Dao Trì hồ,

Đây là một hồ lớn ngoài thành Dương Nam, mặt nước nơi này rộng không biết bao nhiêu mẫu, thông qua Tia Chớp quan sát Tống Khuyết còn thấy nó so với cả cái Thanh Hà thành còn lớn hơn mấy phần.

Ven hồ được kè bằng đê đá thành một đại lộ sạch sẽ, bên cạnh là hàng loạt nhà hàng cửa tiệm mọc lên san sát, từ sáng sớm nơi này đã là người xe tấp nập, nhân khí cực kỳ phồn thịnh.

Tống Khuyết, Vân Hi, Thẩm Tử Minh, Thanh Trúc 4 người đang ngồi trên tầng 3 một tửu lâu chậm rãi thưởng thức bữa sáng.

Hôm nay sáng sớm, giữ đúng lời hứa Vân Hi lúc mặt trời vừa ló dạng đã tiến đến chỗ 2 người khách sạn gọi cửa, kêu lên lúc đó còn đang ngái ngủ Tống gia đi đến nơi này nếm thử đặc sắc ẩm thực.

“Tống công tử hôm qua ngủ không ngon?” – Nhìn bộ dáng tiểu tặc này tinh thần không được cao cho lắm, Vân mỹ nữ hiếu kỳ hỏi thăm.

Tống đại quan nhân có thể nói hắn một đêm lo lắng đề phòng bị người đúc đít sao, chỉ có thể lắc đầu bâng quơ trả lời:

“Không có gì, chỉ là tại hạ lần đầu chứng kiến nơi phồn hoa như thế này, cả đêm hưng phấn khó đi vào giấc ngủ, để Vân tiểu thư chê cười rồi.”

“Ha ha, thì ra là như thế. Trước đây mấy năm ta cũng từng theo cha đi Giang Nam phủ một chuyến, nhớ lần đó mình cũng kích động trắng đêm, đều là nhân chi thường tình thôi.” – Vân Hi cười khanh khách đem mình khi nhỏ khứu sự kể ra để giúp hắn che đi mất tự nhiên.

“Tống công tử, nếm thử nơi này cháo quẩy và nước đậu, đây chính là hơn trăm năm lão cửa hàng, hương vị chính là nhất tuyệt. Mỗi lần quay lại nhà ta đều nhất định phải lập tức nếm thử cho đỡ nhớ đấy.”

Nói đến ẩm thực, Tống Khuyết tinh thần lập tức tỉnh táo, lập tức đem việc khác ném, chuyên tâm tinh tế cảm nhận.

Thật sự như Vân Hi nói, nước đậu thơm béo ngậy, vị lại ngọt ngào thanh mát, nhất tuyệt nha.

Đại thành chính là đại thành, so với tiểu huyện thành như chỗ hắn cái gì cũng vượt xa mấy cấp bậc, xem ra lúc về lần này nhất định phải mua mấy đầu bếp đem về Thanh Hà giải thèm mới được.

Ăn mỹ thực, nhìn mỹ nữ, Tống gia tâm tình lập tức bay bổng, miệng bắt đầu ba hoa chém gió, trêu ghẹo đến Vân Hi che miệng cười duyên không ngừng.

“Ồ!”

Lúc này bỗng Vân mỹ nữ kinh ngạc thốt lên.

Quay đầu lại theo hướng ánh mắt nàng, Tống Khuyết liền thấy nơi cuối đường có một vị mặc màu trắng viền kim tăng bào, bộ dáng tiêu sái thoát tục soái hòa thượng đang chầm chậm bước đi.

Chỉ nhìn người này mặt mũi vô bi vô hỉ nhắm mắt chắp tay đi đường, đầu ngày ánh dương quang phủ lên trên người hắn từng lớp hào quang chói lọi như công đức kim luân hiện lên sau lưng vậy thập phần bắt mắt.

Hòa thượng có thể phong tao đến như thế vậy chỉ có thể là Tuệ Vô không sai.

“Tuệ Vô!” – Gặp mình tiểu đệ, Tống đại gia sung sướng quát lớn.

Mọi người đều bị này một phá giọng hô giật mình, đồng loạt ngước đầu lên trên nhìn ngắm đến tột cùng.

Khá lắm!

Mỹ nữ cùng dã thú nha.

Bây giờ nữ nhân đều thích vừa to vừa đen lại cứng vậy không sai – Không thiếu nam nhân lòng chua lòm âm thầm chửi rủa.

Tuệ Vô dù ở khá xa nhưng giọng hét lớn như thế này tự nhiên là vẫn nghe thấy, chỉ gặp hắt 2 mắt khẽ hờ, trên mặt vẫn bình tĩnh vô ba niệm một câu phật hiệu rồi cả người cứ như gắn đôi cánh gió đằng sau lưng vậy nhẹ nhàng bật lên. Mũi chân khẽ nhún vài lần liền bay bổng đến nơi Tống Khuyết mấy người.

“Hảo thân pháp!” – Dưới đường nhiều kẻ không nhịn được kích động quát lớn.

Làm người ngày ngày thanh tịnh nơi cửa phật Tuệ Vô tự nhiên đã đem hư vinh thứ này vứt bỏ, được người ngợi khen sắc mặt vẫn là vinh nhục không sợ, chỉ khẽ mỉm cười chắp tay:

“Tống huynh hữu lễ, chúng ta lại gặp mặt!”

Tại đây người duy chỉ Tống khuyết là biết thằng này muộn tao tính cách đấy, hắn cũng không khỏi bội phục hàng này diễn kỹ, thật sự lô hỏa thuần thanh, không lúc nào không trang bức nha.

Nhẫn nhịn một tát đập lên hòa thượng này đầu trọc, Tống lão gia đứng dậy đem bàn tay to như cái bồ nắm lấy vai hắn, dã man nhấn kẻ này ngồi xuống:

“Lão đệ, không cần như thế xa lạ, mau ngồi xuống!”

Bả vai bị nắm gần như rụng rời Tuệ Vô đành khuất phục đại lão dâm uy, ủy khuất ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, để đối diện Vân Hi cùng Thanh Trúc cũng phải trợn mắt há mồm.

“Ra mắt Tuệ Vô đại sư!” – Dù ngạc nhiên hai người quan hệ thật tốt, Vân Hi vẫn không mất lễ nghĩa lập tức lễ phép thi lễ.

“A Di Đà Phật, xin chào Vân tiểu thư!”

“Ồ, hai người cũng đã nhận biết?”

“Vân thí chủ chính là Dương Nam nổi tiếng tài nữ, tiểu tăng tự nhiên nhận thức.”

Gặp 2 bên vậy mà có quen, Tống Khuyết cũng vui vẻ bớt việc:

“Tuệ Vô, đây là ta Nguyệt Khuyết Các Phó Các chủ Thẩm Tử Minh, kia mỹ nữ gọi Thanh Trúc, là Vân tiểu thư người.”

“Ra mắt Thẩm thí chủ, Thanh Trúc thí chủ!”

“Ra mắt Tuệ Vô đại sư!” - Hai người không dám đại ý, vội vàng nghiêm nghị đáp lễ.

“Được rồi, mọi người không cần xưng hô như thế quá xa lạ, đều là người mình. Lão đệ, còn chưa ăn sáng đi, để ta kêu cho ngươi một phần.”

Nhìn mặt con hàng này, Tuệ Vô chỉ muốn cho đến một phát Hàng Ma Chưởng. Lần trước Giang Hồ Ký Sự hắn cũng đã nhìn, thằng này vậy hình như còn kém mình 1 tuổi đấy.

Thế mà lần trước lừa đi mình trong trắng, nhân lúc tiểu tăng say rượu bắt nhận gọi đại ca. Bây giờ việc đã bại lộ vẫn còn dám vô sỉ tỉnh bơ như vậy.

Con người làm sao có thể mặt dày như thế chứ?

Có lòng muốn cứng rắn vùng lên phản kháng một hồi, nhưng đối mặt với trên vai cứng như kiềm thép bàn tay, cùng với hung thần ác sát khuôn mặt, Tuệ Vô cuối cùng nhắm mắt nhận mệnh thở dài.

“Đa tạ lão ca!”

“Hắc hắc, 2 người chúng ta vậy nói tạ làm gì.” - Tống tặc lúc này mới hài lòng buông tay.

Gọi cho hoà thượng này đồng dạng một phần bữa sáng, lúc này Tống Khuyết mới hiếu kỳ hỏi thăm:

“Lão đệ, ngươi cho người nhắn ta nhất định phải đến đây là có chuyện gì quan trọng?”

Nói đến cái này, Tuệ Vô liền mỉm cười, âm thầm quan sát chung quanh không có ai chú ý bên này sau mới nói:

“Lần này Dao Trì Tiệc Trà đối với Tống huynh là một cọc thật lớn cơ duyên, nếu bỏ lỡ lần này vậy thật đáng tiếc.”

“Ồ, rốt cuộc là chuyện gì?” - Có chỗ tốt, Tống gia tự nhiên hứng thú mười phần.

“A Di Đà Phật, nói đến cái này cơ duyên vậy trước hết phải nói đến Triệu Minh Nguyệt thí chủ, việc này sau hôm nay cũng không tính là chuyện gì bí mật nhưng mọi người tốt nhất không nên truyền lại cho người ngoài.”

“Đại sư yên tâm, chúng ta nhất định giữ nghiêm miệng!” - Nghe hắn nói thế, Vân Hi sắc mặt nghiêm nghị cam đoan, mấy người khác đồng dạng vội vàng gật đầu.

“Triệu nữ thí chủ đoạn thời gian trước đã bắt đầu cảm nhận được khí, có lẽ không ra một hai tháng là có thể đột phá Nhất lưu.”

Lời này như một hòn đá kích lên ngàn trọng lãng, trên bàn mấy người đồng loạt hít lạnh một hơi.

Tống đại quan nhân đồng dạng cũng nổi lên trong lòng thao thiên cự lãng.

Triệu Minh Nguyệt vậy cùng hắn cùng tuổi đấy, năm nay cũng chỉ có 16 tuổi. Tống gia còn đang Ngũ giai lăn lộn đây, nhân gia vậy mà đã chuẩn bị xông thẳng Nhất lưu.

Đó còn là dưới tình huống hắn bật hack, đồng thời đạt được mấy lần đại cơ duyên đấy.

Tuy Triệu Minh Nguyệt có lão cha là một vị Tông sư hết lòng bồi dưỡng, nhưng hắn cũng đồng dạng có mình bàn tay vàng. Khởi điểm của 2 người cũng không cách biệt là mấy, cuối cùng tốc độ lại là nhân gia đem mình vứt xa.

Tất cả người luyện võ, dù sau lưng tài nguyên có cỡ nào khủng bố, có một số lôi khu đều là giống nhau không dễ dàng vượt qua đấy.

Luyện cốt là một trong những này lôi khu, quá sớm tiến hành luyện cốt vậy chỉ khiến người luyện dính lên chứng chu nho, hơn nữa khi đó căn cốt chưa định hình hoàn tất, về sau để lại cực đại di chứng, mất nhiều hơn được.

Vì thế có một quy định bất thành văn chính là người dưới 15 tuổi là sẽ không luyện cốt đấy. Có thể nói vị kia Huyết Nguyệt Yêu Cơ cũng như Tống lão gia, năm ngoái mới bắt đầu tiến vào Tứ giai.

Như thế vấn đề ra rồi, nhân gia dùng một năm phá tan Ngũ giai, Lục giai, Thất giai cái này 3 đạo cảnh giới, nhất là đột phá Nhất lưu đại môn gông xiềng. Tư chất có thể nói nghịch thiên.

Không phục không được nha.

Nhưng cái này thì liên quan gì? Đón nhận Tống Khuyết ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, Tuệ Vô tiếp tục giải thích.

“Triệu Minh Chủ chỉ có một người con như thế, lần này là ngài quyết tâm bồi dưỡng nữ nhi đến mai sau kế thừa Thiên Hà Kiếm Phái cùng Cửu Giang Minh. Chính vì thế, từ bây giờ bồi dưỡng một nhóm thành viên nòng cốt trẻ tuổi cũng là cần thiết.

Lần này theo ý của Triệu Minh chủ, Triệu Minh Nguyệt cô nương cũng sẽ thành lập một cái gọi Hội Phượng Hoàng do Triệu nữ thí chủ làm Hội trưởng, thu nhận khắp Dương Nam các thanh niên tuấn kiệt. Bằng vào Tống huynh cùng Nguyệt Khuyết Các thực lực vậy kiếm cái chức vị cao tầng cũng không quá khó đấy.”

Chậm rãi một hồi cho mấy người tiêu hóa lượng tin tức, Tuệ Vô mới tiếp tục:

“Dựa theo Triệu Minh chủ đối với nữ nhi coi trọng, vậy Hội Phượng Hoàng thành viên cũng sẽ được quan tâm bảo vệ cùng Cửu Giang Minh thành viên không khác. Có này trợ lực sẽ đối với ngươi sau này phát triển Nguyệt Khuyết Các trợ giúp rất lớn, chính vì thế ta mới không hi vọng Tống huynh bỏ qua lần này cơ duyên.”

Thì ra là thế, Tống Khuyết lòng rộng mở trong sáng, 2 mắt bắn ra kích động quang mang.

Thật sự là một cơ hội ngàn năm một thuở, lần này chỉ cần mình được Triệu Minh Nguyệt coi trọng, trở thành Hội Phượng Hoàng thành viên một trong, vậy sau này có vị mỹ nữ này... lão cha bảo hộ, Linh Giang Bang người lượng mấy lá gan cũng không dám làm liều. Dù sao từ đây mọi người đều có thể coi như đồng minh bang phái, lúc đó Triệu Tinh Thần cũng sẽ công bằng xử lý, không thiên vị một ai đấy.

Xa hơn kể cả những ngoại lai võ giả giống như Điền Bất Nhị, vậy nếu muốn xuống tay với hắn Nguyệt Khuyết Các cũng phải tự thân ước lượng một hai.

Tương lai vậy có bảo đảm rồi!

Tống gia vui sướng vỗ vai Tuệ Vô hòa thượng cười lớn:

“Lão đệ, đủ nghĩa khí, không uổng công ca ca ta thương ngươi. Ha ha, đợi Tiệc Trà tổ chức xong huynh đệ chúng ta nhất định phải thật tốt ngồi một bữa.”

Nhìn xung quanh mấy người ánh mắt quỷ dị nhìn sang, Tuệ Vô trong lòng cũng phát khổ, run rẩy mấy lần mới nhận mệnh thở dài:

“Hết thảy do lão ca ngươi làm chủ.”