Dẫn theo Nguyệt Khuyết Các hảo thủ truy tung Điền Hoành, rất nhanh bọn họ một đám người đã chạy đến khu thành Bắc.
Đến đây liền mất dấu tặc nhân, nhìn chung quanh tối om các dãy nhà, Tống lão gia tức giận mắng:
“Khốn kiếp, để hắn chạy thoát.”
“Các chủ, hắn chắc chỉ trốn ở quanh quẩn nơi này không sai. Không bằng để tại hạ triệu tập nhân thủ đến từng nhà tra xét.” - Cao Lãng đề nghị.
“Không cần, như thế chỉ tổ làm bách tính hoang mang, nghe nói hắn dịch dung thuật rất cao, làm thế chưa chắc mang lại tác dụng gì. Các ngươi mấy người đi qua bên kia kiểm tra, ta cùng Hùng Bá, Nhiếp Phong đi bên này. Cố gắng kiểm tra thêm một lần nữa.”
Nghe Tống gia phân tích, mấy người cũng không có gì dị nghị lập tức thi hành.
Đợi Thẩm Tử Minh mấy người đi xa, Tống Khuyết mới bắt đầu nhát mắt ra dấu Nhiếp, Hùng 2 người âm thầm đem ngay cạnh đó một gian sân nhỏ vây lại.
Điền Hoành thằng kia núp sau cửa nghe mấy người nói chuyện hẳn đang đắc ý đây, Tống đại quan nhân không ngại cho hắn vui một hồi.
Bằng Sherlock - Tống tài trinh thám, chỉ cần lần theo trong không khí mùi vị đối phương trên người hắn cũng đã sớm đem tặc nhân vị trí trí tra cái rõ ràng. Khi nãy cố ý nói như vậy chỉ là không muốn người khác chứng kiến sắp tới việc xảy ra thôi.
Qua Lĩnh Vực “nhìn” trong phòng người nhất động nhất tĩnh, đợi hết thảy bố trí ổn thoả, Tống Khuyết liền quát khẽ:
“Động thủ!”
Lời còn chưa dứt, 3 người đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ 3 hướng khác nhau phá tường xông vào trong nhà.
“Ầm!”
“Bị lừa!” … “Ầm …. Á!”
Điền Hoành ngoại trừ khinh công, vậy võ công cũng chỉ là lơ lỏng bình thường. Vô tâm để ý dưới làm sao có thể chống lại 3 người hợp kích. Thằng này còn chưa kịp phản kháng đâu, chỉ thét lên mấy từ đã bị Tống lão gia vững chắc cho một quyền, sau đó là túm lại một chưởng đao vào gáy vinh quang ngất đi.
“Ai?”
Bên này động tĩnh lớn như thế làm sao có thể dấu được mọi người, chưa đi quá xa Thẩm Tử Minh mấy người đã dồn dập quay lại, xung quanh cũng không thiếu ánh mắt âm thầm nhìn về hướng bên này.
…….
Trong phòng không ai trả lời, đang lúc Nguyệt Khuyết Các người nóng lòng muốn xông vào vậy Nhiếp Phong mới chậm rãi đi ra.
“Dừng tay!”
“Nghĩa đệ, chuyện gì xảy ra?” - Thấy là người mình, lão Thẩm thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca, không có chuyện gì. Chỉ là tặc nhân thân pháp quá cao minh, lại lần nữa để hắn chạy. Thiếu gia cũng bị hắn ám toán một phen, hơi có chút thương nhẹ. Phiền đại ca kêu lên huynh đệ đánh một chiếc xe ngựa đến đây cho ta.”
“Tống thiếu bị thương? Sẽ không có vấn đề gì đi?” - Mấy người sợ hãi cả kinh.
“Không có chuyện gì, chỉ là một chút độc vật thôi. Chư vị không cần lo lắng.”
Lúc này trong phòng Tống lão gia ân thanh trầm ổn vang lên, mấy người mới thở dài yên tâm. Thẩm Tử Minh lập tức sai người trở về đánh xe ngựa tiến đến.
Một lát sau, kêu lên mọi người chờ ở ngoài. Đích thân Nhiếp Phong đánh xe ngựa vào trong sân.
“Hồi Các!”
Xe ngựa lần nữa chậm rãi đi ra, theo trong xe Tống Khuyết ra lệnh, một đoàn người nhanh chóng trở về Nguyệt Khuyết Các.
Xung quanh không thiếu nghe động tĩnh chạy tới ngoại lai võ giả, thấy không còn việc gì để hóng cũng nhanh chóng rời đi, cũng không ít người trong đầu dâng lên suy nghĩ khác thường.
…..
Nguyệt Khuyết Các,
Đưa xe vào tận Luyện Công Phòng, đích thân Hùng Bá, Nhiếp Phong cử người xung quanh cảnh giác, đề phòng người khác dòm ngó. Đợi Tia Chớp xác nhận chính thức an toàn sau Tống Khuyết mới nhanh nhẹn nhấc lên Điền Hoành thằng này xấu số chui vào mật thất.
Mỗi lần tiến đến nơi này, cảm xúc khi xưa bỗng chốc ùa về để Tống đại quan nhân không cấm được cảm thán.
Hi vọng chỗ này phong thuỷ bảo địa hôm nay sẽ cho mình một kinh hỷ.
Đem vị này Điền huynh cột rắn chắc lên giá đỡ, Tống Khuyết mới ung dung đem hắn đánh thức:
“Điền huynh, tỉnh, tỉnh!”
Trên tay đồng dạng ôn nhu như vuốt ve tình nhân, để lại trên mặt Điền Hoành mấy vết đỏ thắm.
“Khục …. khục … khốn kiếp, ngươi là ai?”
Bị người dã man đánh thức, Điền huynh chỉ thấy hai má đau rát, hít một hơi lạnh căm giận quát hỏi.
Hắn hiêu trương bạt hỗ đã quen, đến lúc này vẫn còn không có tự giác tình cảnh hiện tại là cỡ nào không xong. Tại vị này lão ca suy nghĩ, chính mình chỉ cần không tại hoang vắng dã ngoại bị người mưu hại, vậy ở những huyện thành nhỏ này có thể nói chân chính vô ưu.
Bằng lão cha uy thế, nơi này đám quan lại cùng nhà quê bang phái quả quyết là không dám thương tổn đến hắn. Nếu không chờ đợi ngươi chính là mãn gia bị giết, vì mình, lão cha nhất định có thể làm được điều đó.
Trước đó có mấy lần chính mình cũng đã lâm vào cảnh tương tự, xong đối phương không cũng phải xin lỗi cầu hoà sao? Dần dà thằng này cũng không hãi sợ.
Mềm sợ cứng, cứng sợ cường hoành, cường hoành sợ liều mạng, các cụ đã nói vậy cấm có sai.
Điền gia ngoại trừ loại liều mạng chính là ai cũng không sợ, nhất là những loại có tóc để nắm như đám quê mùa bang phái này. Cũng vì thế hắn chuyên tránh những nơi có danh môn đại phái, thế lực cường đại, chỉ chọn mục tiêu ở những vùng hẻo lánh như bây giờ. Thằng này đầu óc cực kỳ thông minh đây.
Đáng tiếc, hôm nay gặp được cái loại mềm cứng đều không sợ quái thai.
“Bành!”
Tay Tống lão gia còn chưa đã thèm tiếp tục cho hắn một cái bạt tai, đợi vị này Điền huynh há môm phun ra một đám bọt máu sau mới bắt đầu từ tốn nói chuyện.
“Điền huynh, chúng ta đều là người văn minh, chớ động một chút là văng tục.”
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Điền Hoành còn hiểu sâu đạo lý giữ được núi xanh không lo củi đốt, vì thế liền thành thật gật đầu:
“Đúng đúng, là tại hạ lỡ mồm. Xin hỏi vị huynh đệ này có phải Nguyệt Khuyết Các Tống Khuyết Tống Các chủ?”
“Điền huynh hảo ánh mắt, chính là tại hạ.”
Mỗi khi đến địa điểm mới Điền Hoành đều làm kỹ công khóa trước tiên trong thành điều tra một phen. Vì thế đối với nơi này Thanh Hà bá chủ Tống lão gia còn hơi có hiểu biết, lúc này tỉnh táo phân tích một chút liền nhận ra người.
“Tống huynh đệ, không biết chúng ta có phải hay không có điều gì hiểu lầm, tại hạ hình như cũng chưa từng đắc tội các ngươi Nguyệt Khuyết Các đi?”
“Hắc hắc, Điền huynh vừa rồi mới đến chính là tại hạ viện tử. Ngươi nói chúng ta có hay không hiểu lầm?” – Tống Khuyết ánh mắt bất thiện hỏi thăm.
“Thì ra thế, Tống huynh thứ lỗi, đều là tiểu đệ có mắt không tròng, không điều tra kỹ. Chút nữa thì tai họa ngài gia quyến, tiểu đệ tại đây cho ngài bồi cái không phải.”
Trong lòng đã đem trước mặt tiểu tử này hận chết, Điền Hoành còn là giả dạng một bộ ngoan bảo bảo lập tức thành khẩn nhận sai. Thái độ cực kỳ đoan chính để người không khỏi đồng cảm mấy phần.
Nhưng Tống lão gia còn là thờ ơ bất động:
“Hắc hắc, ngươi suýt chút nữa giết ta tiểu đệ, chỉ một câu xin lỗi liền xong rồi?”
Vốn Điền Hoành còn nghĩ cô bé kia là thằng này nữ nhân đây, bây giờ nghe thế mới biết mình nhầm. Nhớ lại đứa xui xẻo khi nãy cùng trước mặt vị này không phải giống đến 8 phần sao. Ngoại trừ khuôn mặt, vậy kiểu tóc nước da chính là y sì đúc, xem ra lúc nãy là mình ngứa tay gây họa.
Nhưng nghe ý có vẻ kẻ kia còn chưa chết, hẳn tiểu tử này sẽ không điên cuồng đến mức liều mạng, Điền Hoành tâm tình liền yên ổn mấy phần, vội vàng bồi cười lấy lòng nịnh nọt:
“Là tiểu đệ sai, ta nhất định sẽ bồi thường. Không biết Tống huynh có yêu cầu gì mới bằng lòng bỏ qua cho tiểu đệ?”
“Hừ, biết sai đi? Cũng dám động bản thiếu tiểu đệ.” – Tống gia đắc ý vênh váo ngửa mặt lên trời.
“Dạ dạ dạ, tất cả đều là tiểu đệ sai.” – Điền Hoành thái độ ngoan không được.
“Hừ, nhưng ta nghe nói ngươi phụ thân chính là một vị Bát gia Thông mạch cảnh cao thủ, hôm nay nếu thả ngươi, đợi ngươi dẫn phụ thân ngươi đến báo thù không phải chúng ta anh em chết định rồi.”
“Tống huynh sao lại nói lời đó. Tiểu đệ tuy làm hái hoa tặc, nhưng Điền gia chúng ta chính là đối với đạo nghĩa giang hồ coi cực trọng, hôm nay việc tất cả đều là ta sai, tiểu đệ hối hận còn không kịp, về nhà phụ thân ta biết chuyện chắc chắn sẽ còn mắng ta đây. Làm sao có chuyện trả thù đáng nói, ngài cứ việc yên tâm.
Tiểu đệ có thể thề, nếu như sau này có quay lại trả thù, vậy nhất định sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không tử tế, ngài tin đi?”
“Cái này, thề độc như vậy... ngươi sẽ là không sợ sao?” – Tống Các chủ mềm giọng, bắt đầu do dự.
“Tống ca ngài nói đùa, tiểu đệ cây ngay không sợ chết đứng. Ta không có ý hại ngươi vậy sợ gì lời thề phản phệ, ngài cứ việc yên 100 cái tâm.” – Điền Hoành nghĩa chính ngôn từ, nếu không phải tay chân bị trói, thằng này hẳn sẽ còn vỗ ngực bôm bốp làm tin đây.
Sắc mặt biến ảo suy nghĩ đắn đo một hồi. Tống lão gia còn là cắn răng gật đầu rồi:
“Được, nhớ lời ngươi nói. Thề độc như thế lượng ngươi cũng không dám dễ dàng trái lời. Chúng ta vậy nói chuyện bồi thường.”
Cạc cạc cạc, tin người vl.
Nghe nói thằng này mới mười mấy tuổi, quả nhiên còn chưa trải qua sự đời, đợi mấy hôm nữa lão cha ta đến, Điền gia sẽ dạy ngươi thế nào làm người.
Điền Hoành thấy mình gian kế thực hiện, bản thân sắp được lần nữa hoạch tự do liền mở cờ trong bụng, đã bắt đầu suy nghĩ tương lai thế nào tra tấn thằng này báo thù hôm nay chi nhục. Mặt ngoài còn là thành thật cực kỳ cười nịnh:
“Là nên như thế, đại ca ngài có gì yêu cầu cứ việc nói, chỉ cần tiểu đệ có nhất định sẽ hai tay dâng lên, tuyệt không một chút do dự.”
Đối với thằng này có thể như thế thức thời vụ, biết co biết giãn, Tống gia cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Thảo nào có thể sống đến hôm nay vậy cũng không hoàn toàn dựa vào may mắn.
Nhìn hắn tuổi tầm 30, so với Tống lão gia còn lớn gấp đôi vậy mà há miệng liền kêu đại ca, ngậm mồm một câu tiểu đệ lưu loát đến không được. Dù biết trong lòng hận chết chính mình nhưng bề ngoài thái độ lại cực kỳ đoan chính để người không tìm ra chút nào tật xấu.
Chó sủa là chó không cắn, loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm này mới là nguy hiểm nhất.