Vân gia, Khách sảnh.
Nghe Vân Hi thế mà đem mình gia tộc nói không đáng một đồng như vậy, trong phòng tất cả mọi người sắc mặt đều âm trầm xuống.
“Hỗn xược, tiểu Thất, ngươi nói như nào!”
“Hừ, đồ ăn cây táo rào cây sung. Cha, ngươi giao cho nàng quản lý Linh Giang Phân bộ chẳng mấy chốc cũng sẽ phải đổi tên họ Tống mất rồi.”
“Hi nha đầu, ngươi có phải hay không quá đánh gia cao Tống Khuyết người này. Ta công nhận hắn tài hoa hơn người, tiềm lực rất lớn, nhưng ngươi phải biết hắn có thể hay không thuận lợi trưởng thành lên cũng là một ẩn số.
Ta phân tích sơ sơ cũng thấy hắn đắc tội không ít người đi, vậy đơn giản toàn là những thứ hắn không thể chống lại nhưng chính là cứ như vậy đắc tội rồi. Kẻ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chúng ta không ngại đợi đến lúc hắn bị ép buộc đến không thể chịu nổi rồi chắc chắn hắn sẽ ngoan ngoãn quay lại cầu cạnh chúng ta đấy.”
Một đám ánh mắt thiển cận, duy lợi là đồ. Vân Hi trong lòng thất vọng cực độ, tâm tình chán nản nàng cũng không muốn tiếp tục cãi nhau, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
“Tống Khuyết hắn cũng đã nói rồi, bây giờ việc mà hắn không thế chống đỡ được cũng sẽ không là Vân gia có thể nhúng tay vào. Các ngươi còn không biết đi, hôm nay Tuệ Vô đại sư đã tiết lộ cùng ta.....”
“Vì thế bây giờ đối với Vân gia đồng dạng cũng là thời cơ tốt nhất để phát triển, đáng tiếc! Các ngươi làm phá rồi....”
Đem việc Phượng Hoàng Hội thành lập cáo tri cho bọn họ, Vân Hi mệt mỏi bỏ lại một câu liền không nữa quản đám này sắc mặt, cô đơn đi trở về mình tiểu viện.
Nhìn nàng đã đi xa, Vân Thiên Tường mới hoảng hốt tỉnh lại cười khổ:
“Xem ra hôm nay thật sự thất sách, chúng ta vậy thật giống vác đá đập vào chân mình rồi.”
“Cha, đây chỉ là nàng lời nói một bên. Thật sự chưa chắc đã có cái gì Hội Phượng Hoàng như thế, nếu không làm sao đến giờ còn chưa ai nghe được phong thanh.” – Vân Diễm vẫn là đố kỵ, không phục nói ra.
“Đủ! Tiểu Thất làm người ta rõ ràng, chuyện không chắc chắn nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, chuyện này vậy là thật không nghi ngờ.”
“Đại ca, vậy đều là tại ta quá nóng lòng muốn thu phục kẻ này, nếu không ngày hôm nay cũng không xảy ra việc như thế.”
Nhìn mình Nhị đệ, lão Vân cũng là cười khổ. Chuyện hôm nay tuy là hắn ra chủ ý nhưng tất cả cũng là do mình đánh nhịp, chỉ là cuối cùng bọn họ tính toán toàn bộ sai lầm.
Nhân gia đã tìm được chỗ dựa, còn là loại đặc biệt to, đặc biệt vững chắc cái loại này, hơn nữa 2 lão đầu nghĩ rằng Tống gia có tình ý với Vân Hi nên việc này hắn cũng sẽ cố mà đồng ý, ai ngờ... tiểu tặc này chỉ được cái mồm ba hoa, tất cả chỉ là lời chót lưỡi đầu môi nha.
Đáng hận vậy! Vân Thiên Tường lắc đầu thở dài:
“Việc này vậy vẫn còn cứu vãn chỗ trống, sau này tất cả việc liên quan đến Tống Khuyết ta sẽ toàn bộ giao cho tiểu Thất đến xử lý, hi vọng nha đầu này sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
“Tốt, đại ca!” – Vân Lai Phúc trong mắt bắn lên một vệt khác lạ quang mang, cung kính chắp tay nhận lệnh.
......
Kiếm Nam Đạo, Chú Kiếm Thành.
Lặn lội tàu xe hơn 1 ngày trời Tống lão gia mới coi như đặt chân đến chỗ này, đuổi sát nút ngày lão Huyết hẹn 14/2 trước đó một hôm.
Lần đó từ Vân gia trở về, không có việc gì làm Tống Khuyết liền kéo lên Thẩm Tử Minh, dựa theo Cao Tuấn cùng Từ Tử San báo cho một chỗ địa chỉ của Thiên Hà Kiếm Phái sản nghiệp trong thành đến gọi người. 4 người cùng nhau tìm nơi ăn thịt nướng uống rượu vui đến quên cả trời đất.
Đáng nói Tử San cô nàng này tửu lượng kinh người, ngoại trừ Tống gia, uống đến cuối cùng Cao, Thẩm hai người đồng dạng có men say mà nàng vẫn tỉnh bơ, ngoại trừ mặt hơi có chút xíu triều hồng như vậy để hắn thầm hô to biến thái.
Đến hôm sau lão Thẩm về rồi, Tống Khuyết cũng thu dọn đồ đạc trả phòng, dựa theo từ chỗ Cao Tuấn thăm dò được Cự Kình Bang chi nhánh tại Dương Nam địa chỉ liền đem nồi niêu xong chảo quần áo đến tìm Tuệ Vô hiền đệ ăn trực đi.
Con hàng này lúc chứng kiến người còn muốn đuổi khéo hắn đấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện, bị hắn quấn lấy ăn nhờ ở đậu 4 ngày, còn nì nèo ỉ ôi kiếm thêm không ít đồ tốt sau mới hài lòng cho một cái thân mật gấu ôm rồi tạm biệt lên đường.
Mấy ngày này ngoại trừ hành hung Hòa thượng, vơ vét lừa gạt, từ miệng Tuệ Vô Tống lão gia còn hiểu thêm khá nhiều kiến thức.
Hóa ra Triệu Minh Nguyệt đôi mắt màu đỏ như thế là do nàng này trời sinh cũng như đầu trọc này, đươc thượng thiên ưu ái ban cho một đôi biến dị hai mắt, gọi là Phá Vọng Thần Nhãn.
Không như Tuệ Vô cái tên nghe rất cao đại thượng, uy lực chẳng ra sao Thiên Nhãn, Minh Nguyệt thứ này hai mắt quả thật xứng danh Thần Nhãn, diệu dụng vô vàn. Không những có thể khám phá thế gian hết thảy hư ảo, nàng này hai mắt còn có thể phóng chậm lại ngoại giới chuyển động tốc độ, hơn nữa tự mang mị hoặc huyễn thuật. Quả thật không cần quá biến thái.
Nghe nói hồi nàng mới sinh, Huyễn Thần Tông người Tông chủ đã từng đích thân đến Dương Nam, muốn đánh cắp cô bé này về làm đời kế tiếp truyền nhân đến bồi dưỡng nhưng bị phát hiện, cùng Yêu Cơ gia gia khi đó là đương nhiệm Thiên Hà Kiếm Phái Chưởng môn đánh cái ngươi chết ta sống mới đem địch nhân đuổi đi.
Vì này một chiến, vị kia tiền nhiệm Thiên Hà Chưởng môn cũng là bị lưu lại ám thương, thêm nữa tuổi già sức yếu không được bao lâu thì tọa hóa. Cũng may khi đó kinh tài tuyệt diễm Triệu Minh chủ vì căm phẫn quá độ nên một đêm ngộ hiểu đột phá Tiên thiên đứng ra thay mặt chống lên Thiên Hà, bọn họ mới tương lai phong cảnh như ngày hôm nay.
Đến bây giờ Thiên Hà cùng Huyễn Thần hai cái này đại môn phái vẫn là tình trạng tử thù, Huyễn Thần Tông người cũng không dám dễ dàng đặt chân Nam vực nửa bước.
Còn về Yêu Cơ mái tóc, vậy đó là do hậu thiên tu luyện. Nghe nói nhà nàng Triệu gia Tinh Hà Bí Điển tu luyện đến nhất định hỏa hầu, thân thể lông tóc đều được cửu thiên tinh thần lực gột rửa biến thành màu bạch kim như vậy chứ không phải trời sanh.
Còn một chuyện nữa là Hùng Bá thân thể, nghe Tuệ Vô nói hắn về tra điển tịch thì tiểu tử kia 7, 8 phần nắm chắc là Hình Thiên Chiến Thể. Người nắm giữ thể chất này chiến lực kinh người, có thể chiến thiên, chiến địa, lực dùng chi bất tận. Nhưng đồng dạng tính tình lại trở nên táo bạo, không linh mẫn, rất đễ đánh rơi lý trí, chính là Ma giáo người khao khát nhất chiến thể.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, ra ngoài mấy bước Tống gia cảm thấy mình thu hoạch rất nhiều.
Hơn nữa....
Âm thầm quan sát trong không gian một tấm Lệnh bài bằng Hoàng kim nguyên chất, bên trên in tiêu chí Cự Kình Vu gia, có thể tùy ý trong phạm vi điều động sử dụng nhân sự, tài nguyên tại tất cả các chi nhánh Cự Kình Thương Hội trên phạm vi toàn bộ Đại Viêm lãnh thổ cùng một số khu vực biên ngoại, Tống đại quan nhân lòng liền càng vui rạo rực.
Nhớ đến lúc bị hắn trấn mất thứ này, Tuệ Vô trên mặt đau nhức nhối dáng vẻ là không phải giả đấy. Nhưng không giao không được nha, mấy ngày trước Tống tặc suốt ngày quấn lấy hắn dùng mỹ danh luận bàn võ nghệ, cuối cùng đã được như nguyện trả thù một đòn ở Thanh Hà đem hòa thượng này đánh thành gấu mèo 2 mắt, không muốn tiếp tục hủy dung Tuệ Vô đành phải hướng hắn khuất phục dâm uy.
Lúc chia tay nhìn mình hiền đệ 2 mắt nóng cháy cừu hận quang mang, Tống Khuyết cũng không khỏi rùng mình. Hàng này chắc chắn lần này về núi khổ luyện đấy, đợi ngày hắn thần công đại thành vậy dùng đầu gối đoán cũng biết sẽ tìm ai trả thù đầu tiên. Xong việc chỗ này về nhà mình cũng nhất định phải bế quan đào tạo sâu, nếu không để tiểu đệ vượt lên đầu vậy ngày tháng sau này đừng mong tốt quá.
Tống gia như thế vui sướng quyết định rồi
.......
Chú Kiếm Thành,
Làm thiên hạ nổi danh nghề rèn đúc thành thị, nơi này trình độ phát đạt vượt xa Linh Giang mấy lần, trong các thành thị hắn đi qua vậy chỉ so ra kém Dương Nam Phủ cùng Giang Đông Phủ mấy trù thôi.
Nói chung cực kỳ phồn hoa, nhân khí thịnh vượng, người xe như nước.
Đại đô thị như này, các loại lớn thương hội tự nhiên không thể làm ngơ, đều nô nức tại đây thành lập chi nhánh, Cự Kình Thương Hội cũng không ngoại lệ.
Mang theo mới vào tay lệnh bài, Tống lão gia hăng hái tìm đến quản sự nơi này, gọi Vu Khiêm, cũng là Vu gia một chi tộc một thành viên, dặn dò hắn giúp hỏi thăm Kiếm Nam một đạo nơi nào có một tòa gọi Huyền Vũ Sơn như thế phù hợp với Dương Mật cho ra điều kiện, dặn dò nhờ hắn chuẩn bị một số thứ rồi liền lập tức cáo từ.
Một gian bình thường tửu lâu gọi La Duyên Cư Xá.
Sơ qua cải trang dịch dung Tống Khuyết chính là theo như trong thư Huyết Y hướng dẫn đến ở trọ nơi này.
Cả một buổi chiều nay hắn cũng không hề đi đâu, chỉ ở trong đây ăn uống ngủ nghỉ, nhưng đến bây giờ còn là chưa thấy này tặc bóng dáng. Cỏ thể phải đợi đến đùng ngày mai 14/2 hắn mới y hẹn xuất hiện.
Đang lúc hắn cho rằng như thế, định lên giường chợp mắt nghỉ ngơi dưỡng sức vậy lúc này bên ngoài cửa sổ mấy tiếng đều đều gõ cửa vang lên. Lĩnh Vực cũng lập tức phát giác sau cánh cửa sổ giấy một cỗ âm lãnh khí tức như có như không tồn tại.
Nơi này là tầng 3, hơn nữa người có thể bỏ qua hắn ra đa dò xét vậy Tống Khuyết còn chưa gặp qua đây, nhưng nghĩ đến đối phương Ma giáo thân phận, thủ đoạn phồn đa, Tống Khuyết lập tức hiểu là Huyết Y đã nghe tin tìm đến. Hắn liền hiếu kỳ đứng lên ra mở cửa sổ.
Chỉ thấy đứng trên bệ cửa lúc này là một người giấy màu vàng mỏng teng, chỉ bé bằng bàn tay người thường vậy, trên thân vẽ loằng ngoằng các loại ký tự như gà bới, dọc tay chân còn buộc chằng chịt các loại sợi chỉ nhìn rối hết cả mắt. Đợi cửa mở ra nó mới như một bình thường nhân loại vậy co lên tay ngắn chân ngắn đàng hoàng bước đi, trên không trung đạp mấy bước liền bay vào trong phòng.
“Đóng cửa phòng lại!” – Giọng nói the thé thiếu hơi không lẫn với ai được của lão Huyết lúc này từ tiểu người giấy vang lên.
Tống Khuyết lần đầu gặp cảnh như vậy cũng chậc chậc làm kỳ, nhanh nhẹn đem cửa đóng rồi cũng không sợ hãi gì thò tay vồ lấy tiểu chút chít này đưa lên quan sát.
“Kítttttttt.....”
“Hỗn trướng! Mau buông ra!”
Bất ngờ, tay hắn vừa chạm vào thứ này nó liền giãy giụa đến lợi hại, khói xanh xèo xèo bốc lên. Trên thân thể lập tức vang lên tiếng quỷ gào chói tai cùng Huyết Y phẫn nộ tiếng quát.
Nhìn trên người nó khí tức chập chờn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, Tống Khuyết ngượng ngùng buông tay ném nó xuống bàn. Lúc này người giấy đã là xiêu xiêu vẹo vẹo như say rượu, đến đứng cũng làm không vững, mãi một hồi mới coi như hoãn lại.
“Khốn kiếp, tiểu tử ngươi dám hủy bản Tôn một Hoàng Trát Nhân!”
“Hắc hắc, ngượng ngùng Tôn giả, ta cũng không biết nó yếu ớt đến vậy.”
Thằng chó này nói ngượng nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu sự ăn năn, Huyết Y cũng là tức đến cắn răng nghiến lợi. Nếu không phải đang gấp dùng người, có lẽ lão đầu này đã mò đến cho thằng này mấy trảo.
“Huyết khí võ giả đối với quỷ vật là đại khắc tinh, cái này thường thức ngươi cũng không hiểu sao. Hừ, nể mặt ngươi có mặt kịp thời, bản Tôn lần này đại độ mà bỏ qua cho ngươi một lần.”
“Hì hì, đa tạ Tôn giả!” – Tống gia cũng không biểu hiện cỡ nào sợ hãi, hớn hở cười nói tạ. Hắn còn đang ước gì tìm được cơ hội đơn độc cùng lão cẩu này tâm sự đây.
Biết thằng này bây giờ đuôi to khó vẫy, bắt đầu đối với mình âm phụng dương suy, ẩn nấp tại một chỗ bí mật cách đó Huyết Y hai mắt cũng hiện lên lạnh lùng quang mang. Nhưng thời buổi gấp dùng người, hắn còn trước tiên không rảnh so đo với tiểu tử này mà nhanh chóng ra lệnh.
“Chiều mai chuẩn bị kỹ càng, giờ Thân liền có mặt tại Bắc Môn bên ngoài 20 dặm một chỗ Sơn thần miếu, khi đó sẽ có người tiếp dẫn ngươi. Nhớ kỹ khi có người xa lạ đến hỏi ngươi trên đời loại hoa gì đẹp nhất phải theo ám hiệu trả lời chính là mọc trên vô căn tịnh thổ một đóa bạch liên. Nhớ lấy đừng nhầm lẫn rồi...”
Nói xong mấy lời này, cái kia Hoàng Trát Nhân màu vàng người giấy liền nổi lên khói xanh dữ dội, sát na tầm đó đã thiêu trụi thành tro mịn bay lả tả khắp nơi, thoáng chốc không còn dấu vết.