Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 145: Trong trại chuyện thường ngày

Trong đêm tiếng ưng đề chói tai vang lên khiến mọi người giật mình biến sắc.

“Có chuyện gì vậy?” - Lý Tín nghi hoặc hỏi.

Công lực hơn xa hắn Hùng Bá cũng đã nhận ra điểm khác lạ, nhìn chăm chú về phía sau mặt hung tướng nói:

“Tia Chớp báo hiệu, chúng ta bị người theo dõi.”

Không quản Lý Tín, Hùng Bá dùng hai chân đập mạnh dưới háng Hắc Long Mã:

“Ô Truy, đi!”

Ô Truy tựa mũi tên rời cung, lập tức bắn ra mấy trượng xa, 4 vó phi tật như một cơn lốc đuổi theo bay đằng trước Tia Chớp.

Không chạy được bao xa, Hùng Bá đã thấy phía trước ven đường trong bụi cây một bóng đen đang hốt hoảng quay đầu chạy trốn. Hắn lạnh lùng từ dưới hông ngựa lấy ra Thiết Tí Cung nhanh nhẹn cài tên bắn.

“Vút!”

“Bành!”

Phía trước người võ công cũng không kém, nghe được sau lưng động tĩnh liền rút kiếm đem mũi tên đánh bay. Nhưng lực đạo quá lớn, hắn cũng bị chấn cho bộ pháp lảo đảo.

“Vút! …. bành bành…!”

Hùng Bá sao bỏ qua cơ hội, lại là liên tục bắn ra 2 tiễn, đợi Ô Truy đã đuổi kịp tặc nhân hắn mới buông cung, thò tay nắm lên song chuỳ.

“Chết!”

Hùng Bá hung tính bộc phát, 2 mắt lăng lệ như điện trong đêm loé sáng bức người, chuỳ mang theo thế lôi đình vạn quân mãnh liệt từ trên trời đổ sập xuống.

Đối diện người thấy thế quá sợ hãi, không khí bị bóp nghẹt làm hắn hít thở không thông, vội vàng vận đủ công lực hô:

“Ta là ….”

“Keng!”

“Bành!!!!”

Kẻ này trên người ứng tiếng nổ thành thịt vụn, từ tay xuống ngực bị Hùng gia một chuỳ cho đánh thành bọt máu, thanh kiếm vội vàng giơ lên đón đỡ cũng bị đập gãy nát văng tung toé khắp nơi.

Chưa đã thèm Hùng Bá còn xung quanh xục xạo xem có còn tặc nhân đồng đảng, đợi một hồi không thấy, hơn nữa Tia Chớp không có gì dị trạng sau hắn mới hậm hực quay về.

……

Vô danh sơn, biệt viện lưng núi.

Vẫn luôn dùng Tia Chớp âm thầm bay trên bầu trời quan sát tình hình xung quanh Mai Viên cùng Hắc Thiết trại một dãy Tống lão gia lúc ban đêm đã bị phân hồn báo động.

Vội vàng cùng Tia Chớp cộng hưởng thị giác, Tống Khuyết lập tức phát hiện điều bất thường. Hắn thấy sau khi Hùng Bá 2 người đánh xe khỏi trang viên không lâu, phía sau vậy mà có người ẩn núp bám theo.

Phải biết con đường này là đi về Ưng Giản Sầu, hơn nữa đêm khuya heo hút, người thường là không có lý do gì qua đây đấy.

Không có gì do dự, Tống Khuyết liền điều khiển Tia Chớp hạ xuống thét to cho ngốc Hùng 2 người cảnh báo.

Không quản kẻ đó có phải cố tình theo dõi không, dù sao nửa đêm lén lút nơi này cũng sẽ không phải người lương thiện, bắt về tra hỏi trước đã.

Tiếc là Hùng gia không hiểu điểu ngữ. Nhìn thu lu trên mặt đất nửa đoạn nhão nhoẹt thi thể Tống đại quan nhân cũng cảm thấy đau răng.

Hai cái thằng ngốc này, không bắt sống được thì thôi. Giết người cũng không hiểu phi tang, để thi thể thế nào người khác dù ngu đến mấy cũng sẽ đoán được mục đích bọn họ đi đâu.

Tống gia tâm mệt, cố nén không khỏe điều khiển Tia Chớp hạ xuống thu thập một phen, qua loa xóa đi dấu vết rồi bay thẳng vào một hướng khác rừng núi, tìm chỗ phong thủy bảo địa đưa vị nhân huynh này thiên táng, thả rơi tự do.

Đợi làm xong việc hắn mới tiếp tục quay về lại bắt đầu trinh sát trên bầu trời Ưng Giản Sầu.

…….

Không lâu sau, vô danh sơn.

Nhiếp Phong mấy người đang tất bật dọn dẹp dược liệu, khoáng thạch cho vào trong nhà.

“Thiếu gia, khi nãy có kẻ theo dõi ta thì Tia Chớp phát hiện, đã bị ta cho một búa đập chết tươi rồi.”

Nhìn ngốc Hùng thằng này còn hớn hở khoe công, Tống lão gia một trận không biết nói gì.

Có lòng muốn dạy bảo hắn nhưng nghĩ đến tên to xác này chưa chắc đã có thể nhớ nhiều thứ vậy nên đành thôi, hắn thở dài mở miệng:

“Làm rất tốt, sau này nếu có người như thế trước tìm cách bắt lại tra hỏi. Không được mới đem đánh chết.”

Được Tống gia khen ngợi, tiểu tử này cao hứng như đứa trẻ cười lệch cả miệng, từ trong người lấy ra một lá thư đưa cho hắn:

“Khà khà, Thiếu gia, đây là thư Hồng ca gửi cho ngươi.”

“Ân, được rồi. Ngươi ra phụ lão Nhiếp dọn đồ đi, xong sớm rồi đi ngủ.”

“Vâng, thiếu gia.”

Còn lại một mình, Tống Khuyết mở ra thư bắt đầu đọc. Nội dung chỉ là Chung Hồng kể lại kỹ càng ngày hôm nay việc, còn nữa giới thiệu sơ qua về đám người mới, cũng không có gì mới lạ, hắn xem lướt qua rồi rất nhanh để ra một bên.

.......

Sáng hôm sau, đích thân Tống Khuyết mang đống khoáng thạch đến Chế tạo doanh, một đám thiết tượng tự nhiên là dừng trên tay công việc đi ra tiếp đón lãnh đạo.

Nhìn những người này bộ dáng nơm nớp lo sợ, Tống đại quan nhân thầm lắc đầu. Có lẽ ngày trước lão Hứa đối vợi bọn họ quá hung ác vì vậy gây nên những người này có bóng ma ở trong lòng, dù từ lúc lên nắm quyền hắn đã tỏ ra rất dân chủ bác ái, làm sao hiệu quả không khá hơn được bao nhiêu.

Xua tay đuổi đi vô sự người, Tống Khuyết chỉ gọi lại Chế tạo doanh đầu lĩnh Mạt Dương dặn dò.

“Lão Mạt, chúng ta Chế Tạo doanh có thể chế tạo huyền thiết vũ khí hay không?”

Trước đây nơi này vốn không có tên gọi chức vụ cụ thể, chỉ là sau này Tống Khuyết lên đài mới định ra, Mạt Dương cũng là hắn cho trong doanh người biểu quyết chọn ra có uy tín nhất nhân tuyển, được ủy thác trọng trách làm Doanh trưởng đầu tiên của nơi này.

Từ khi đổi trại chủ, bọn hắn đám thiết tượng cuộc sống khá lên không ít, không còn bị người đe dọa bắt ép lao động, còn được hưởng lương và phúc lợi không khác gì người khác, hơn nữa bản thân Mạt Dương lại được trọng dụng, vì vậy hắn đối với Tống lão gia rất là cảm kích. Nghe hỏi liền trầm ngâm một lát mới trả lời:

“Hồi trại chủ, ta trước đây chưa từng làm qua nhưng khi còn ở quận thành đã xem qua người dã luyện Huyền Thiết một lần. Chúng ta trại hẳn có thể làm được, nhưng sẽ rất khó khăn.”

Nghe hắn khẳng định có thể làm, Tống Khuyết nội tâm vui vẻ, còn khó khăn, tìm cách khắc phục chính là.

“Ồ, không biết khó khăn ở chỗ nào? Cần gì các ngươi cứ mở miệng.”

“Trại chủ, Huyền Thiết khó nung chảy, vì vậy muốn đoán tạo nó trước hết cần cải tạo lại lò, tăng lên nhiệt độ. Còn nữa thứ này so với bình thường săt cứng rắn gấp mấy lần, muốn rèn đúc thành hình sẽ là việc rất tốn sức, cần mấy người thay phiên cầm búa đánh mới được, thế nên còn cần phải cho người tập luyện một phen.”

Thì ra là thế, Tống Khuyết gật gù.

“Nếu đã như thế vậy ngươi trước cho người cải tạo lò đi, còn về người cầm búa....”

Tống đại quan nhân nghĩ đến Thiết Gia Chùy Pháp bên trong có nói, món này công phu thoát thai từ việc đánh thiết dã luyện chi đạo, muốn hiểu tinh túy tốt nhất cần người luyện tự thân đi rèn đúc vũ khí tự thể nghiệm.

Dù sao trên này rất nhiều thời gian rảnh, Tống Khuyết cảm thấy cũng có thể thử xem:

“Việc cầm búa cứ để ta tới đi.”

“Trại chủ, chúng ta sao dám...”

Khoát tay cản lại lão Mạt khuyên nhủ, hắn cười:

“Không cần như thế câu nệ, không phải nói trước đây Hứa Thế Hữu cũng là một đoán tạo cao thủ sao. Ta chiếm được của hắn một môn chùy pháp, cũng muốn thông qua rèn đúc vũ khí cảm ngộ một phen, các ngươi cứ coi ta đây là đang luyện võ vậy là được.”

Ra thế, Mạt Dương triệt để yên lòng, hắn còn sợ Trại chủ không hài lòng với năng lực của bọn hắn đây.

“Lão Mạt, sẵn bây giờ còn cần thời gian cải tạo lò, mấy ngày nay ngươi trước dạy cho ta một chút rèn đúc yếu quyết để ta làm quen một chút.”

“Tuân lệnh Trại chủ, mời ngài đi theo ta.”

Sau đó mấy ngày, Tống Khuyết ngoài việc luyện công, đọc sách, giờ còn thêm một thú vui đó chính là làm nghề rèn. Mọi người đối với hắn như vậy quái lạ cử chỉ cũng rất ngạc nhiên, nhưng nơi này Tống gia chính là lão đại, ai còn dám xì xào bàn tán, vì vậy tất cả đều xem như không biế đến chuyện này. Tống gia cũng cứ thoải mái việc ta ta làm.

Có thể là trên thân hắn có sẵn ẩn hình thiên phú chùy pháp tinh thông, nói chung hắn cũng như Hùng Bá, cầm búa càng luyện càng thấy tâm đắc, càng thêm hứng thú nồng hậu.

.....

Trong núi vô năm tháng, quay đi quẩn lại bọn hắn cũng đã trốn lên đây được hơn 2 tuần, từ ban đầu bỡ ngỡ, giờ đây mọi người cũng đã quen thuộc cuộc sống chỗ này.

Thực ra cũng không khác khi xưa tại Kính Hồ là mấy, Tống Khuyết gia mấy người cũng rất nhanh thích ứng.

Cùng Chung Hồng thường xuyên liên lạc, hiện trong huyện thành cũng không có gì phát sinh, dường như Ma giáo nguy cơ chỉ là sấm to mưa nhỏ vậy, không có một chút thực chất tính công kích gì cả làm hắn tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều.

Nghe Hồng ca nói, Lục Phiến Môn người đã tới trong Huyện, hiện vẫn còn chưa đi. Như thế đám Ma nhân có gan to bằng trời cũng không dám lúc này nhảy ra tìm đường chết. Tống gia cũng có thể yên tâm chờ đợi cho đến lúc Kim Cốt quả thành thục.

Ngoài ra còn 1 tin vui và 1 tin không tốt lắm. Vui chính là Diệc ca công trạng được xác thực, rất nhanh có bổ nhiệm mới quay về trong Huyện, bọn hắn mấy huynh đệ cũng có thể thường xuyên gặp gỡ.

Không hay là vị kia Đổng gia tứ thiếu một trong Đổng Bá vậy mà được người cứu lại. Tuy bị mù một mắt nhưng cái mạng có thể bảo tồn, hiện đang tĩnh dưỡng ở nhà, có lẽ một hai tháng nữa là lại có thể ra ngoài tai họa nữ nhân.

Đối với cha con thằng này Tống Khuyết đã sớm cho vào tất sát danh sách. Chỉ là bây giờ bề bộn công việc hắn chưa rảnh tay giải quyết thôi. Đợi việc nơi này xong, hắn sẽ đích thân tìm cách tiễn đôi phụ tử này lên đường.

Chờ thực lực Tống gia ta tăng lên một chút, trong Thanh Hà huyện này đám chó chết kia cũng là lúc cần tính toán sổ sách. Hắn nhưng là đem tất cả ân oán đều ghi tạc trong sổ thù đâu, một ngày chưa thanh toán lòng cứ thấy bứt rứt không yên.

Ngủ một giấc sảng khoái Tống đại quan nhân như thường lệ bắt đầu ra sân thần luyện. Nhìn thấy vẫn luôn là như thế đã đứng sẵn nơi sân tập luyện trước Hùng Bá, hắn cười hỏi:

“Hùng Bá, Lý Tín tiểu tử kia lại đâu rồi? Hôm qua dẫn đám người mới đi tiêu có vấn đề gì sao?”