Mai Viên Sơn Trang, Tiếp khách sảnh.

Tống Khuyết đang cùng Cao Tuấn, Từ Tử San 2 người vui vẻ trò chuyện. Bám đuôi đi theo Thiết Ngọc Nương cùng Từ Tử Thanh 2 người vậy cũng do Nhiếp Phong chu đáo chiếu cố, không để lãnh lạc một ai.

“Tử San ngươi bao giờ thì quay về trong sơn môn, ta còn nghĩ ngươi đã rời đi rồi cơ.”

“Vốn là đã định rời đi, nhưng trong môn gửi thư báo có chuyện quan trọng nên tiếp tục ở lại mấy hôm.”

“Ồ, không biết là chuyện gì quan trọng, nếu có cần đến ta xin cứ nói đừng ngại.”

“Ha hả, là thật sự có việc cần đến Tống huynh ngươi.” - Từ Tử San mỉm cười trả lời.

“Chuyện cụ thể thế nào còn là Cao sư huynh cho ngươi nói rõ.”

Nghe vậy Tống Khuyết quay sang nhìn về phía Cao Tuấn. Chỉ thấy người này đưa tay vào ngực lấy ra một phong thư trịnh trọng đưa cho hắn:

“Tống công tử, lần này đến đây mục đích chính là thay mặt Dao Trì Tiệc Trà gửi đến ngài thư mời, kính mời ngươi buổi sáng ngày mùng 6 tháng 2 có mặt tại Dao Trì Hồ.

Chuyện lần trước ngươi bị tặc nhân phục kích chúng ta có nghe qua. Lần này ngài có thể yên tâm, đồng dạng việc là không lần nữa phát sinh, ta có thể lấy Thiên Hà Kiếm Phái danh dự ra bảo đảm.” - Cao Tuấn nói được cực kỳ tự tin khí phách.

Tại toàn bộ Dương Nam Đạo này, còn không có việc gì có thể thoát được bọn họ Thiên Hà tai mắt đấy. Chỉ cần hữu ý điều tra, vậy bất kể người là ai đồng dạng không thoát được.

Đối với lời này, Tống đại quan nhân tự nhiên tin được. Lúc này sảng khoái tiếp lấy thư mời cười:

“Đa tạ Cao huynh, cũng đa tạ Triệu Minh chủ giữ gìn. Tại hạ nhất định sẽ đúng giờ có mặt, quyết không bỏ lỡ bực này cơ duyên một lần nữa.”

“Ha ha, vậy ta liền yên tâm. Còn nữa là Tuệ Vô đại sư có nhờ ta nhắn lại cho ngài. Mời ngài nhất định phải tham dự lần này tiệc hội, hắn có mấy lời muốn ngay mặt ngươi nói.”

Vị này hoà thượng lão đệ lại có việc gì tốt nhớ đến mình? Tống gia vui vẻ:

“Đa tạ Cao huynh đã báo cho. Hôm nay vậy làm phiền ngươi phải vất vả chạy một chuyến, mời Cao huynh cùng mấy vị nhất định phải ở lại Mai Trang cùng ta dùng bữa cơm để tại hạ có thể tận tình địa chủ.”

Trước sau không còn việc gì, cùng Tống Khuyết bực này tuấn kiệt kết giao vậy tự nhiên không xấu đi đâu, Cao Tuấn cùng Từ Tử San chỉ đơn giản liếc nhau trao đổi rồi sung sướng đồng ý rồi.

“Vậy đa tạ Tống công tử, bọn ta làm phiền rồi. Đối với Liệt Hỏa Tửu nói thật ta cũng hướng tới đã lâu nhưng khổ nỗi quá khan hiếm, còn chưa được uống qua mấy lần. Lần này nhất định phải uống cái đủ, bù đắp bao ngày nhớ thương.”

“Ha ha, đã đến chỗ ta vậy rượu tự nhiên quản đủ, Cao huynh cứ mở rộng miệng uống chính là.” – Tống Khuyết cười lên sang sảng.

Lúc này vẫn ngồi một bên khá im lặng Thiết Ngọc Nương thấy chuyện đã xong, vội vàng quay sang hỏi:

“Tống Khuyết, nhà ngươi mấy con sủng vật đâu? Làm sao không thấy?”

Bây giờ ngay cả lão cha nàng cũng không dám gọi thẳng danh Tống gia đấy, nhưng đối với cô bé này vô lễ hắn còn cười bỏ qua, không cùng chấp nhặt:

“Há, bọn chúng đang chơi ở sau vườn. Nếu Ngọc Nương thích gặp vậy bây giờ chúng ta liền đến ta sân ngồi uống nước, đợi ta hạ gọi hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn.”

“Tốt tốt, như thế tốt nhất!” – Tiểu nương bì mắt sáng lên liên tục gật đầu.

Đón nhận Tử San nhìn qua áy náy ánh mắt, Tống Khuyết lắc đầu cười không để bụng, liền đứng dậy dẫn đường mời mấy người ghé hắn sân nhỏ chơi.

Đợi lúc thấy Tiểu Hắc, tự nhiên gây ra náo động không nhỏ. Tống đại quan nhân đối với việc này cũng quen, dù sao con hàng này bề ngoài quá cao lớn uy mãnh, thêm nữa những ngày gần đây được hắn bồi dưỡng, vậy khí thế càng là nhiếp người rồi. Người khác đối với nó sợ hãi, hiếu kỳ cũng là bình thường.

Mấy người cứ thế ngồi trong sân thưởng trà nói chuyện, có Cao Tuấn cái này nhiều năm hành tẩu giang hồ, có hắn chỉ điểm mấy câu trong nhà mấy người cũng là được lợi không nhỏ.

Bữa đó do Tống gia 4 vị lão gia chúc rượu, đem Từ tử Thanh nằm say như chó chết, Cao Tuấn cũng là sắc mặt chuếnh choáng mới thôi. Tống Khuyết liền sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đưa mấy vị này về thành.

.......

Từ giờ đến mùng 6 tháng 2 vậy đâu ra đấy cũng chỉ còn gần 3 tuần. Nếu muốn đi dự Dao Trì Tiệc Trà vậy hắn cũng phải trước tiên chuẩn bị một hồi.

Hắc Thiết Trại đã công bố với ngoại nhân, không còn là nơi tránh nạn bí mật, vậy trong nhà mấy người cũng không cần thiết đến đó trú ẩn làm gì.

Có Thiên Hà Kiếm Phái người đứng ra bảo đảm, hơn nữa lão Đỗ trọng thương bây giờ hẳn chưa lành, đem Mai Trang phòng vệ củng cố một hồi vậy trong nhà mấy người hẳn cũng sẽ không gặp vấn đề gì nguy hiểm.

Dù sao tất cả mọi người đều là người có thân phận, có sản nghiệp, đôi khi ngươi cũng cần phải cố kỵ rất nhiều. Một khi Tống Khuyết chưa chết, lão Đỗ nhất quyết không dám quá mức làm càn.

.....

Nam bến tàu,

Rất lâu rồi Tống Khuyết mới lần nữa quay lại chỗ này.

Nơi này sau lần đó bị Điền Bất Nhị tru diệt một lần, đã qua khá lâu thời gian nó vẫn chưa thể khôi phục như lúc ban đầu sinh khí.

Nghe nói bây giờ chỗ này là do một vị 5 giai tạm thời tọa trấn, sảy ra việc tày trời như thế, Sở Thiên Thu tuy không bị đem ra thế mạng nhưng cũng đồng dạng không thể chối bỏ trách nhiệm, vì thế liền bị bắt về trong quận đi làm cu li rồi.

Hôm nay Tống gia đến đây là để tiễn đưa Từ Tử San cùng Cao Tuấn trở về Thiên Hà Kiếm Phái. Hôm qua cùng nhau uống rượu đã hẹn sáng nay đến đưa người đây.

Bằng vào hắn bây giờ uy thế, đừng nói nơi này có Cao Tuấn 2 người, dù là không có, tại Thanh Hà huyện nơi này là tuyệt đối không còn người dám tiến lên xúc hắn rủi ro đấy.

“Cao huynh, Tử San, lần tới hẹn gặp lại rồi!”

“Tống thiếu không cần tiễn thêm, hẹn mùng 6 tháng 2 chúng ta lại nói chuyện.” – Đối với Tống đại quan nhân tràn ngập hảo cảm Cao Tuấn cười vui vẻ chắp tay.

“Hì hì, ta may mắn được đến Dao Trì Tiệc Trà làm phục vụ việc vặt, lúc đó có lẽ được may mắn đón tiếp Tống Các chủ ngươi đây.” – Từ Tử San cũng cười lên tiếng.

Nàng tu vi còn không được, chưa đủ tư cách nhận thiệp mời. Nhưng làm đệ tử bổn môn, lớn lên lại duyên dáng yêu kiều nên được chọn trúng đi đến đó hỗ trợ làm việc. Đợi Tống Khuyết đi dự tiệc vậy đồng dạng có thể gặp được.

“Được, lần này tại hạ nhất định có mặt. Lúc đó lại cùng mọi người hàn huyên.”

“Một lời đã định, khi đó để ta làm hướng dẫn, dẫn Tống huynh đi dạo cảnh sắc Dương Nam.” – Nói xong mấy câu này, nhớ đến tối qua cha mẹ không đoạn bơm vào đầu mình loạn thất bát tao ý nghĩ, Tử San khuôn mặt bỗng đỏ lên.

Cũng may 2 người không để ý nàng khác biệt, nhìn sắc trời không sai biệt lắm Cao Tuấn liền lần nữa chắp tay rồi dẫn người lên tàu.

Đợi con thuyền cắm tiêu chí Cửu Giang Minh cờ xí bắt đầu khởi hành đi xa, Tống lão gia mới kêu lên bên mình mấy người lên xe trở về thành.

Hắn còn muốn đi Vân Hải Các gặp gỡ lão Vân một chuyến đây.

......

Vân Hải Các,

Nghe tin Tống đại lão gia đến thăm, Vân Sơn liền hấp tấp từ trên tầng chạy xuống tận cửa nghênh đón.

“Tổng quản, không cần khách khí như thế, để tiểu tử tự đi lên liền được.” – Nhìn hắn bộ dáng này Tống Khuyết cũng lắc đầu buồn cười.

Làm sao bây giờ hắn địa vị cùng ngày xưa cách biệt thiên xa địa viễn, Vân Sơn cũng không nữa dám tùy tiện, đối với cường giả tôn trọng tại thế giới này chính là chuẩn tắc đấy.

“Không có gì, chạy chạy mấy bước thôi. Tống thiếu mời theo ta!”

Theo chân lão Vân lên phòng, đợi hạ nhân bưng lên trà bánh, Tống Khuyết mới bắt đầu mở miệng nói ra hôm nay mục đích:

“Tổng quản, Dao Trì Tiệc Trà lại sắp đến, hôm qua ta liền đã nhận được người đưa đến thư mời. Lần này tại hạ muốn nhờ ngài chuyển lời mời đồng hành đến Vân Hi tiểu thư giúp ta. Nếu nàng đồng ý vậy giờ giấc thế nào toàn bằng nàng làm chủ.”

“Ha ha, hóa ra là chuyện này. Tống thiếu yên tâm, chút nữa ta sẽ lập tức cho người chuyển lời đến nhà ta tiểu thư rồi sẽ báo lại cho ngươi sau, hẳn là tiểu thư cũng rất vinh hạnh cùng ngươi đồng hành.”

“Hì hì, vậy tiểu tử yên tâm rồi!” – Tống đại quan nhân hài lòng gật đầu.

“Không biết lần này Tổng quản ngài có hay không cùng đi?”

Nghe hắn hỏi Vân Sơn thở dài lắc đầu đầy tiếc nuối:

“Ta vậy hẳn sẽ không đi được, dù sao nơi này còn nhiều việc như thế. Lúc đó không được tại chỗ chứng kiến Tống thiếu danh hào Hắc Kim Cương vang vọng Dương Nam, thật sự quá đáng tiếc!”

Móa!

Lại là Hắc Kim Cương, Tống gia đen mặt.

Lão Vân cũng là thành tinh, cực giỏi quan sát người sắc mặt, thấy tiểu tử này trên mặt không vui liền bồn chồn, nghĩ mãi không ra mình có lời nào đắc tội người rồi mới dè dặt hỏi thăm:

“Tống thiếu, không biết là có chuyện gì?”

“Hik, Tổng quản, sau này ngài đừng nhắc đến cái danh hào này nữa, thật sự mất mặt.”

“Làm sao, ngươi đối với cái này xưng hào không hài lòng?”

Tống Khuyết liền một mực lắc đầu không nói nữa.

Đậu má, vuốt mông ngựa thiếu chút vuốt đến đùi ngựa. Xem mặt liền ra thằng này đối với cái tên Hắc Kim Cương là cực kỳ chán ghét đấy, Vân Sơn vội vàng dụng tâm ghi nhớ, sau này cần nhắc nhở tiểu thư vấn đề này.

Hiện nay Tống Khuyết chính là bọn hắn một nhánh này lớn nhất thẻ đánh bạc, mọi chi tiết nhỏ nhặt đều cần cẩn thận quan tâm cũng không quá.

Cùng lão Vân trò chuyện thêm một hồi, đợi đến buổi trưa Tống lão gia liền từ chối hắn giữ lại dùng bữa lời mời, quay về Tổng Bộ cùng một đám Nguyệt Khuyết Các cao tầng liên lạc tình cảm.

Vừa ăn vừa nghe phía dưới người hồi báo công việc, hết thảy đều một bộ hân hân hướng vinh bồng bột phát triển để Tống Các chủ cực kỳ hài lòng, số lượng võ giả trong bang cũng đã chính thức đột phá 250 người, chiếm đến hơn ⅓ nhân số chính thức, thật sự đáng mừng.

Cuối cùng tan tiệc, cùng lão Thẩm dặn dò chuẩn bị một chút việc cùng hắn đi tham dự Dao Trì Tiệc Trà, Tống Khuyết mới lên xe ngựa, dẫn theo người trở về Mai Trang.