Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 230: Điền Hoành cái chết

Đợi người bắt đầu rời đi, Từ Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay sang cười:

“Xem ra việc này vậy liền giải quyết xong, ta cũng nhẹ lòng. Cũng may Tống Khuyết ngươi có cách, ta còn sợ ngươi thật sự xuống tay với vị này ác thiếu cơ.”

“Ha ha, bá phụ yên tâm. Ta sẽ không như thế khinh cử vọng động, đêm qua ta cùng hắn giao thủ chỉ là để hắn biết chúng ta Thanh Hà người là có biện pháp bắt được hắn, doạ doạ người này khí diễm mà thôi.” - Tống gia chững chạc đường hoàng bắt đầu chém gió.

Mấy người kia còn là ăn hắn cái này một bộ, Ngô Thiên vui mừng vỗ vai:

“Ngươi làm rất đúng, lùi một bước trời cao biển rộng. Đừng nghe bên ngoài người đồn thổi, việc lớn muốn thành thì phải nhịn được việc nhỏ, nhất thời cúi đầu không tính cái gì.”

Từ Thanh, Thập Thủ Hằng 2 người lâu ngày tẩm dâm trong quan đạo, đối với mấy lời này là sâu chấp nhận. Đối với Tống Khuyết lần này ổn thoả cách làm tự nhiên là hài lòng bất quá.

Còn về trên đường đồn đãi phỉ ngữ, một đám điêu dân thôi, không nói lên điều gì.

“Chúng ta Thanh Hà người đều là sẽ cảm kích ngươi, không cần quan tâm đám kia ngoại lai võ giả.”

“Bá phụ nói phải, ta vốn cũng không đem bọn họ để ở trong lòng.” - Tống lão gia mỉm cười không quan tâm.

“Ha ha, như thế rất tốt.” - Từ Thanh đối với thằng này là càng ngày càng thích rồi.

“Chỉ thua thiệt ngươi bỗng dưng liền thua thiệt 2 vạn lượng. Nhưng yên tâm, mấy người chúng ta sau này sẽ hết lòng quan tâm Nguyệt Khuyết Các sinh ý. Ngươi vì mọi người hi sinh, Thanh Hà huyện sẽ bù đắp cho ngươi.”

“Đa tạ bá phụ!” - Có lão Từ mấy lời này Tống gia liền vui vẻ.

“Mình vì mọi người, mọi người vì mình sao, đây là Tống Khuyết ngươi nên được. Đi, chúng ta đi làm mấy chén, hôm nay để ta mời, thay mặt bách tính trong thành cám ơn ngươi cái này công thần.”

“Vậy tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh!”

“Ha ha, xem ra chúng ta đây cũng là đi theo hưởng phúc.”

Ngô Thiên, Thiết Phi Long mấy người cũng đi theo sung sướng, theo chân Từ Thanh, đoàn người nhanh chóng đi về Ngênh Phong Các gần đó. Nơi này lão bản đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đợi người nhập tiệc.

Trên bàn, giải quyết một cọc tâm sự mấy vị Thanh Hà quan phụ mẫu là liên tiếp hướng Tống gia chúc rượu. Nguyệt Khuyết Các người cũng không hàm hồ, sôi nổi thay Các chủ trả lễ. Một phòng không khí nhạc nhạc dương dương.

Đúng lúc này, một tiếng quát to từ bên ngoài đột ngột vang lên:

“Báo!!! Các chủ, Linh Giang Bang Sở Thiên Thu đám người đang cùng Điền Hoành đánh lên, tình hình cực kỳ nguy cấp.”

Mấy người nghe thế bỗng chốc biến sắc, cũng không quản ăn uống gì nữa vội vàng ném bát đũa, nhanh chóng chạy ra ngoài Nam bến tàu thăm dò hư thật.

Một giọng này hét đủ vang, đủ lớn, khi nãy đám vây xem quần chúng người còn đang la cà chỗ này vậy tự nhiên nghe thấy. Tất cả cũng vắt chân lên cổ bám theo Tống gia mấy người, càng đi càng nhiều hiếu kỳ người bám theo, cuối cùng cả đội quân mênh mông cuồn cuộn tuôn ra ngoài Nam môn, đi hóng chuyện đi.

……

Trước đó ít lâu,

Thanh Hà bến tàu,

Điền đại hiệp sau khi trang bức một hồi liền chạy đến nơi này, sẵn tiện lão Sở còn đang trong thành chưa về hắn liền nhân cơ hội xung quanh đi dạo một vòng.

Nói về vị trí địa lý, nơi này bến tàu cũng có thể được coi là phong thuỷ bảo địa. Từ chỗ này tiếp tục xuôi dòng chính là sẽ nhập vào một nhánh của Hồng Giang, qua đó lên thêm một đoạn là đến Cự Mộc thành.

Thành Cự Mộc làm biên giới thành trì, chỗ nằm ngay sát Thập Vạn đại sơn. Tại đó sản vật có thể nói cực kỳ phong phú.

Làm sao Cự Mộc thành vốn là do trong Thập Vạn đại sơn Bách Tộc người sở hữu, bọn họ sau khi đầu hàng Đại Viêm vẫn là được Viêm Đế giao lại quản lý nơi này.

Những người này cực độ bài xích người ngoài, vì thế hai bên thông thương vô cùng ít ỏi. Nếu không bằng Thanh Hà chỗ này thiên nhiên địa lợi, tuyệt đối là sẽ không nghèo nàn đến mức này.

Tống gia đối với cái này thương cơ tự nhiên thèm khát đã lâu, làm sao miệng hắn còn nhỏ, chưa nhai được miếng xương cứng như thế nên mới chỉ dám có ý dâm mà thôi.

Nói xa, chúng ta Điền thiếu hiệp đặt chân đến bến tàu, nơi nơi quan sát liền rất nhanh toả định Sở Thiên Thu chỗ đó.

Canh gác xung quanh một đám đê giai võ giả tự nhiên không làm khó được người, hơn nữa nơi này lâu nay không ai đến phạm, bọn họ canh gác cũng rất lơ lỏng bình thường, Tống lão gia đơn giản ẩn nấp liền có thể dễ dàng đột nhập vào trong.

Nhàn nhã như trong hậu viện nhà mình vừa đi vừa dùng Lĩnh Vực cẩn thận kiểm tra, không ra một lát Tống tặc mắt liền sáng rực nhìn về một gian phòng.

Phòng này vậy mà không hề khóa, Tống đại quan nhân đường hoàng mở cửa tiến vào. Bên trong mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan, thật khiến người mê say.

“Ồ, oan gia, ngươi lại về sớm như vậy?.... Ngươi là...”

Trên giường một nữ nhân đang lười biếng ngồi chải tóc, nghe tiếng người vào liền tưởng Sở Thiên Thu mới mở miệng kiều sân.

Nhưng đợi nàng thông qua gương đồng phát hiện không đúng, quay đầu nhìn thấy bước vào xa lạ nam tử khuôn mặt sau nữ nhân này liền biến sắc, sợ hãi định há miệng hét lớn.

“Hự!”

Tống đại quan nhân nhanh tay nhanh chân đem người gõ ngất, lúc này hắn mới ung dung đánh giá trước mặt này cô nương.

Rất đẹp một cô bé, tuổi chỉ tầm mười tám đôi mươi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trước ngực một đôi gò bồng vậy thì khó lường, điển hình mặt phụ huynh thân hình học sinh.

Quan trọng nhất là nàng này bên trong lại là chân không đấy, chỉ đơn giản khoác trên người một áo lụa mỏng nửa che nửa không che. Thân hình lồi lõm cùng mấy chỗ tư mật đó là đập thẳng vào mắt người nhìn, thật sự không sót thứ gì.

Nhìn thấy cảnh này để bao năm nay ngủ chay Tống lão gia thú huyết sôi trào, thiếu điều đương trường hóa thân làm hái hoa tặc Điền Hoành, lập tức xách thương lên ngựa, tận tình giong ruổi dâm trường thỏa mãn một hồi.

Nuốt mấy ngụm nước bọt, tiếc nuối mãi mới rời đi được đôi mắt. Nghĩ đến việc mình còn cần phải làm Tống lão gia mới bực tức đi đến phía trước giữa phòng dựng tấm bình phong, đem nó gỡ ra để lộ phía sau đó bí thất.

Nhìn to tầm một chiếc tủ quần áo mật khố, không có chìa khóa Tống Khuyết cũng không cần quản ba bảy hai mốt, thô bạo giơ lên nắm đấm chính là mấy quyền.

“Ầm ầm ầm...”

Dày mấy phân cửa sắt không ra một lát đã bị dã man đập không còn dáng hình, Tống tặc vội vàng đem nó kéo ra, hai tay nhanh như một cơn gió khẽ cuốn, bên trong một đống vàng bạc ngân phiếu đã không cánh mà bay, yên yên ổn ổn nằm trong không gian.

“Ai!”

Lúc này, đứng bên ngoài canh gác hộ vệ mới vội vã lao vào, nhìn thấy trong phòng cảnh tượng quá sợ hãi há miệng hét lớn.

“Có tặc!”

.......

Đợi Tống Khuyết, Từ Thanh mấy người dẫn theo một đoàn hóng chuyện võ giả chạy tới bến tàu, hôm nay nhân vật chính Điền Hoành đã đang cùng Sở Thiên Thu đánh cái khí thế ngất trời.

Ỷ vào thân pháp cao minh, tại lão Sở cùng một nhóm Linh Giang Hảo thủ vây công bên dưới Điền thiếu hiệp vẫn là có thể cố gắng chu toàn một hai, tất nhiên đó cũng là Sở Thiên Thu bọn họ không dám thật sự hạ sát thủ điều kiện tiên quyết.

Khi nãy sau khi đắc thủ một đống tiền tài, tại Tống gia cố ý dưới, Điền Hoành cũng không lập tức ao chạy xa bay mà nửa chạy nửa chờ, tùy ý để một đội hộ vệ cuốn lấy, chơi trò đuổi bắt trốn tìm nhạc bất diệc hồ.

Không bao lâu sau, đợi Sở Thiên Thu chạy về, nhìn trong phòng mình tan hoang cảnh tượng, yêu nhất tiểu thiếp lại còn ngọc thể tung hoành bất tỉnh trên giường. Cái này còn có thể nhẫn.

Tại Nón xanh buff dưới lão Sở nộ khí phá trần, có hắn gia nhập chiến cuộc vậy cuối cùng Điền Hoành cũng đi không được. Đau khổ chịu Linh Giang Bang người quần ẩu.

Thằng này cũng là mồm tiện, tại loại này hoàn cảnh không những không sợ trái lại miệng càng không kiêng nể khắp nơi phun bẩn để Sở Thiên Thu căm phẫn bất bình, dưới tay chừng mực càng lúc hạ càng lớn, bất tri bất giác đã là chân chính sinh tử chi tranh.

“Cạc cạc cạc.... lão đầu ngươi diễm phúc cũng không tệ sao, trâu già thế này còn gặm được một ngụm cỏ non mơn mởn như vậy, cạc cạc cạc...”

Thấy xa xa người đến, Điền huynh coi như chính thức yên lòng, bắt đầu phá miệng như vịt đực cất giọng cười lớn.

“Nữ nhân kia một đôi gò bồng, chậc chậc... nó gọi là gì nhỉ, song zú kẹp đầu k*, bản thiếu gia cũng cảm thấy quá mức tiêu hồn. Lần sau nhất định sẽ còn quay lại hưởng thụ lần nữa, lão đầu, phải thật tốt thay ta giữ gìn.... cạc cạc cạc...”

“Im mồm!” – Sở Thiên Thu mặt mũi dữ tợn, trừng mắt quát lớn.

“Cạc cạc cạc... có gì phải giận, được bản thiếu để mắt chính là các ngươi phúc khí, ngươi cần về nhà đốt hương cám ơn tổ tiên chính là.” – Tống lão gia bản chất bà tám phát huy, há mồm chính là tức chết người không cần đền mạng.

Tượng đất còn có ba phần tức giận đây, lão Sở cũng bị khí đến toàn thân run rẩy. Nếu không phải trong đầu còn sót mấy phần lý trí, hắn đã sớm đem thằng chó chết này bầm thây vạn đoạn.

“Lại nói ngươi một nho nhỏ con tép đã có bực này vưu vật, vậy Đỗ Như Hối bên kia há không phải mỹ thiếp thành đàn. Nghe đồn thằng này có sở thích sưu tầm mỹ nữ, không được, lão tử chim lớn đã khó nhịn, bây giờ phải lập tức ghé qua tặng hắn mấy cái nón xanh.”

“Ngươi muốn chết!”

Chủ nhục thần tử, Linh Giang Bang người đối với bọn hắn Bang chủ đó là kính tựa thần minh, nghe tặc nhân vậy mà không kiêng nể chút nào nhục nhã bọn họ thần tượng. Lần này không những Sở Thiên Thu, kể cả xung quanh cùng hắn hợp lực vây công mấy người cũng là nộ khí trùng thiên, hai mắt đỏ chót hung ác hạ thủ.

“Áaaaaa......”

Một tiếng trung khí mười phần thảm gào vang vọng trong đêm, để xa xa quan sát mấy người đều dồn dập biến sắc. Ngay cả đang vây công Điền Hoành mấy người cũng sợ hãi giật mình thu tay lùi lại.

Đậu xanh rau má!

Chẳng biết làm sao, vốn đang nhay nhót tưng bừng thằng chó này đã là nơi ngục trái bị đục một lỗ lớn, máu tươi không kiềm chế được bắt đầu ồ ạt chảy ra, nhìn mà để người sợ hãi.

Chuyện lớn rồi!