Buổi chiều trong thành đi dạo một vòng, mua cho mình và Lý gia mỗi người một bộ quần áo mới, mua thêm chút đồ dùng linh tinh. Bỏ ra gần 10 lượng hắn mới thỏa mãn trở về.
Về đến phòng cho hết cả đống vào không gian, tắm rửa sạch sẽ, thay một thân quần áo mới. Nhìn trong gương đồng khí phát hào hùng thiếu niên, Tống Khuyết chậc chậc tán thưởng.
Cỗ thân thể này về sau hẳn là mê chết một đám giang hồ hiệp nữ, nhịn không được ngắm nhìn thêm mấy lần Tống đại quan nhân lúc này mới vui vẻ xuống sảnh đi ăn.
Gọi một bàn phong phú thức ăn thêm 1 bầu rượu, Tống Khuyết nhâm nhi thưởng thức hơn 1 giờ mới xong bưa ăn.
Thích gì mua đấy, cơm có người bưng, ngủ có người hầu hạ. Dạng này mới xứng đáng là cuộc sống của khách xuyên việt nha, Tống Khuyết trong đầu thầm nghĩ.
Xem ra cần phải thật tốt quy hoạch việc rời đi Cự Liễu thôn. Sống quen trong đô thị phồn hoa, gần nửa năm nay sinh hoạt tại Cự Liễu thôn hắn đã sớm phát ngấy.
Cũng may có Tesseract khiến hắn tập trung hầu hết tinh lực cho việc rèn luyện thân thể, nếu không có lẽ Tống Khuyết sớm phát điên.
Hắn đã có một sơ bộ ý nghĩ, chờ thân thể này trưởng thành thêm 1 năm nữa, hắn sẽ rời Cự Liễu thôn, đến một nơi dân cư đông đúc mưu sinh. Với khả năng và ánh mắt của hắn, hẳn là sẽ phát triển không kém.
Thu hồi suy nghĩ, Tống Khuyết gọi một bên tiểu nhị tính tiền.
“Công tử, của ngài hết 900 đồng”.
Ân, không đắt. Tống đại gia lấy ra 1 lượng bạc đặt trên bàn đối với tiểu nhị hỏi:
“Ta hỏi ngươi, trong thành này buổi tối có chỗ nào chơi vui?”
Tiểu tử kia cơ linh, thấy hắn hỏi vậy cười hèn mọn:
“Hắc hắc, công tử. Buổi tối nếu thích vui chơi nơi tốt nhất đương nhiên là Di Hồng viện, các cô nương nhiệt tình lại chu đáo. Còn không, trong thành có 2 sòng bạc phân biệt do Hắc Hổ bang cùng Thiết Đao hội mở, ban đêm cũng rất là náo nhiệt”.
Sòng bạc.
Xúc xắc.
2 từ này như một tia chớp trong đầu Tống Khuyết lóe lên.
Đây là một nơi kiếm tiền không tệ nha, đối với mọi người, chiếu bạc 10 đánh 9 thua. Nhưng đối với có Lĩnh vực Tống Khuyết hắn mà nói, mọi chuyện lại khác.
Tuy Lĩnh vực chỉ có thể phản xạ các hình ảnh đen trắng trong đầu hắn. Nhưng như thế là đã đủ rồi.
Xúc xắc chế tạo đa phần đều khắc lỗ các mặt phân biệt đánh dấu điểm, chỉ cẩn hắn cẩn thận cảm nhận, hẳn là có thể thấy rõ ràng hình ảnh các con xúc xắc dấu bên trong.
Chỉ là thế giới này không biết hay không có bộ môn này. Dù không có, đi một chuyến tìm hiểu cũng không mất gì.
Phương án này hẳn là có thể được chứ.
Càng nghĩ, Tống Khuyết càng cảm thấy được.
Phải nói vô cùng khả thi.
Tiểu nhị nhìn trước mắt người trẻ tuổi rối rắm không thôi. Đại gia, ngài thanh toán hay là không, còn có, ngài có định bo tiền hay thôi.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, trước mắt người trẻ tuổi hẳn là sẽ ra tay hào sảng, thưởng cho hắn chút tiền thừa. Làm sao, sự phát bất ngờ, người này cầm bạc trong tay ngẩn người, khi thì nhíu mày, khi thì mừng rỡ.
Tiểu nhị trong lòng phát khóc, cũng không dám quấy rầy.
“Tiểu nhị, cầm lấy. Tiền thừa thưởng cho ngươi”.
Bỗng một giọng nói vang lên, nghe vào tai tiểu nhị không khác tiếng trời. Nhìn cắc bạc trong tay, thanh toán xong còn thừa 100 đồng. Cũng đủ hắn gần mấy ngày tiền công.
“Tiểu nhị, phiền ngươi chỉ giúp ta sòng bạc Hắc Hổ bang đi hướng nào?”
Tiểu nhị có tiền bo cầm, nhiệt tình mười phần cho hắn giải thích:
“Công tử, ngài đi theo đường này đến ngã tư trước thì rẽ trái, đi hơn 100 bước sẽ thấy biển hiệu Lão Cửu sòng bạc, dễ tìm vô cùng”.
Biển hiệu là thứ ta có thể đọc sao, ta lại không biết chữ nha. Một người xuyên việt dấu nước mắt vào lòng đậu xanh rau má.
Nhưng nghe tiểu nhị mô tả cũng không khó tìm, Tống Khuyết cũng không phiền toái gì thêm. Thoải mái đứng dậy, đi tìm hắn phát tài đại kế.
- --------
Ra cửa, theo lời tiểu nhị chỉ dẫn đi không được bao xa.
Quả nhiên thật rất dễ tìm, tiền boa cho không lãng phí. Tống Khuyết không cố ý nhìn, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng hò hét bên trong, ngó vào thấy mấy đám đông đang vây quanh mấy chiếc bàn.
Là nơi này không thể sai được.
Thấy Tống Khuyết nhấc chân đi vào, ngoài cửa 2 đại hán chỉ liếc nhìn hắn rồi cười rạng rỡ khách khí đón hắn vào trong.
Hôm nay Tống đại gia ăn mặc 1 thân quần áo mới, dáng vẻ tuấn lãng. Tuyệt đối trông như người có tiền, há lại bị chặn ngoài cửa.
Tống đại gia trước đây cũng không thiếu đi du lịch, sòng bạc cũng là vào qua mấy lần. Tất nhiên chiếu bạc nơi hoang vu này chất lượng kém xa, phải nói thảm không nỡ nhìn.
Chỉ là một căn phòng bình thường, trên tường treo mấy ngọn đèn dầu. Đầu người nhốn nháo qua lại nên không gian có phần chật hẹp, bí bách.
Hắn đi vào cũng không có ai đến tiếp chuyện, mời chào. Chất lượng phục vụ kém vô cùng.
Hắn nhíu mày nhìn xung quanh, bên trong mùi hôi nồng nặc, tiếng la hét vang lên oang oang. Đối với người được cường hóa ngũ giác như Tống Khuyết quả thật là tra tấn.
Nhưng nể mặt trắng bóng bạc, hắn nhịn.
Nhìn quanh một vòng, may mắn là các bộ môn đủ cả. Xúc xắc thì càng thêm không thiếu, quả nhiên môn này dễ chơi dễ trúng. Ở nơi nào cũng là thịnh hành lên được.
Như thế rất tốt, đỡ mất công Tống gia ta phải xoay sở tìm cách.
Tìm đúng bàn khẩu khai đổ xúc xắc, Tống Khuyết lặng lẽ đi tới, đứng khuất sau đám người quan sát.
Trầm ngâm cảm nhận Lĩnh vực, không đầy một lát Tống Khuyết mặt mừng rỡ.
Quả nhiên là được.
Hắn rất rõ ràng “thấy” được dấu dưới bát chuyển động của các con xúc xắc. Cũng may chúng được chạm lõm các điểm, nếu chỉ là vẽ màu lên mặt thì hắn chắc cũng bó tay toàn tập.
Lặng yên theo dõi đám ma bài bạc xung quanh đang đặt cửa, Tống Khuyết âm thầm tính toán số lượng tiền đặt của mỗi người.
Tống đại gia đã coi đây là con gà đẻ trứng vàng của mình, há lại có chuyện giết gà lấy trứng đạo lý. Hắn cũng không muốn mình thắng tiền quá nhiều mà bị đuổi ra sòng bạc hoặc tệ hơn bị Hắc Hổ bang theo dõi.
Bây giờ hắn còn nhỏ yếu, đối mặt với Hắc Hổ bang tôn này Tân Thủ thôn đại Boss chỉ là tìm chết. Thế nên tốt nhất phải âm thầm phát dục, đừng lãng.
Thế là, trong đám người, nếu ngươi để ý sẽ phát hiện, có một thiếu niên. Thi thoảng sẽ đặt cửa, chỉ đặt 1 lượng bạc, xác suất thắng cược cao vô cùng.
Thắng tiền lại đổi vị trí bắt đầu đặt, thi thoảng thua tiền bắt đầu gào lên thảm thiết, trêu lấy mọi người khinh thương lắc đầu.
Chả mấy chốc thời gian hắn hai tay trống trơn, liền thấy hắn hai mắt ửng đỏ nhìn bàn khẩu cầu khẩn. Tất nhiên là cắc bạc cuối cùng bị nhà cái vơ sạch. Cuối cùng do chiếm chỗ bị người khác xô đẩy ra ngoài.
Thiếu niên mặt không cam lòng lắc đầu thở dài, đón lấy gió đêm đi về. Bóng dáng kia tiêu điều vô cùng, nhìn để hai đại hán âm thầm thương xót, nghĩ có muốn hay không tiến đến giới thiệu này thanh tú thiếu niên đến Di Hồng viện làm vịt.
May mà Tống Khuyết không nghe thấy tiếng lòng bọn hắn, nếu không rất có thể sẽ tìm một khúc gỗ thật to giúp 2 người thông suốt.
Lúc này Tống đại gia lòng mừng khấp khởi, rẽ qua ngã tư một cái là không nhịn được che miệng cười bỉ ổi.
Hắc Hổ bang quả nhiên là nhân nghĩa chi bang nha, lần nào Tống đại gia đến cũng có quà đem về, giá trị còn không rẻ.
Nhìn trong không gian nằm 50 lượng bạc vụn, Tống Khuyết tâm tình vui sướng vô cùng, đêm đó ngủ cũng thơm. Đến sáng dậy tắm rửa 1 cái, ăn no bụng rồi mới hài lòng trả phòng, hướng về phía Chung gia đi đến.
Gõ cửa chờ đợi, một lát sau, một cái đầu nhỏ ngó ra, trông thấy Tống Khuyết thẹn thùng vội vàng khép cửa chạy mất.
Là con gái của Chung Hội, Chung Hân. Tống Khuyết lúng túng sờ sờ mũi, không ra một lát thì Chung Khôi ra mở cười, đối với hắn cười:
“Tiểu tử đến sớm, a Hội hắn còn bận chuyện trong bang, đến trưa mới về nhà”.
Tống Khuyết lơ đễnh cười:
“Không vội, Chung bá. Là thế này, ta không phải còn chút tiền thừa sao, ta nghĩ muốn mua một chiếc xe lừa. Ngài xem có biết chỗ chỉ cho ta?”
“Là mua xe à, cũng là nên mua một chiếc, thuận tiện chở đồ. Ngược lại Tống Khuyết ngươi có tiền, cũng đủ mua một chiếc xe lừa kha khá”.
Chung Khôi trầm ngâm nói – “Ta cũng ít khi vào thành, cũng không rõ con đường. Nhưng không có việc gì, để ta bảo a Hồng dẫn ngươi đi, tiểu tử này cả ngày lông bông, đại sự không làm, đường ngang ngõ tắt lại biết không ít”.
Nói rồi dẫn Tống Khuyết vào nhà, kéo Chung Hồng đang ngủ say dậy, bắt hắn bồi Tống Khuyết đi mua xe.
Trên đường, nhìn Chung Hồng mặt còn lơ ngơ ngái ngủ, Tống Khuyết áy náy cười với hắn xin lỗi. Hắn cũng là lơ đễnh:
“Nay nể mặt tiểu Khuyết ngươi, nếu không lão cha ta cũng không đánh thức ta nhẹ nhàng như thế, không tệ chính là một cước vào mông”.
Người này cũng là tính tình người trong, Tống Khuyết cười:
“Hồng ca ngươi chưa ăn sáng, hay chúng ta ăn chút gì đã rồi đi không muộn”.
“Không quan trọng, giải quyết công việc xong ăn không muộn. Cũng may hôm trước ta vừa nghe tin nhà lão Lưu đầu muốn bán xe. Nhà hắn chuyên chở rau dưa vào trấn bán, nay nghe nói có việc ngừng làm, muốn chuyển nhượng lại xe lừa”.
“Xe kia ta gặp qua mấy lần, dùng gỗ tốt, bền chắc. Lừa cũng còn khỏe mạnh, ngươi mua không thiệt, nhưng giá có lẽ không thấp. Tiểu Tống ngươi cần chuẩn bị tâm lý”.
“Hồng ca cứ yên tâm, chất lượng tốt là được” – Có gà vàng trong tay, Tống đại gia mới không sợ tiêu tiền đây.
Thấy hắn bộ dáng này, Chung Hồng cũng là yên tâm. Hơn nữa trước khi đi lão đầu còn đưa hắn 5 lượng bạc dự phòng, mua chiếc xe second hand mà thôi, không khó khăn gì.