỗ, hắn lòng cũng buồn bực đến lợi hại.
Bây giờ mình chỉ có thể bắt nạt được Chung Hồng – Ngô Diệc tuyệt vọng nhận ra.
Cũng may cho hắn hôm nay Hồng ca đang bậ giám sát công trình không đồng hành được, nếu không Chung Hồng hai bên hộ mấy vị Tam giai cao thủ sẵn sàng dạy lại thằng này làm người.
“Hì hì, Diệc ca, ngươi phải tự tỉnh lại bản thân, cố gắng lên một chút. Nếu không đợi Dương gia hai tỷ muội cũng vượt qua ngươi vậy quá mất mặt. Nhắc nhỏ cho ngươi biết một chút, các nàng vậy cũng đã là võ giả rồi đấy.”
“Hì hì....”..... “Ha ha ha...”
Lần đầu thoát được kiếp đội sổ Lý Tín lúc này sung sướng há mồm cho người chia sẻ tâm đắc kinh nghiệm, trêu đến cả đoàn người vui vẻ cười phá lên.
Ngoại trừ Ngô Diệc, lúc này hắn cũng đã bắt đầu hối hận mình ngày hôm nay lựa chọn, đi với đám biến thái này quả thật là tự mình tìm ngược, ngu không ai bằng.
“Không bằng Diệc ca, dạo này ta vẫn luôn ở trong thành, hay hôm nào chúng ta cùng nhau luận bàn một chút tăng tiến kinh nghiệm, đại ca nói rồi, chiến đấu chính là biện pháp tăng lên thực lực nhanh nhất, ý tưởng này của ta không tồi đi?” – Mấy khi được bắt nạt gà, Lý cao thủ hôm nay chính là không muốn buông tha cơ hội phong tao một lần.
Ngô Diệc:..... hắn dứt khoát giả điếc, nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc kệ xung quanh mấy người lải nhải.
Miệng còn lẩm nhẩm mấy câu đại loại như.... tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ hãi... nó cường mặc nó cường, ung dung phất gò núi, nó hoành mặc nó hoành, ánh trăng chiếu đại giang...
......
Đến quá trưa, cả đoàn mới về đến Hoàng Diệp Trấn, cũng may có Tống Khuyết cho người sửa đường tiễu phỉ, này một đoạn đi qua Hoàng Liên Sơn bây giờ nhanh chóng và thuận tiện không ít.
Chưa qua cửa thành, bên này Thuận Phong tiêu cục người phụ trách đã chờ sẵn dẫn người ra long trọng tiếp đón.
Đáng nói cái này sản nghiệp dựa theo ý chí của hắn đã đem trước đây Hắc Hổ bang nơi sân viện mua lại lập nên phân nhánh kinh doanh, không chỉ ở đây mà xung quanh Thanh Hà huyện mấy trấn hắn cũng đồng dạng làm như vậy, việc làm ăn cũng rất không tệ.
Bây giờ Thanh Hà một dãy Thuận Phong chính là vận chuyển bá chủ, chi phí rẻ, tốc độ nhanh không nói lại cực kỳ an toàn, thân thiện. Là đám bách tính, thương nhân lựa chọn hàng đầu.
Cùng chỗ này người quản sự hỏi thăm chưa được mấy câu, Lục Tích, Lương Tĩnh cùng một vị mới nhập chức Trấn trưởng dã dắt tay nhau chạy ra cho Tống lão gia vị này tân tấn cường hào vấn an.
Bọn họ còn nhất quyết muốn mời Tống Khuyết đoàn người dừng lại dùng cơm đây.
Đáng tiếc có người không đồng ý.
Có xe ngựa loại mới chống xóc nảy, ngay cả nữ quyến như Lý thẩm, Nhị Nha cũng không thấy làm sao mệt nhọc. Lúc này quê hương tình kiếp nổi lên, nàng cũng không muốn dừng lại thêm một chút phút giây nào nữa, vì vậy một mực thúc giục Tống đại quan nhân mau chóng lên đường.
Trưởng bối yêu cầu còn biết làm sao, Tống Khuyết đành từ chối Lục, Lương mấy người nhiệt tình giữ lại, chỉ qua loa cùng bọn họn nói chuyện mấy câu, hẹn lần sau tụ tập liền tiếp tục lên đường khởi hành trở về Cự Liễu thôn.
Đáng nói lão Ngô về đến đây như được đại xá, vội vàng kiếm cớ đi thăm đường đệ lập tức cùng đoàn người tách ra, thoáng một cái đã là chạy không thấy ảnh, cái này để Lý Tín tiếc nuối cực kỳ.
.......
Cự Liễu thôn,
Đã gần 1 năm Tống Khuyết chưa từng trở về nơi này.
Hôm nay, bọn hắn một đoàn người về đến Cự Liễu thôn liền gây nên cực đại oanh động.
Nhờ phúc Tống lão gia, theo Nguyệt Khuyết Các uy thế càng lúc càng lên cao, nơi hắn quê hương chôn rau cắt rốn tự nhiên cũng được nơi này Thuận Phong tiêu cục phân đà người cùng quan lại địa phương hết lòng giúp đỡ.
Không nói Cự Liễu dân bản xứ khi vào thành được ưu tiên sử dụng để những sơn dân này ra đường cũng cảm giác vinh yên, ngực có thể ưỡn lên rất cao. Ngay cả con đường dẫn từ trong Hoàng Diệp trấn về đây cũng được người tốn công mở rộng một lần, xe ngựa hắn đi về tận trong thôn cũng không thấy bất cứ cái gì khó khăn xóc nảy.
“A Khuyết ngươi đã về rồi!” - Đẩy ra vây xem vòng ngoài vòng trong đám người, thôn trưởng Chung Khôi từ cách rất xa đã hưng phấn cất giọng oang oang chào hỏi.
Nhìn lão đầu này mặt mũi tràn đầy hồng quang chứng tỏ ngày tháng trôi qua hẳn cực kỳ dễ chịu, Tống Khuyết cũng thay hắn vui mừng:
“Chung bá, mới một năm không về, trong thôn biến đổi thật lớn quá, ta thiếu chút nữa cũng nhận không ra.”
“Chung bá!” …. “Chung đại ca!” ….
Gật đầu cùng Lý Tín mẹ con mấy người chào hỏi, Chung Khôi mới cười lên sang sảng:
“Ha ha, tất cả đều nhờ phúc của ngươi. Thuận Phong tiêu cục thường xuyên cho xe hàng về đây thu mua đồ vật, hơn nữa cũng tuyển không ít thanh tráng vào thành làm việc vặt, vì thế toàn thôn các hộ cũng bắt đầu có của ăn của để, lúc này mới biết chăm lo sửa sang lại nhà cửa rồi.” - Nhìn bốn phía được trang hoàng làm mới qua một lần dãy phố, Chung Thôn trưởng cũng cảm thấy cực kỳ tự hào.
Tống Khuyết cũng không hề phủ nhận công lao của hắn, lúc này lớn tiếng khen mấy câu để lão đầu mặt càng thêm đỏ, cả người lâng lâng như uống say rượu vậy.
Nói chuyện một hồi, Chung Khôi liền đuổi đi vây xem đám người, đích thân mình dẫn bọn hắn đi ra khu nghĩa trang sau thôn.
Vốn theo ý Tống Khuyết là trước trở về nhà nghỉ ngơi tắm rửa một hôm cơ, nhưng không lay chuyển được Lý thẩm cương quyết muốn lập tức bây giờ đi thăm mộ.
Nàng lúc này hẳn có rất nhiều nỗi khổ cùng tâm sự muốn chia sẻ cùng mới quá cố trượng phu.
Nhìn sắc trời bây giờ còn khoảng một canh giờ nữa mới tắt nắng, đi tảo mộ như vậy thời gian hẳn là đủ rồi. Tống Khuyết liền theo nàng, dẫn đoàn người đi thẳng ra nơi Lý Thiết, Tống phụ, Tống mẫu mấy người chôn cất.