Cùng Vân Lai Phúc ngươi đến ta đi đấu hơn 30 chiêu, bằng vào hơn người linh mẫn cùng phản xạ, tuy Tống Khuyết là rơi vào hạ phong nhưng cũng không phải tuyệt đối hoàn cảnh xấu mà vẫn thập phần thoải mái cùng đối phương chu toàn.

Nhưng làm sao, dường như đánh lâu như vậy vị này Vân Nhị gia cũng bắt đầu nổi tính tình.

“Bách Hoa Hồ Điệp!”

Trên tay Vân Lai Phúc rực lên hồng nhạt quang mang, 2 tay liên tiếp xuất thủ để lại trên không trung hàng trăm đạo tàn ảnh như bách điệp vờn hoa tất mật hướng Tống Khuyết trên thân bay tới.

“Tống công tử, cẩn thận!” – Đứng một bên Vân Hi cũng bị một chiêu này uy thế dọa cho sắc mặt trắng bệch hô lớn.

Đối phương thế tới hung hung, Tống gia cũng không dám lơ là, chỉ thấy hắn đem 2 tay đặt trước ngực, học Tuệ Vô bộ dáng vận sức đẩy ra. Từ giữa 2 lòng bàn tay một lớp kình khí bắt đầu vô hạn nở rộ, đem Vân Lai Phúc hồ điệp nhất nhất chấn tan.

“Ầm... ầm... ầm...”

Liên tiếp tiếng chưởng kình vang lên, dù chặn lại đối phương một đòn, Tống Khuyết cũng là bị chấn cho lùi lại 7, 8 bước, đến sát bờ tường rào mới có thể dừng lại, lúc này dưới đất một hàng gạch xanh càng là bị chấn nát thành mấy vết vô cùng rõ rệt dấu chân.

Cảm nhận trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, Tống lão gia dù tính tình hiền lành cũng bị kẻ này gợi lên mấy phần chân nộ.

Chuyện này không vui rồi!

“Hừ!”

Nhìn đối phương đã vội vàng xông tới quyết không cho mình cơ hội thở dốc, Tống Khuyết hai mắt hàn quang lóe lên, hừ lạnh một tiếng lập tức tiến vào Siêu Thần trạng thái, không nói đạo lý tay phải vung lên toàn lực chính là một quyền.

Chính là biến tấu từ Phi Thân Chùy mà thành quyền pháp.

“Ầm!”

Siêu Thần Tống gia chính là có 3 Tượng lực đấy, không kịp đề phòng Vân Lai Phúc bị thằng này bất ngờ một kích đánh cho thất tha thất thểu lùi lại 3 bước mới ổn định thân hình.

Lão Vân trong lòng kinh hãi, nhưng đồng thời cũng là giận giữ. Vốn nghĩ ra oai lập uy lại bị người đánh cho như này vậy thì quá mất mặt. Chỉ thấy hắn sắc mặt đỏ lên, không chút nào giữ lại dùng 10 thành công lực tiến lên tìm về mặt mũi.

“Ầm...ầm... ầm!”

Cùng một vị Nhất lưu cao thủ kích đấu cảm giác cũng không dễ chịu gì, mà lại đối phương so với Cổ Hà thân pháp cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, so với hắn cũng chỉ kém như thế nửa trù. Tống Khuyết rất nhanh bị đối phương đè ra mãnh tấu một bữa.

Mỗi chạm lên một chưởng, Vân Lai Phúc chân khí lại âm thầm thẩm thấu vào cơ thể hắn một phần bắt đầu gây rối, khiến Tống lão gia phải nhất tâm nhị dụng dùng Tesserat đem đám này giòi bọ khu trục, quả thật biệt khuất cực kỳ. Hơn nữa như thế dần dần ảnh hưởng không nhỏ đến hành động của hắn.

Lúc này, nhân lúc Tống Khuyết hành động có trì trệ, Vân Lai Phúc đã như ảo ảnh xuất hiện sau lưng của hắn, không chút lưu tình chính là một chưởng.

Không thể tiếp tục như thế!

Tống đại quan nhân tức giận hét lớn một tiếng, phản ứng thần tốc dùng cùi trỏ giật mạnh về sau đập về đối phương tay chưởng.

Thiết Gia Chùy Pháp - Trừu Để Chùy

“Ầm!!!!”

Một tiếng kinh thiên động địa nổ vang, trong sân cây cối giả cảnh non bộ tất cả đều bị này một làn sóng chấn động cuốn bay lăn lông lốc, phút chốc trở nên tan hoang đổ nát. Tống Khuyết cũng nhân cơ hội này phi thân lùi lại nhảy lên trên nóc tường rào, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác.

“Nhị đệ! Không được vô lễ với khách nhân.”

Đúng lúc này, một tiếng trầm giọng trách mắng vang lên để trong sân 2 người khí cơ bắt đầu tiêu tán. Chỉ thấy đồng thời, từ trước đó gian phòng cánh cửa mở ra, bên trong đi ra mấy người, dẫn đầu là một vị trung niên nam tử có mấy phần hao hao giống Vân Lai Phúc. Thêm nữa nghe hắn cách nói vậy hẳn chính là Vân gia Gia chủ Vân Thiên Tường không sai.

“Đại ca thứ lỗi. Tống công tử, vừa rồi mạo phạm, lão phu chỉ là đối với ngươi võ công cực kỳ hiếu kỳ nên mới ngứa nghề ra tay thăm dò một phen, nếu có gì gây nên ngươi khó chịu mong được lượng thứ.”

Vân Lai Phúc lúc này đã hoàn toàn thu lực, cả người quay về bộ dáng hiền lành vô hại chắp tay cùng hắn nói xin lỗi. Vân Thiên Tường cũng lập tức mở miệng nói đỡ:

“Tống công tử quả thật võ công cao cường, Nhị đệ hắn đã là dùng hết cách cũng không nề hà ngươi được mảy may. Ghê gớm, thật sự cực kỳ ghê gớm! Ta nhị đệ người này luyện võ thành si, thích cùng người giao thủ, Tống công tử mong đừng để bụng chính là.”

Âm thầm quan sát một phen, thấy đối phương cũng không có hành động gì khác nữa Tống Khuyết mới thở dài một hơi, nhưng vẫn không dám lơ là buông lỏng cảnh giác. Đợi Vân Hi lo lắng chạy tới hỏi thăm hắn mới nhẹ nhàng thả thân nhảy xuống, cùng nàng lắc đầu trấn an tỏ vẻ vô ngại sau hắn mới quay sang mấy người kia nhàn nhạt chắp tay.

“Vãn bối Tống Khuyết ra mắt Vân Gia chủ!”

Còn chuyện vừa rồi vô lý động thủ hắn một chữ cũng chưa đề, thằng này thù dai đây, hơn nữa chưa dò ra đối phương mục đích hắn cũng chưa thể như thế dễ dàng bỏ qua.

Không phải Tống Khuyết bụng dạ nhỏ nhen mà vừa rồi hắn xác thực cảm nhận được đối phương ác ý đấy. Nếu chỉ là trưởng bối thăm dò chỉ điểm vãn bối, vậy nhân gia chủ yếu cách đấu là điểm đến là dừng, hơn nữa sẽ như ban ngày Triệu Minh Nguyệt cho hắn chỉ điểm như vậy, tùy tiện hắn tận tình thi triển võ công rồi bắt đầu chủ đạo dẫn dắt.

Nhưng vừa rồi Vân Lai Phúc không phải, xét về chiêu thức lĩnh ngộ, kẻ này so với Tống gia hắn cũng không hơn được bao, không có gì để chỉ điểm đấy. Hơn nữa con hàng này cách đấu đơn thuần chính là vô lại, dùng thâm hậu công lực hung hăng dồn ép hắn, ngay cả Chân khí phá thể cái này âm hiểm chiêu số cũng dùng ra được vậy liền không còn là chuyện đùa rồi.

Dùng hắn cùng Vân gia bấy lâu nay tốt đẹp quan hệ, hành động này quả thật khiến Tống Khuyết đều cảm thấy hồ đồ rồi, không hiểu hai huynh đệ lão này muốn làm cái gì yêu thiêu thân.

.....

Vân gia, Đãi Khách sảnh.

Tại Vân Hi tận lực thuyết phục, Tống Khuyết mới một lần nữa nể mặt tiến vào trong này.

Lúc này tại hắn cùng Vân Hi ngồi đối diện chính là Vân Thiên Tường, Vân Lai Phúc hai huynh đệ, cùng với Vân Hi mấy vị ca ca. Trong đó nàng đại ca Vân Kinh Long, Vân Tuấn Anh, Vân Diễm tất cả đồng loạt có mặt.

Còn một bụng tức trong người nên Tống lão gia cũng không chủ động nói gì, chỉ ngồi đó im lặng xem diễn, bầu không khí thật sự không tốt đến nơi nào đi.

“Tống công tử, ngươi nếm thử trà, đây là phụ thân ta trân tàng Trà San Tuyết, được hái tại những cây cổ thụ trên Tây Côn Lĩnh cực kỳ quý hiếm. Bình thường chính hắn cũng không nỡ lấy ra dùng, chỉ có khi gặp nhất tôn quý khách nhân mới bỏ ra mấy lá vậy đãi khách.”

“Đa tạ Vân tiểu thư!”

Vân Hi thấy không khí xấu hổ liền mở miệng cho mọi người viên tràng, Tống Khuyết cũng không bác nàng mặt mũi, gật đầu nói một câu rồi nâng chén lên thưởng thức thử nhấp một ngụm.

Trà hương thanh thuần, nhập miệng lại ngọt ngào mát mát, hậu vị kéo dài hồi lâu không tan, càng nếm càng thấy ngọt. Quả nhiên thực sự là một loại trà ngon!

Thấy hắn động tác này, Vân Thiên Tường mới thở dài một hơi vội vàng lên tiếng:

“Chuyện hôm nay tại Dao Trì Tiệc Trà ta cũng đã nghe nói qua, Tống công tử vậy mà có thể nhanh chóng đánh bại Ảnh Thủy Kiếm Lâm Chấn Kiệt, thật sự khiến người bội phục không ngớt.

Phải biết Ảnh Thủy Kiếm người này trước đây tại Dương Nam toàn bộ thanh niên tuấn kiệt thực lực cũng có thể xếp hạng trước 5 đấy. Bản thân hắn chiến tích đồng dạng cũng từng cùng một vị Nhất lưu võ giả giao thủ trăm chiêu mà không bại, không ngờ tại trên tay Tống công tử ngươi lại không quá được 50 chiêu. Lợi hại, lợi hại!”

“Vân Gia chủ quá khen, chỉ là Lâm huynh có chút chủ quan khinh địch thôi, một lần nữa giao thủ ta thắng cũng sẽ không dễ dàng như thế.”

Tống Khuyết đây cũng là lời nói thật, Lâm Chấn Kiệt thực lực thực sự không tầm thường, hắn có thể may mắn thắng gọn gàng như thế cũng do địa hình sân đấu nguyên nhân. Lão Lâm thân pháp kém hắn một mảng lớn, lại không có như hắn Lĩnh Vực giúp quan sát xung quanh mà phải phân tâm vừa đánh vừa nhìn dưới chân cọc đá.

Hơn nữa lần này Lâm Chấn Kiệt thật sự chủ quan, không ngờ Tống Khuyết bộc phát ra tốc độ lại khủng khiếp như vậy, một bước thua từng bước thua, cuối cùng mới bị hắn trước mặt bao người nhục nhã một phen.

Còn về cái gọi là chiến tích cùng Nhất lưu đấu trăm chiêu, vậy cũng là thật nhưng phải xem hoàn cảnh khi đó thế nào. Có hắn lão cha uy thế ở, ngoại trừ thật sự sinh tử đại thù thằng nào lại dám dễ dàng hạ nặng tay, cho nên chuyện này lượng nước cũng rất lớn, ngươi nghe xong vui vẻ một chút liền được.

Vân gia mấy người cũng nghe ra thằng này tuy lời khiên tốn nhưng trong giọng nói tràn ngập tự tin, bọn họ đối với cái này cũng không có bất cứ dị nghị, dù sao Vân Lai Phúc vừa mới thử qua, chất lượng thật sự chuẩn cmnr.

“Tống hiền chất thật sự khiêm tốn! Ta gọi ngươi một tiếng hiền chất không có vấn đề gì đi?” – Vân Thiên Tường cũng rất xem trọng thằng này tiềm lực, lúc này hồ hởi kéo gần quan hệ.

“Tự nhiên không thành vấn đề, Vân Gia chủ ngài tùy tiện.” – Tống đại quan nhân chỉ nhàn nhạt gật đầu.

“Ha ha, xem ra Tống công tử đối với ta khi nãy đường đột vẫn là có khúc mắc. Lão phu vậy lúc này lần nữa cho ngươi bồi cái không phải.” – Nghe hắn giọng điệu này, Vân Lai Phúc cười lên sang sảng xong liền tự hạ tư thái cho hắn lần nữa xin lỗi, có thể nói đã cho Tống lão gia đủ mặt mũi.

“Ha ha, đúng vậy, ta Nhị đệ chỉ có cái này đam mê, nhiều khi ta nói mãi cũng chẳng được. Tống hiền chất ngươi xem hắn một bó tuổi còn tính tình như trẻ con, đừng chấp nhặt với hắn liền là.”

Nhìn lão này diễn xuất Tống Khuyết cũng thấy nhíu mày, khi nãy thì hung ác bây giờ hiền lành khiêm cung, quả thật khác nhau tưởng chừng hai người.

Quá làm người không hiểu rồi!

Hai vị Nhất lưu cao thủ cho hắn bồi lễ, nếu còn mặt lạnh đối đãi vậy hắn thật sự làm kiêu rồi. Hơn nữa nể mặt Vân Hi mỹ nữ, Tống gia cũng không làm ra điều gì lập dị, lúc này chắp tay mỉm cười lắc đầu:

“Hai vị bá phụ quá lời, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ta sớm đã không để trong lòng.”

Ngươi không để trong lòng mới lạ!

Mấy người tự nhiên không tin hắn lời ma quỷ nhưng lúc này chẳng ai đầu bị kẹp mà nói ra, rất tự nhiên đem chuyện khúc mắc khi nãy kéo qua, bắt đầu vui vẻ hàn huyên việc nhà.