Hắc Thiết Trại, Tống Khuyết đang ngồi nghiền ngẫm nghe Đao Tử báo cáo mấy ngày nay công việc.
“Hắc hắc, đại nhân, hóa ra trước đây người cho Độc Nhãn Long thằng kia cung cấp quân nỏ lại là vị này Lâm Dân. Lúc bị chúng ta bắt hắn còn luôn mồm xưng mình cùng Độc Nhãn Long là anh em họ đây, đợi ta cho hắn mang đến bãi chôn xác nói phía dưới trong đám này có hắn vị kia huynh đệ, thằng này lúc đấy quả thật thiếu chút dọa đái.”
Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Trước đó cho người điều tra Độc Nhãn Long con đường nhập hàng quân nỏ bao ngày không có tin tức, không ngờ hôm nay kẻ sau màn tự động đem thân đến nộp. Tống lão gia vui vẻ cười rộ lên.
“Ha ha, này không phải nói 2 người bọn họ cùng Hắc Thiết Trại ta hữu duyên sao, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Hồi đại nhân, hết thảy đã ổn thỏa. Trừ Lâm Dân ngoan ngoãn đi về Đoán Tạo doanh, còn lại bắt được nam 8 người hết thảy cho đi khai thác quặng sắt. Còn lại 4 nữ nhân hiện vẫn đang giam giữ.”
Nghe ra giọng Đao Tử chần chờ bất quyết, Tống Khuyết trầm ngâm một chút rồi nói.
“Đã đến đây rồi mọi việc không còn khả năng tùy ý thả người, những nữ nhân đó trước đem đi làm nấu cơm dọn dẹp, nếu như nhìn trúng trong trại vị nào có thể tùy ý bọn họ kết duyên, hết thảy dựa bản lãnh.
Ngươi quán triệt xuống nghiêm cấm việc gian dâm hại mệnh, chúng ta Hắc Thiết Trại sau này sẽ có ngày tẩy trắng chuyển sang làm việc hợp pháp, điều độ này cần phải quản lý nghiêm khắc.”
Nghe thế Đao Tử cũng là thở phào nhẹ nhõm chắp tay.
“Đại nhân nhân từ.”
“Dặn dò Đoán tạo doanh người phải đem Lâm Dân thằng này trên người kỹ thuật ép khô, đừng để lãng phí rồi. Ít nhất chế tạo quân nỏ là phải học được vào tay.”
“Rõ! Đại nhân. Nói đến Đoán tạo doanh, bọn họ dường như còn có tin vui dành cho ngài đây.”
Nghe Đao Tử nói, Tống Khuyết trong đầu loé qua mấy thứ tiện đà vui vẻ.
“Bây giờ đã muộn, để sáng mai ta đích thân đến Đoán tại doanh xem bọn họ định dành cho ta thế nào kinh hỉ.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Đao Tử hỏi:
“Đao Tử, ngươi bây giờ hẳn đã nghe qua chuyện xảy ra tại Thanh Hà rồi chứ?”
Nghe Tống Khuyết hỏi chuyện này, Đao Tử đã không giữ được trong lòng bình tĩnh quỳ một chân xuống giơ tay lên trời thề:
“Thuộc hạ đa tạ đại nhân đã vì ta báo thù. Hồ Tiểu Đao nguyện suốt đời trung thành với ngài.”
Trước đó Tống Khuyết đã cùng hắn trước câu thông, nên Đao Tử không chút nghi ngờ Đổng gia cha con là do mình vị này Vô Thường đại nhân gây nên. Tiện đà trong lòng đối với Tống Khuyết thập phần cảm kích.
“Ân, rất tốt. Thời gian tới ta sẽ nhờ người cho ngươi sửa lại án. Sau này đến thời điểm thích hợp, chính ngươi đi tìm vị kia nữ nhân đã vu oan giá hoạ cho ngươi báo thù đi thôi.”
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Đao Tử trên mặt biến ảo một hồi mới trầm giọng đáp:
“Đa tạ đại nhân.”
“Được, vậy đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai dặn dò phía dưới huynh đệ, thời gian tới này tất cả đều phải ở lại trại, chúng ta sẽ không tiếp tục làm buôn bán nữa. Đợi khi nào Thanh Hà huyện thế cục bình ổn ta sẽ thông báo sau. Trong thời gian này cho ta ngoan ngoãn một chút.”
“Tuân lệnh, sáng sớm mai thuộc hạ sẽ đích thân thông báo chuyện này. Thuộc hạ cáo từ.”
…….
Sáng hôm sau, Vô Thường đại trại chủ cùng vây chung quanh hắn một đám Đoán tạo doanh thợ rèn đang tò mò quan sát giữa sân một chiếc kỳ quái xe ngựa.
Nói là kỳ quái bởi vì ngoại trừ phần thân xe giống bình thường xe ngựa, phía dưới gầm trục xe xùng bánh xe tất cả đều là từ sắt thép làm nên.
“Các ngươi đã thử cho ngựa kéo xe này. So với bình thường xe gỗ thì thế nào?”
“Hồi đại nhân, chiếc xe này chúng ta cũng mới hoàn thiện nên chưa thử được nhiều. Nhưng hôm qua ta lấy ra lái thử thì chỉ thấy so với xe ngựa gỗ nặng hơn một chút, ngoài ra không có vấn đề gì.”
Mạt Dương lúc này đứng ra trả lời, Tống Khuyết nghe thế khẽ gật đầu tiến lên, đích thân lấy tay kéo xe di chuyển vài vòng. Lĩnh Vực đồng thời mở ra, tinh tế cảm nhận trên xe các thiết bị vận hành.
Không bao lâu sau, Tống lão gia mới hài lòng dừng lại.
“Làm rất không tệ, chỉ cần đem các bánh xe kích cỡ thống nhất, ổ bi bên trong bi thép cũng thế. Hơn nữa ghi nhớ dùng mỡ bò cho vào bôi trơn là có thể hoàn thành.”
“Đa tạ đại nhân khích lệ, chúng ta sẽ lập tức sửa lại.”
“Ha ha, lão Mạt. Lần này ngươi lập công lớn, ta nhất định phải cần khen thưởng. Nói đi, muốn phần thưởng gì?”
“Đại nhân, đây là hết thảy các huynh đệ trong Đoán tạo doanh công lao, cũng không riêng gì thuộc hạ. Thuộc hạ không dám kể công.” - Mạt Dương không chút nào tham công đòi hỏi.
“Được, rất tốt. Ngoại trừ của ngươi công đầu, Đoán tạo doanh ta cũng sẽ không thiếu khen thưởng. Các ngươi về bàn lại xem có gì yêu cầu sau đó báo lên Đao Tử, hắn sẽ thoả mãn các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân!” - Tất cả Đoán tạo doanh người kích động thi lễ.
“Ha ha, đây là các ngươi nên được. Còn nữa, lần tới chế tạo xe ngựa có thể thiết kế trục xe dài thêm một chút. Dù sao so với gỗ, sắt thép sức chịu đựng cũng lớn hơn. Chúng ta có thể làm cho xe càng thêm rộng rãi, chở được nhiều đồ hơn.”
“Thuộc hạ ghi nhớ.”
Mỉm cười gật đầu, chuyến này đến đây hắn cảm thấy vô cùng hài lòng. Cùng Mạt Dương đám người dặn dò thêm mấy câu mới vui vẻ trở về biệt viện của mình.
Ở lại Hắc Thiết trại một ngày cho đám tiểu đệ còn nhớ đến Vô Thường đại lão gia, màn đêm buông xuống Tống Khuyết lại cùng Hùng Bá lặng lẽ rời đi, trở về Mai Viên.
Sau đó mấy ngày, hắn là quyết tâm núp đầu không ra, mặc cho ngoài kia Thanh Hà huyện hồng thủy ngập trời.
.....
Bãi đất hoang ngoài Linh Giang Thành, mấy bóng người hắc y nhân quỷ mị ẩn nấp tụ tập lại với nhau.
“Tôn giả còn chưa đến sao?” – Một người trong đó trầm giọng hỏi.
“Hẳn là nhanh.”
Mấy người không nói gì nữa trầm mặc khuất sau bóng đêm âm thầm chờ đợi. Đúng lúc này, một vật thể như đám khói đen cấp tốc bay về phía này, đồ vật còn chưa đến một cỗ kinh khủng hàn ý đã dâng lên khiến đám hắc y nhân không khỏi rùng mình.
Không ra một lát thứ đó đã đến trước mặt mọi người, lúc này mới nhìn kỹ nó hóa ra là một con Sát Quỷ, cả người quấn quanh vô cùng nồng đậm lệ khí không ngừng như một đóa màu đen hỏa diễm bốc lên, cứ như thế không trọng lượng lơ lửng giữa trời, 2 mắt phát ra huyết quang đỏ thẫm đánh giá mọi người.
Đám hắc y nhân dường như đã quen với Sát Quỷ tồn tại, cũng không kinh ngạc gì mà đồng loạt hướng nó chắp tay:
“Ra mắt Tôn giả!”
“Kiệt... kiệt... kiệt...” – Sát quỷ phát ra chói tai tiếng cười.
“Im mồm!” – Ngay sau đó chính nó lại tự chói tai quát lớn.
“Các ngươi ai có thể cho bổn Tôn giải thích rõ ràng, chuyện này là sao thế này?”
Khi nãy dẫn đầu hỏi chuyện người không chối từ đứng ra ngưng trọng mở miệng:
“Tôn giả, là như thế này, tại Thanh Hà huyện đêm qua......
Việc này chứng cứ vô cùng xác thực, liên quan đến một vị Huyện Uý bị hại chết ngay trong phủ, Dương Nam Lục Phiến Môn người lần này thật là động chân nộ, do đích thân Phó sứ Thái Vi dẫn theo người tiến đến tìm hiểu tin tức. Tôn giả, tình thế bây giờ hết sức nguy hiểm.”
“Khốn nạn! Làm sao lại như thế!”
“Kiệt kiệt... kiệt.....”
Quỷ Sát lúc này lại bắt đầu thét lên quái dị, để dùng bí pháp phụ thân lên người nó Huyết Y căm tức cực kỳ.
“Khốn nạn! Súc sinh này bắt đầu phản phệ. Các ngươi nghe kỹ cho ta, những ngày này ngoan ngoãn trốn trong nhà đừng có hành động bất thường. Đích thân bản tôn sẽ điều tra việc này, tất cả đều trở về nghe tiếp sau triệu lệnh đi.”
“Kiệt kiệt.. kiệt.... câm mồm!”
Chói tai quát lên rồi Quỷ Sát lại như một cơn gió thế nhanh chóng bay mất dấu về sâu trong núi rừng. Để lại Hắc y nhân mấy người nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu thở dài riêng phần mình biến mất trong đêm.
.....
Một ngày này, đang nhàn nhã ngồi trong sân thưởng trà, cùng Manh Manh con này đầy đầu mộng tưởng thành tiên hồ ly cầm sách hăng hái đọc Tống lão gia vậy mà nhìn thấy Nhiếp Phong quay về.
Đây là từ lần trước vào thành sau gần một tuần hắn mới lần nữa quay lại Mai Viên.
Chờ Nhiếp Phong chạy đến trong sân, Tống Khuyết mới buông sách mỉm cười hô:
“Lão Nhiếp. Mọi việc trong thành ổn chứ?”
“Thiếu gia, ngài không biết. Thanh Hà huyện bây giờ đã loạn hết lên rồi, cũng may trước đó ta căn dặn phía dưới người không được manh động mới tránh được không ít xung đột.” - Nhiếp Phong đi đến bên cạnh hắn cung kính đứng báo cáo.
“Ngồi đi, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy. Trước uống ngụm trà rồi cho ta kể chuyện mấy ngày nay trong thành phát sinh hết thảy.”
“Đa tạ thiếu gia!”
Lão Nhiếp vẫn là như thế làm việc nghiêm cẩn tôn ti trật tự rõ ràng, đợi Tống Khuyết cho ngồi mới tự mình tìm một cái ghế trống ngồi xuống, chậm rãi cho hắn giải thích.
“Thiếu gia, từ ngày hôm đó các thế lực bắt đầu không thiếu cử người đến trong huyện. Triều đình bên này có quân đội người, Lục Phiến Môn người, giang hồ cũng có Linh Giang Bang, các môn phái đệ tử, giang hồ hiệp khách, quả thật đem Thanh Hà lăn lộn cái không ngừng.
Trong đó còn có cả Lục Phiến Môn một vị Phó sứ Thái Vi, nghe Ngô đại nhân nói đã là Nhất lưu võ giả, Linh Giang Bang cũng cử một vị 6 giai võ giả Trưởng lão cùng một vị 5 giai Phó Đường chủ đến tiếp quản nam bến tàu, thuận tiện truy nã Ông Hồng.”
Nói đến đây Nhiếp Phong thở dài:
“Bỗng dưng lúc đó nhiều ra không ít cao thủ, làm bản thổ các thế lực người bây giờ cũng như chúng ta. Ra ngoài đường cũng là nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đắc tội với vị nào đại lão.”
“Ha ha, ta cũng lường trước sẽ như thế nên mới trở về Mai Viên tránh mặt không ra. Không biết điều tra Huyết Ma giáo tình hình tiến triển thế nào rồi?”
“Vẫn là như thế, tội khôi họa thủ Huyết Y Tôn Giả cùng Ông Hồng nữ nhân này đều như mò kim đáy bể vậy, không một chút tin tức. Nhưng nghe Ngô bộ đầu nói đã tra ra không ít manh mối việc bắt cóc nhân khẩu, chứng cứ cho thấy Ưng Giản Sầu đám sơn tặc dính líu khá sâu.
Thiếu gia, chúng ta Hắc Thiết Trại cũng cần cẩn thận nhiều hơn, cẩn thận bị đám hoả này lan đến trên người.” - Nhiếp Phong lo lắng nói.
“Ân, lão Nhiếp ngươi yên tâm. Lần trước ta cũng đã nhắc nhở Đao Tử tạm thời thu hết người về trại. Đợi qua quãng thời gian này rồi tính. Bây giờ kể cả việc thu tiền mãi lộ cũng đã bỏ không.”
“Vẫn là thiếu gia ngài tính toán cho toàn.” - Nhiếp Phong bội phục không thôi.
Cùng lão Nhiếp tiếp tục hàn huyên, Tống Khuyết nghe ra không ít tin đồn thú vị.
Đầu tiên là Mãnh Hổ Bang một đám cao tầng, bọn này đang tại Linh Giang Quận ăn chơi thì bị lão Lỗ một bộ thao tác này đánh cho đầu váng mắt hoa. Còn chưa kịp tiêu hoá tin tức đã bị quan phủ cùng Linh Giang Bang người cho âm thầm nhốt lại điều tra. Bây giờ hẳn vẫn còn ngồi trong đó sung sướng tiêu dao đây.
Tiếp đến là Linh Giang Bang vị này khổ chủ, lão Đỗ lần này cũng bị Tống gia hố cho không nhẹ. Nguồn gốc là từ lá thư giả mạo kia. Bút tích trên thư là Tống Khuyết bắt chước Ông Hồng nữ nhân kia mà ra, tuy không hoàn toàn giống nhưng có nét giống là đủ rồi, mấy người càng thêm hoài nghi đây hết thảy đều là do yêu nữ này đạo diễn.
Nguyên nhân mà? Trong thư cũng đã nói rõ, vị này Ông Phó Đường chủ muốn chuyển chức thành chính Đường chủ thôi.
Trong thư nhắc đến Huyết Ma Giáo đem Linh Giang Bang thẩm thấu dày đặc quả thật cũng doạ Đỗ Như Hối cái chết khiếp. Lão Đỗ lần này thật sự là tích cực cùng Lục Phiến Môn phối hợp, đem toàn thể trong Bang cao tầng kiểm tra cái thông thấu.
Nói khéo hay không, quả thực là phát hiện thêm 2 vị Ma giáo yêu nhân nữa, 2 người này thấy tình thế không ổn định âm thầm chạy nhưng làm sao thoát được mấy vị đại lão giăng sẵn thiên la địa võng. Cuối cùng bị người cho bế đi, không biết đã moi ra được chút nào tin tức chưa?
Nghe thế Tống đại quan nhân thầm vui.
Như thế mới đúng sao, bận rộn là tốt rồi. Rảnh rỗi sinh nông nổi, lão Đỗ người này hễ có rảnh là rất dễ nghĩ chuyện yêu thiêu thân.
“Thiếu gia, còn một chuyện ta muốn hướng ngài bẩm báo.” - Lúc này Nhiếp Phong bỗng nhiên mở miệng.
“Ồ, chuyện gì? Lão Nhiếp ngươi cứ nói.”
“Thiếu gia, là chuyện nghĩa huynh ta. Hôm trước hắn có hồi thư lập tức lên đường chạy đến Thanh Hà huyện, dự tính 1, 2 hôm nữa là sẽ đến đây. Ta lần này trở về là muốn xin thiếu gia ý kiến.”
“Là ngươi lần trước nhắc đến nghĩa huynh Thẩm Tử Minh?”
“Đúng vậy thiếu gia.”
Nhiếp Phong không ức chế được kích động hưng phấn đáp. Tống Khuyết trong đầu cũng bắt đầu chạy nhanh suy tính.