Trong Mai Trang, ngoại trừ Tống lão gia vậy phải kể đến Manh Manh con xấu bụng hồ ly này dâm uy lớn nhất. Tính cách khó gần, dưới tay lại có Tiểu Hắc, Husky này đôi Hanh cáp nhị tướng, người nơi đây ai cũng phải sợ nó ba phần.
Đám hạ nhân nghe lệnh vào dọn dẹp sân vườn, nhưng Manh Manh công chúa vẫn nằm đó đọc sách không tỏ ý kiến, vậy bọn họ lăng là cũng không dám động chạm nó mảy may. Tiểu Hắc cũng là ngoan ngoãn tiếp tục nằm im, động cũng không dám động tránh ảnh hưởng đến vị đại gia này tâm tình, nếu không sau này bị Hùng Bá kia hắc tiểu tử mãnh tấu một trận là không tránh khỏi.
Đối với mình vận mệnh bi thảm nó cũng là khuất phục.
Vân gia mấy người theo Tống Khuyết tiến vào sân, nhìn thấy cực đại Hắc Hổ tự nhiên sợ hãi, thế nên mới có cảnh giật mình hét lơn như vừa rồi.
“Ha ha, Thanh Trúc cô nương chớ sợ, con Hắc hổ này gọi Tiểu Hắc, là Hùng Bá hắn mới bắt được sủng vật.” – Tống lão gia lập tức trấn an mấy người.
Tại nơi này hậu viện, thứ đồ vật này nếu dám tự do xuất hiện vậy an toàn hẳn được bảo đảm. Vân Hi mấy người lúc này mới hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn trù trừ cách con hổ này xa một chút.
Ngay cả Khổng lão, đối với Tiểu Hắc cũng là kiêng kỵ vạn phần. Hắn không có như Hùng Bá da dày thịt béo, có thể quần ẩu được với con này Mặc Lân Hổ. Nếu thật sự đánh lên, lão đầu cũng không biết mình có hay không bị thương.
Ngược lại Thanh Trúc nha đầu này tâm khá lớn, nghe xong giải thích lập tức không sợ, hơn nữa còn ánh mắt tỏa sáng nhìn xem Hùng Bá.
“Hùng Bá, ngươi thật là lợi hại, hung thú như này cũng có thể hàng phục được. Ta có thể hay không sờ nó một chút?”
“Khà khà, Thanh Trúc cô nương cứ tự nhiên.” – Ngốc Hùng không thiện nói, chỉ xoa đầu cười gật gù.
“Yaaa!”
Thanh Trúc được đồng ý liền tung tăng chạy lại, thử thăm dò mấy lần tiến lên vuốt ve Tiểu Hắc trên mình bộ lông.
Mèo con kia nhìn lão Hùng liếc qua ánh mắt tự nhiên thành thật không được, nhắm mắt nhận mệnh tùy người bài bố.
Muốn hiếp muốn giết cứ việc tùy tiện, bản hổ ánh mắt quyết không nháy lấy một cái.
......
Vân Hi mấy người cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, theo Tống Khuyết mời sôi nổi ngồi xuống nhập tịch.
“Tống tiểu tử, kia có phải là Mặc Lân Hổ?” – Khổng lão hai mắt vẫn chăm chú nhìn lên Tiểu Hắc, lúc này hiếu kỳ hỏi thăm.
“Khổng lão tinh tường, đúng là nó. Lần trước Hùng Bá hắn đi săn may mắn gặp phải liền đem nó bắt về thuần phục.”
“Lợi hại, lợi hại.”
Lão đầu liên tục lắc đầu kính khen, không biết là khen võ công lợi hại hay thủ đoạn thuần thú lợi hại, ngược lại ánh mắt kia chính là hâm mộ không được.
“Chư vị mời dùng trà!” – Lúc này Dương gia tỷ muội lễ phép đem trà bánh dâng lên cho mọi người.
Nhìn 2 nha đầu này thanh tú đáng yêu, Vân Hi cũng không cấm sáng mắt lên khen:
“Thật xinh đẹp tiểu cô nương, không biết 2 vị này là?”
“Vân tiểu thư quá khen, đó là ta mới mua về nha hoàn.” – Tống Khuyết khách khí cười trả lời.
Tại vùng xa xôi hẻo lánh này kiếm đâu ra chất lượng tốt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nha hoàn. Đối với thằng này giải thích Vân Hi tự nhiên một chữ cũng không tin, nhưng cũng không truy cứu đến cùng mà chỉ mỉm cười gật đầu.
“Tống công tử thật may mắn. Mỗi lần gặp lại ngươi đều có điều đổi mới, thật sự đáng mừng.”
“Ha ha, cái này hẳn gọi đại nạn không chết tất có hậu phúc sao.”
Nghe hắn cười nói, Vân Hi sắc mặt bắt đầu nghiêm nghị.
“Tống công tử, không biết có thể hay không cho chúng ta kể chuyện lần trước ngươi bị Linh Giang Bang người phục kích.”
“Nếu Vân tiểu thư muốn nghe, tại hạ cho mọi người kể cũng là vô phương.”
Tống lão gia ánh mắt phiêu hốt nhìn xa xăm, mở miệng khàn khàn bắt đầu cho mấy người giảng thuật:
“Đó là vào một đêm trăng tỏ, ánh trăng to tròn chênh chếch đỉnh đầu, nhìn về đỉnh núi nơi xa, mấy sợi mây lơ lửng nằm vắt ngang chân trời.
Trên sơn đạo Ưng Giản Sầu, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát.
Tại hạ lòng vui rạo rực cưỡi ngựa chạy đến Linh Giang Quận muốn cùng Vân tiểu thư phó ước, không để ý trên đường cảnh vật khác lạ. Lúc này chung quanh là thập phần yên tĩnh đấy, ngay cả trong bụi cỏ dị thú côn trùng cũng không vang nửa tiếng.”
“Bỗng nhiên, tiếng xé gió vang lên! Hàng trăm mũi tên tấp nập như mưa bắn nhanh về phía ta mà đến, tình cảnh tràn ngập nguy hiểm......”
Vân Hi hai tay run rẩy, nhẫn nhịn không một tát đem hắc tiểu tử này đập chết, tiếp tục nghe hắn kể lại chuyện xưa, đợi Tống lão gia nước bọt tung bay, uống cạn mấy chung trà đem lời nói hết nàng mới trắng mắt phun tào:
“Là thật như thế sao? Làm sao ta nghe thám báo báo về là Đỗ Như Hối hắn dẫn người mai phục nhưng công tử trước đó đã nghe tin trốn mất đấy?”
“Tự nhiên thật so với vàng còn thật, tại hạ trước ngực còn chịu Đỗ lão tặc một chưởng hiện còn chưa lành hẳn đây, Vân tiểu thư có muốn xem ta cho ngươi xem.” – Những người khác vậy mà nghi ngờ nhân phẩm của mình, Tống gia tức giận trừng râu trợn mắt.
Vân Hi cũng là tâm mệt, thấy thằng này còn định tại chỗ thoát y liền lắc đầu khoát tay:
“Không cần, lời của Tống công tử tiểu nữ tự nhiên tin được. Chỉ là ngươi vậy mà có thể dưới tay Đỗ Như Hối đào thoát, thật sự để người bội phục.”
“Là Đỗ lão tặc cùng một đám Nhị lưu cao thủ.” – Tống gia lập tức đính chính.
“Khi đó ta một bên cùng Đỗ Như Hối đấu chưởng, một bên không đoạn múa đao cùng hơn chục người hảo thủ khác chủ toàn. Làm sao đối phương người quá đông, tại hạ gắng gượng chống đỡ mấy trăm chiêu liền bắt đầu rơi vào hạ phong, lúc đó mới bị tặc nhân bắt lấy cơ hội kích thương, phải tìm cách rút lui.”
Nhìn thằng này còn nghiêm trang nói bậy, ở đây mọi người đều khóe miệng run rẩy. Vân Hi chạy nhanh ngắt lời:
“Tống công tử võ công cao cường để người bội phục!”
“Vân tiểu thư quá khen, không tính là gì, không tính là gì.” – Tống đại quan nhân lão khí hoành thu lắc đầu khiêm tốn.
“Việc này tuy Đỗ Như Hối tìm mọi cách chối bỏ nhưng ta cùng Hoàng Tổng bộ đầu cũng đã tra ra được không ít manh mối. Có Hoàng đại nhân ra mặt cảnh cáo, hơn nữa ta đem việc này báo lên Dao Trì Tiệc Trà bên chủ sự tổ chức.
Người Thiên Hà Kiếm Phải rất tức giận, tỏ vẻ sẽ nghiêm túc điều tra việc này, bọn hắn Linh Giang Bang có ăn gan hùm mật gấu cũng sẽ không dám vào lúc này làm càn, Tống công tử có thể yên tâm việc đồng dạng sẽ không phát sinh.”
Vốn còn muốn ba hoa Tống gia nghe vậy mừng rỡ, tâm nói làm sao lão Đỗ tự nhiên liền ngoan đây, để mình mấy quả lựu đạn không chỗ dụng võ. Hóa ra là đầu bị người gõ một cái nhá.
Nhưng có thể không lúc này đại chiến tự nhiên tốt nhất, hắn vui vẻ hướng Vân Hi chắp tay:
“Đa tạ Vân tiểu thư giúp ta che chở, thật sự đại ân đại đức không các nào báo đáp.”
“Hì hì, không phải trong tiểu thuyết còn có lấy thân báo đáp cái này thuyết pháp thôi.” – Ngồi ở bên cạnh say sưa nghe chuyện Thanh Trúc lúc này không tâm không phổi cười xen mồm.
Đối với Tống đại quan nhân gia đám kia lông mao, nha đầu này chính là yêu thích không rời. Vì vậy không ngại đem nhà mình tiểu thư bán cái trọn vẹn
“Nói hươu nói vượn!” – Vân Hi giận không thể át, trừng mắt nhìn sang để nha đầu kia le lưỡi cúi đầu.
“Tống công tử chớ trách, nha đầu này toàn ăn nói linh tinh.”
“Hắc hắc, vô phương. Nếu Vân tiểu thư muốn, ta này mấy trăm cân toàn bộ giao cho ngươi thịt thường cũng không ngại.”
“Ha ha ha.” - Mấy vị lão gia đều mở miệng cười lớn trêu cho Vân Hi đại quẫn, sắc mặt đỏ thắm như chảy ra máu.
Hít thật sâu mấy hơi mới bình phục được trong lòng tức giận, Vân Hi lúc này mới bắt đầu mở miệng.
“Không cùng mọi người đùa, lần này tiểu nữ đến đây còn một việc là muốn hỏi xem Liệt Hỏa Tử tình hình cung hóa, không biết bên này đã chuẩn bị thế nào?”
Vào đến chính đề, Tống Khuyết đồng dạng nghiêm túc:
“Xưởng rượu cách nơi này không xa, vậy để ta gọi nơi đó người phụ trách đến cho ngươi giảng giải. Mấy vị không ngại ở lại Mai Trang dùng bữa thế nào?”
“Như vậy tốt nhất, làm phiền Tống công tử rồi.”
“Mọi người vậy chờ trong chốc lát, ta cho người đi chuẩn bị.”
Gọi lên mấy người đi kêu Phạm Nhất Vượng chạy đến, Tống Khuyết cũng lần nữa đích thân xuống bếp trổ tài chiêu đãi Vân Hi mấy người.
.......
Đơn giản chuẩn bị mấy món ăn, đợi Phạm Nhất Vượng hỏa tốc đuổi tới nơi cũng là vừa lúc. Tống Khuyết liền kêu lên mọi người nhập tiệc.
Trên bàn đều là người quen biết cũ nên hắn cũng không cần phải mất công cho mọi người giới thiệu, tất cả đều tự lai tự thục nâng chén ngôn hoan.
Để mặc mấy vị lão gia thỏa thích ăn uống, Vân Hi đó là cùng lão Phạm bắt đầu hàn huyên chuyện công việc. Tống lão gia cũng chỉ là thi thoảng lắng nghe để biết được tình hình cụ thể thôi.
Nói chung hết thảy đều thuận lợi, rượu đang dựa theo Tống Khuyết đưa ra quy cách đóng gói cho vào thùng, khoảng 10 ngày nữa là có thể xuất xưởng.
Sau này hàng tháng bên kia xưởng rượu là sẽ đều đặn cung cấp cho Vân gia 5000 bình, hàng tháng doanh thu vậy mà đạt đến 10 vạn lượng cũng đủ để Tống gia hết hồn.
Lợi nhuân tự nhiên không có cao như thế nhưng 6,7 vạn là cũng phải có, thêm nữa các chỗ khác sản nghiệp. Tống gia vậy há không phải tháng cũng nhập 10 vạn, so ra kiếp trước cũng là mấy chục tỷ VNĐ nhé.
Lơ đãng tầm đó đã là đi lên nhân sinh đỉnh phong, Tống đại quan nhân bỗng thấy có chút không chân thật.
Vân Hi tiểu nương bì kia còn là đối với con số này không hài lòng đây, một mực yêu cầu hắn mở rộng quy mô sản xuất nhưng đều bị Tống Khuyết tìm cớ nguyên liệu khan hiếm cho đuổi rồi.
Tống gia cũng phải đến cho thế giới này người lên một khóa về Hunger Marketing, như thế mới nâng lên được Liệt Hỏa Tửu vị thế độc tôn sao.
Cùng Phạm Nhất Vượng bàn bạc thêm một số chi tiết, Vân Hi lúc này mới hài lòng dẫn người rời đi. Trước khi đi còn hẹn cuối tháng sẽ đích thân quay lại, đủ thấy nàng đối với cuộc làm ăn này để bụng.