Huyền Vũ Sơn quặng mỏ,

Đối mặt với kẻ kia không hoàn thành công việc mỏ nô van xin quỵ lụy, Tập Cận không chút nào thương hại cùng do dự vung lên đồ đao.

Chỉ thấy kẻ này quanh thân lập tức vờn quanh một đám hắc khí, như một đám oan hồn điên cuồng lệ khiếu, bộ dáng cực kỳ quỷ dị thấm người.

“Xoẹt xoẹt... xoẹt!”..... “Áaaaaaa....”

Đao pháp tung bay, trong không gian liền nổi lên một trận mưa máu. Kèm theo kia phạm nhân xui xẻo tiếng thảm gào liên miên, trên người hắn da thịt từng tấc từng tấc bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại một bộ tiên diễm đỏ tươi huyết cốt, trên đầu lâu con mắt vẫn còn xoay tròn chuyển động mấy cái nữa mới há mồm cạc cạc mấy lần rồi mới chết đi.

Thật khủng khiếp, thật sự đáng sợ đao pháp.

Thông qua chim nhỏ nhìn đây hết thảy Tống Khuyết cũng cảm thấy lạnh lẽo rùng mình từng cơn.

Ở đây đám mỏ nô lại dường như đã quen với việc này, ngoại trừ một số ít hai mắt hiện lên vẻ bất nhẫn, còn lại đại đa số mọi người đều trầm mặc, ánh mắt không hiện lên một chút sắc thái nào đờ đẫn nhìn qua bên này.

“Nhớ kỹ cho ta, không hoàn thành nhiệm vụ chính là như này kết cục!”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tập Cận lúc này mới hài lòng đem thanh đao đen nhánh dù vừa sát nhân vẫn bóng loáng không dính một giọt máu của mình thu vào vỏ, xoay người rời đi.

Dưới đất thi thể lập tức được người tiến lên dọn dẹp, đám mỏ nô cũng nhanh chóng đem việc này quên, đâu ra đấy xếp thành mấy hàng dài chuẩn bị nhận thức ăn.

Lúc này, Tống Khuyết cảm thấy mình mò ra một chút môn đạo.

Đám người này xếp hàng lấy đồ cũng rất có giảng cứu đấy.

Xếp trước nhất đều là thuần một sắc tu vi tinh thâm Nhị lưu võ giả, mấy người này dưới chân còn được đặc biệt gia cố thêm một lớp cùm sắt, một đầu kéo theo quả cầu kim loại to bằng Thiên Vương Chùy của Hùng Bá. Bọn họ là phải vừa đi một tay vừa phải nhấc theo nó hoạt động đấy.

Hổ Tử người kia nghe Dương Mật nói vậy chính là Lục giai, hơn nữa còn là rất mạnh Lục giai, nếu như hắn ở đây, đứng hàng đầu tiên mấy người nhất định phải có người này.

Tống lão gia âm thầm lưu ý 15 hàng dài người đứng đầu, cẩn thận quan sát loại bỏ một hồi, cuối cùng dường như thấy được một gương mặt khá quen thuộc như vậy.

Rất trẻ người thanh niên, dù trên đầu bị in lên một vết bỏng dài che nửa trán vẫn có thể nhận thấy hắn ngũ quan có mấy phần soái khí, rất phù hợp với miêu tả.

Hơn nữa người này tác phong, đi lại, hành động đặc biệt có nét giồng Tần Vũ mấy người, là lâu ngày từ trong quân doanh rèn luyện đi ra khí chất, Tống Khuyết cũng thấy hẳn 8, 9 thành chính là Hổ Tử.

Chim nhỏ lập tức vỗ cánh bay lại gần quan sát.

Chỉ thấy người thanh niên này cùng còn lại đám đồng phạm cũng không hợp quần. Hắn lĩnh xong phần mình thức ăn liền bưng ra một góc khuất riêng biệt ngồi ăn, xung quanh đám người hoặc túm năm tụm ba thành nhóm nhưng không một ai dám bén bảng lại gần chỗ hắn. Ngay cả lính gác cũng đối xử với bọn hắn đám cao thủ này khách khí hơn nhiều, không động một cái là cho ăn roi ăn vọt như ngoài kia mỏ nô.

Cẩn thận đối chiếu một hồi mấy đặc điểm nhận dạng trên kẻ này như Dương Mật miêu tả, Tống Khuyết mới cảm thấy lòng đại định. Chim nhỏ nhân lúc không ai chú ý bên này liền nhẹ nhàng bay xuống, gạt ra chân nhỏ nhảy về phía người thanh niên.

......

Thanh niên đúng là Dương Nghĩa Hưng con nuôi Hổ Tử.

Đang lúc hắn chết lặng dùng cơm, một con chim rừng bằng nắm tay bỗng từ đâu bay đến, không chút nào sợ người lạ nhảy nhót tưng bừng chạy về phía hắn.

Hổ Tử ngạc nhiên, phải biết rằng bọn hắn những này quanh năm suốt tháng chinh chiến sa trường người, trên thân mình lúc nào cũng dày đặc một tầng sát khí đấy. Bình thường động vật cực kỳ nhạy cảm, nhận được nguy hiểm đến gần cũng đã sớm chạy đi, như con này liều mạng cảm tử chim nhỏ cũng là lần đầu gặp được.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, cố nén xúc động một bàn tay đập chết chim nhỏ cải thiện bữa ăn, Hổ Tử cẩn thận quan sát mới phát hiện trên mỏ nó vậy đang ngậm một thứ, rất giống như là mảnh giấy.

Hắn tinh thần nghiêm nghị, bất động thanh sắc chú ý xung quanh sau liền ẩn nấp đưa tay đem giấy nhỏ mở ra. Nhìn trong đó ghi mấy dòng chữ, người thiết huyết thanh niên này cũng thiếu chút không nhịn được thất thố rơi lệ.

“Các tướng Sơn Tây đều khép nép,

Mình ngài giữ ải ngạo thế thương.”

Đây là những vần thơ một vị cố nhân viết riêng tặng hắn nghĩa phụ Dương Nghĩa Hưng, chỉ có những thành viên thân mật trong nhà mới biết đến. Tuy không biết vị này kỳ nhân dị sĩ có thể sai khiến chim nhỏ đưa thư là ai, nhưng vậy người đó nhất định phải có liên quan đến mình 2 vị nghĩa muội.

Toàn bộ Dương gia chỉ còn bọn hắn 3 người, trong lòng Hổ Tử những ngày qua cả ngày nhận đủ dằn vặt lo lắng, bây giờ có tin Dương Mật, Dương Tử hai tiểu liền kích động khôn xiết, cố nén để lộ ra ngoài, thấy không ai phát giác sau hắn liền dùng một nhánh cây nhỏ đâm chảy máu rồi tại trên giấy viết tiếp 2 dòng.

“Cầm quân tài trí lưu danh tiếng,

Trung dũng kiên cường giữ cõi biên.”

Ở một chỗ cách đó khá xa, Tống Khuyết nhìn thấy kẻ này viết tiếp mấy vần thơ trong lòng lập tức đại định. Mình vậy đã tìm đến đúng người không sai, hắn không do dự nữa điều khiển chim nhỏ rời đi.

Nhìn nhúm lông vũ này ngậm thư bay mất dạng trong núi rừng không còn dấu vết, Hổ Tử lúc này tâm trạng cũng loạn thành một bầy, bao điều tâm sự không có chỗ giải tỏa hắn ăn cơm uống nước cũng không vô, qua loa nuốt vội mấy miếng rồi tìm một chỗ vắng vẻ ngồi chờ.

Đáng tiếc, một hồi lâu sau chim nhỏ không còn quay lại. Hổ Tử tại đám lính gác liên tục thúc giục mới không thể không tiếc nuối quay về khu lán trại nghỉ ngơi.

Một đêm cứ thế trôi qua, tại hắn mong chờ trong đêm tối vị kia kỳ nhân lần nữa tìm đến mình cũng không xuất hiện. Cái này để Hổ Tử trong lòng hoảng hốt đến lợi hại.

Cũng may, sáng sớm khi lĩnh bánh bao đầu ngày, khi hắn tâm tình bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, kia chim nhỏ lại âm thầm tìm tới rồi.

Đọc nhanh trong thư mấy dòng chữ, Hổ Tử hai mắt tinh quang lóe lên, cố nén kích động đem tất cả tờ giấy nhỏ cùng bánh bao cho vào mồm ngấu nghiến nhai nuốt, làm xong hết thảy những này hắn mới điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi theo dòng người xuống dưới hầm mỏ làm việc đi.

........

Ba ngày thời gian cứ thế tiếp tục bình lặng trôi qua.

Ngày hôm nay, chiều tà dần buông.

Lý Tứ như thường lệ mọi ngày dẫn theo dưới trướng mấy người đi gần đó thôn xóm thu mua một nhóm thịt cá, rau tươi mang về trong Huyền Vũ mỏ làm cơm cho các huynh đệ. Đây chính là nhiệm vụ hàng ngày của hắn.

Bọn họ những này làm nhiệm vụ canh gác nơi đây tự nhiên là không thể đánh đồng suất ăn với đám mỏ nô. Tập Cận đại nhân yêu cầu đồ ăn mỗi ngày đều cần đa dạng tươi mới, không dám nói nhất định phải sơn trân quý hiếm, nhưng ít nhất ăn ngon cũng phải làm được đi, đến chỗ này làm khổ sai cũng đã đủ vất vả.

“Lão Lý, hôm nay cho chúng ta ăn món gì đây?”

Ở đây không có gì giải trí, chỉ thi thoảng may mắn bắt được mấy nữ nhân đem về cũng rất nhanh bị luân phiên chơi chết rồi, bọn này Sát Thần Tông người mỗi ngày thú vui chắc chỉ có hai thứ là đánh bạc và thưởng thức Tứ gia ẩm thực.

“Hôm nay các ngươi sẽ phải mở rộng tầm mắt đấy!” - Đối mặt với người đến câu hỏi, Lý Tứ hớn hở vỗ ngực tự hào.

“Thật sao!” – Xung quanh người mắt sáng lên tò mò bu lại.

“Tránh tránh, không cần chen lấn, cẩn thận làm đổ tất cả cũng đừng nghĩ ăn.”

Dùng ra anh nuôi uy nghiêm quát dẹp đám người, Tứ gia mới bắt đầu đâu ra đấy phân phó dưới tay thủ hạ cho các huynh đệ bên này chuẩn bị đồ ăn.

Bọn hắn những người canh gác lối vào này là ăn trước tiên đấy, cùng thời gian với đám mỏ nô. Sau đó mới là trong cốc huynh đệ, Tập đại nhân vậy riêng mình một suất ăn cuối cùng.

Thời gian này Tập Cận đang bận tuần tra kiểm kê trong mỏ thu hoạch, thuận tiện tìm xem có thằng nào không hoàn thành công việc đem ra để hắn làm nhân côn luyện đao, ít nhất cũng phải nửa giờ nữa mới quay về.

Bằng đó thời gian liền đầy đủ.

Lý Tứ, không, phải gọi Tống Tứ. Thật sự người kia đã chết từ trưa, Tống Khuyết nhân cơ hội kẻ này một mình đi vệ sinh liền âm thầm đem người làm thịt, đoạt xá thế thân.

Tận dụng thời gian này 3 ngày, cùng trước đó 3 ngày, 6 ngày này hắn đã đem toàn bộ Huyền Vũ Sơn người quy luật nắm đến mười mươi, lúc này mới dám ấp ôm một kế hoạch lớn, đặt mật danh Vượt Ngục - Prison Break part 1.

Dặn dò Hổ Tử chế tạo ra một ám thất bí mật chỉ riêng hắn biết, Tống Khuyết hàng ngày đều đặn dùng chim sẻ đến thả vào đấy mấy thứ đan dược, thuốc bổ cùng các dụng cụ có thể giúp thằng này mở khóa, dặn dò hắn cố gắng tẩm bổ chờ thời cơ tín hiệu liền lập tức hành động.

Cũng may trong không gian hắn không thiếu nhất chính là vật đại bổ, Hổ Tử trong ngăn ngắn 3 ngày cũng đã là huyết sắc khá hơn rất nhiều, trong âm thầm thực lực cũng đã khôi phục đến 7, 8 thành.

Như thế đã đủ, hôm nay chính là cơ hội.

Nhiệm vụ của Tống Khuyết bây giờ chính là chế tạo náo động để kẻ này nhân lúc hỗn loạn tìm cách thoát thân.

Cái này lại phải nhờ hết vào Tống Tứ gia tài nghệ.

Chỉ thấy lúc này theo Lý Tứ ra hiệu, dưới tay hắn mấy người thủ hạ liền nhanh nhẹn đẩy ra một nồi lớn, theo nắp vung được mở ra, một mùi hương nồng nức mũi cuốn lên để một đám lính gác như bỏ đói lâu ngày mới gặp thức ăn vậy, hai mắt phát xanh điên cuồng tham lam hít ngửi.

“Thơm! Thơm quá! Lý ca, đây là món canh gì?”

Dùng muôi đập bay tay một thằng đang định mon men mò bát múc canh, Tứ gia cực kỳ hài lòng với xung quanh đám người biểu hiện. Đây chính là hắn suy nghĩ hồi lâu mới ra độc môn bí kỹ canh cá rau rừng, ngay cả những người kia phụ bếp của hắn cũng chưa từng được nếm thử đâu, đảm bảo đời này bọn họ sẽ nhớ mãi không quên.

“Không được chen lấn, mỗi người chỉ được một bát, còn phải để dành cho ca sau các huynh đệ.”

Dặn dò thủ hạ cho đám đói khát dân tị nạn này chia cơm, riêng Lý Tứ còn là chuẩn bị hai suất ăn rồi đích thân mang về góc xa xa ngoài kia cho hai vị huynh đệ đang canh gác bên ngoài Tập Cận phủ đệ.

Tống gia coming!