Nghe Chung Hồng thông báo Mai Trang công trình hoàn công, Tống Khuyết trên mặt nổi lên vui mừng:

“Ồ, đã xây dựng hoàn thành rồi sao?”

Bấm ngày thời gian mới được nửa tháng, vị này Chu Trọng lão bản vậy cũng phải phí tâm.

“Ha ha, vì lấy lòng ngươi vị này Các chủ. Bọn hắn đó là làm ngày làm đêm, ta hôm trước cũng mới vừa nhìn qua. Mọi thứ rất tốt, hẳn ngươi cũng sẽ hài lòng.”

“Có Hồng ca lời này ta không lo lắng gì nữa, đã sửa chữa hoàn thành vậy ngày mai ta liền chuyển về bên đó đi.”

Nghe thế Chung Hồng nhíu mày:

“Như thế vội vàng? Bây giờ thế cục không quá trong sáng, ở lại trong thành vẫn an toàn hơn. A Khuyết ngươi suy nghĩ lại.”

Ở lại trong thành không những đám kia sủng vật, ngay cả Tống Khuyết mấy người cũng bắt đầu thấy bức bối. Hơn nữa lão Nhiếp gần đây có dấu hiệu đột phá, bọn hắn cần tìm một nơi yên ổn, bí mật một chút để che dấu tai mắt người ngoài.

Vì thế lắc Tống Khuyết đầu mỉm cười trấn an lão Chung:

“Cái gì đến cũng sẽ phải đến, tránh là tránh không hết đấy. Hồng ca yên tâm, ta lần này cũng không phải trở về một mình. Ít ra ta vị này Các chủ nơi ở cũng không thể như trước kia an ninh lỏng lẻo không phải.”

Tống gia đây cũng là nói thật, hiện Nguyệt Khuyết Các tại Thanh Hà một nhà độc đại. Để quá nhiều bang chúng tại trong thành cũng không tác dụng gì.

Hắn lần này trở về sẽ dẫn theo Tần Vũ cùng một đám mãnh tốt đi theo, nhân tiện thao luyện một phen đồng thời cũng giúp Mai Trang tăng cường cảnh giới.

Mạng nhỏ mình quan trọng, Tống đại quan nhân một chút cũng không dám lơ là.

“Ân, vậy ta không khuyên thêm. Hết thảy cần cẩn thận chính là.”

“Hồng ca yên tâm, ta lại không dám cầm mạng mình đùa giỡn.”

…….

Mai Trang,

Xa cách nửa tháng Tống gia mấy người lần nữa quay lại nơi này.

Đi theo hắn ngoại trừ Hùng Bá, Nhiếp Phong, Chung Hồng còn có Tần Vũ và Nguyệt Khuyết Các 50 người trẻ trung võ giả. Theo lời lão Tần, hắn đây là muốn dùng những người này huấn luyện, tạo thành một giàn giáo cơ bản cho đám bang chúng sau này.

Nhiếp Phong bây giờ cũng chính thức rảnh việc, có Thiết Phi Long cùng Thẩm Tử Minh quản lý bang vụ, hắn ngoại trừ cùng Phạm Nhất Vượng xây dựng hệ thống tình báo vậy cũng không có việc gì. Yên tâm trở về chỗ này tĩnh tâm đột phá 5 giai.

Với Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết thần diệu, đợi hắn đột phá luyện tạng vậy chiến lực hẳn sẽ tăng một mảng lớn. Khi đó mới có thể giúp đỡ thiếu gia nhiều việc.

Đi xung quanh ngắm nhìn mình phòng thí nghiệm cùng hồ nước mới xây thành, Tống Khuyết quay sang bên cạnh Chu Trọng gật đầu hài lòng:

“Chu lão bản có tâm, xây dựng ta rất hài lòng. Hồng ca ngươi chút nữa giúp ta phát xuống cho bọn hắn một đại hồng bao.”

“Đa tạ Tống gia khen thưởng!” – Chu Trọng lúc này mới trút được gánh nặng, mừng rỡ khom người.

“Chu lão bản, vậy theo ta đi.” - Chung Hồng cười gật đầu.

Đợi những người khác rời đi, đứng trước lăn tăn gợn sóng hồ nước nhỏ, Tống lão gia lòng ẩn ẩn muốn thử bản thân khinh công.

Nghĩ liền làm, nhớ đến những ngày gần đây không thiếu học tập thân pháp, hắn không chút do dự phi thân nhảy xuống hồ nước.

“Ào!”

Chân vừa tiếp xúc mặt nước, Ám Kình dưới lòng bàn chân đã bắt đầu phun trào, mượn này lực đẩy hắn nhấc thân mình lên tiếp tục tiến lên bước nữa.

Nhưng một bước này dường như còn chưa đủ tinh tế, vừa rồi chân Tống Khuyết còn ngập xuống quá mắt cá, khiến mấy bước tiếp theo thân hình chao đảo, không đủ ổn định.

“Ào... ào...”

“Rào!”

Chạy thêm được 4 bước, lúc này Tống đại quan nhân đã là dính nước đến đùi, không thể phát lực. Cả người cứ thế trọn vẹn rơi xuống trong hồ.

“Thiếu gia, ngươi đây là muốn tắm sao?”

Đứng trên bờ Hùng Bá nhớ đến ngày trước trong nhà Kính Hồ, không khỏi hào hứng tăng nhiều, cũng muốn nhảy xuống thỏa thích bơi lội một phen.

“Muốn tắm đi sang góc kia!”

Tống lão gia bực mình càu nhàu, cũng không dễ dầng như thế bỏ cuộc, mặc kệ cho Hùng Bá tìm chỗ bơi lội, hắn lại một lần nữa leo lên trên bờ. Lĩnh Vực cô đọng bao trùm toàn thân, cẩn thận ghi nhớ vừa rồi cảm giác rồi lại một lần nữa nhảy xuống.

Ào...ào.... rào.....

Cả buổi sáng cứ thế vui sướng trôi qua, đợi đến khi Tống Khuyết phát kình quá độ, trái tim cũng ẩn ẩn làm đau mới không thể không dừng lại, tiếc nuối kêu lên Hùng Bá trở về trong viện thay quần áo.

....

Tắm rửa một hồi, vừa ngồi ngoài sân nghỉ ngơi còn chưa kịp ăn cơm đâu, Tia Chớp đã thấy Ngô Diệc, Quan Vũ 2 người hấp tấp chạy tới.

Giác quan thứ 6 dâng lên điềm chẳng lành, Tống Khuyết vội vàng đứng dậy chạy ra cổng.

Bên này Ngô Diệc một đường giục ngựa chạy về Mai Trang, vừa qua cửa không lâu đã thấy Tống Khuyết, Hùng Bá 2 người chạy ra liền mừng rỡ:

“Ha ha, a Khuyết!”

“Diệc ca, có chuyện gì mà như thế vội vàng?”

“Ha ha, là việc vui. Ngươi vào nhà chuẩn bị một chút rồi đi cùng chúng ta đến Linh Giang Quận một chuyến.” – Lần này Tống gia đoán lệch, chỉ thấy lão Ngô trên mặt tỏa sáng xuân quang, cười rạng rỡ trả lời.

Thầm mắng mình không đáng tin trực giác, Tống Khuyết dẫn hắn quay về mình viện, không quên hiếu kỳ hỏi thăm.

“Diệc ca, từ từ cho ta nói. Có việc gì như thế mừng rỡ.”

“Ha ha, ngươi a Khuyết còn chưa biết đi? Chúng ta Linh Giang Quận lại ra một vị Nhất lưu võ giả, ngày hôm qua Hoàng Tổng Bộ đầu đã chính thức ngưng tụ ra chân khí, đột phá 7 giai. Mau mau cùng chúng ta vào thành đi gặp gỡ một lần Hoàng đại nhân, việc của ngươi cùng Linh Giang Bang có lẽ sẽ có chuyển cơ.”

“Hoàng Trạch?” – Lúc này Nhiếp Phong cũng đã đi đến, nghe Ngô Diệc lời này sắc mặt không khỏi nghiêm nghị thốt lên.

“Nhiếp huynh!”

Gật đầu cùng lão Nhiếp chào hỏi, Ngô Diệc không để ý hắn trên mặt khác lạ, chỉ vui sướng gật đầu:

“Chính là Hoàng Trạch đại nhân.”

Ra hiệu cho lão Nhiếp bình tĩnh, Tống Khuyết nghi hoặc:

“Diệc ca, hắn đột phá Nhất lưu vậy đột phá thôi, liên quan gì đến ta còn cần vào thành gặp gỡ làm gì?”

“Ha ha, Tống thiếu, ngài còn không biết đi. Hoàng đại nhân cùng Ngô đại nhân chính là quan hệ thông gia.” – Quan Vũ cười thay hắn giải thích.

“Đúng vậy a Khuyết, Hoàng đại nhân nhà nhi tử Hoàng Bách chính là cưới ta nhà đại bá Uyển Quân tỷ. Đại bá nói gọi ngươi cùng nhau vào thành dẫn tiến cho Hoàng đại nhân, nhờ ngài thay mặt đứng ra bình ổn Linh Giang Bang. Mặt mũi một vị Nhất lưu Tổng bộ đầu, Đỗ Như Hối hẳn là phải cho đấy.”

Nghe 2 người nói Tống Khuyết trong lòng rộng mở trong sáng.

Thì ra là có như thế một tầng quan hệ, Hoàng Trạch cái này chỗ dựa vững chắc rồi vậy bọn hắn Ngô gia cũng có thể kê cao gối mà ngủ, tiếp tục yên ổn kinh doanh Phủ nha không sợ hãi. Thảo nào lão Ngô hôm nay mặt mũi kích động như vậy cũng là có thể hiểu.

Trước đây truyền ngôn Trấn Phủ Ti phải thay người lãnh đạo xem ra cũng không cần nữa, dù sao một vị Nhất lưu võ giả cân lượng là rất nặng đấy. Biếm chức một vị 6 giai và một vị 7 giai là hai việc hoàn toàn khác nhau, không thể không nói Hoàng Trạch vận số còn chưa hết, thế mà có thể như thế kịp thời đột phá.

Tiện đà Tống lão gia cũng đau đầu, việc này xem ra rắc rối, quan hệ quá mức phức tạp rồi. Lão Nhiếp thù nhân 1 trong lại là lão Ngô tốt thông gia, không thể không nói cốt truyện này rất cẩu huyết.

Tạm vứt những chuyện này sau đầu, đợi đên lúc lão Nhiếp đủ thực lực báo thù rồi tính chưa muộn. Tống Khuyết cười đối với Ngô Diệc lắc đầu:

“Diệc ca, nếu là việc này vậy ta cũng không cần đi. Ngươi về cảm tạ Ngô bá phụ giúp ta.”

“Làm sao a Khuyết? Ngươi lo Hoàng đại nhân sẽ từ chối?” – Ngô Diệc kinh ngạc dò hỏi.

“Ha ha, không phải. Chỉ là ta không quá muốn phiền toái người khác, hơn nữa quận thành là Linh Giang bang địa bàn. Trong thời gian này ta cảm thấy vẫn là tránh xa nơi đấy tuyệt vời.”

Tống gia đây cũng là nói thật, ngoài việc Nhiếp Phong khiến hắn không quá thích liên lụy cùng Hoàng Trạch ở ngoài. Một nguyên nhân quan trọng nữa để hắn đối với đi lên Linh Giang thành e ngại đó chính là Đỗ Như Hối người này.

Nói không chút quá lời Tống Khuyết hiện bây giờ hẳn đã tại Linh Giang Bang treo tên túc địch, lão Đỗ bận việc bây giờ còn chưa rảnh quan tâm đến hắn. Nhưng nếu cứ ngu hồ hồ chạy vào nhà người ta địa bàn xem, ngươi không chắc nhân gia có hay không thuận tiện đem hắn xử lý.

Lúc đấy chờ Hoàng Trạch chạy đến hẳn cho hắn hốt xác, ngoài khiển trách Linh Giang bang vài câu vậy còn có thể làm sao.

Cẩn thận vẫn là trên hết, ít ra nơi này có một đám tiểu đệ, an toàn tạm thời vô lo.

Ngô Diệc nghe hắn nói thế cũng bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu:

“Vậy thật đáng tiếc, a Khuyết ngươi yên tâm. Bá phụ sẽ thay ngươi nói giúp với Hoàng đại nhân.”

“Hì hì, vậy Diệc ca ngươi trước thay ta đa tạ bá phụ, lần sau vào thành đích thân tiểu đệ sẽ đến cửa cảm ơn.”

“Ha ha, chúng ta 2 nhà nói gì ơn huệ.” - Ngô Diệc cười sang sảng.

“Một chuyện nữa, bằng hữu của ngươi Hồ Tiểu Đao án chính thức đã được sửa, hôm nay liền dán thông cáo trong thành. Ngươi có thể nhắn cho hắn bây giờ liền tự do trở về, sẽ không ai truy cứu tội cũ nữa.”

“Ha ha, đa tạ Diệc ca.”

“Được, không nói nữa. Ta còn phải về chuẩn bị vào quận thành một chuyến đây, lần sau huynh đệ chúng ta lại nói chuyện.”

“Được, để ta tiễn 2 người.”

Đưa Ngô Diệc cùng Quan Vũ hai người đến cổng lớn, đợi bóng người đi xa Tống Khuyết mới quay sang bên người Nhiếp Phong nhắc nhở:

“Lão Nhiếp, không cần suy nghĩ chuyện đâu đâu. Đối với ngươi ta bây giờ quan trọng nhất vẫn là tăng lên thực lực. Thực lực đủ rồi vậy không quản đối phương làm sao đều sẽ có cách giải quyết, nếu không hết thảy chỉ là nói suông.”

Hít một hơi sâu, Nhiếp Phong nghiêm mặt gật đầu:

“Thiếu gia, ta đã biết. Ta trước về phòng chuyên tâm đột phá 5 giai.”

Không chờ đợi thêm nữa, Nhiếp Phong lần này là trở về bế quan, quyết không 5 giai liền không xuất quan.

Tống lão gia cũng vui vẻ như vậy, đồng thời nghĩ đến chính mình những ngày gần đây tiên bộ hắn cảm thấy yên tâm mấy phần. Bây giờ chỉ cần một đợt dược liệu nữa, hắn là có tự tin đem tứ giai luyện cốt luyện đến viên mãn, trong vòng 3 tháng có 8 thành nắm chắc đột phá đến 5 giai.

Lúc đó bản thân thực lực hẳn phải có tiến bộ vượt bậc, lực đạo đột phá 1 Tượng lực đó là chắc chắn. Nắm giữ tiêu chuẩn yếu nhất Nhất lưu võ giả, tại trong Linh Giang Quận này vậy cũng đã coi là một phen cường hào. Cũng tạm thời đủ lực bảo vệ bản thân mình.

Tống gia sắp thoát kiếp tôm nhỏ rồi!