Sáng hôm sau, từ tờ mờ sớm Tống Khuyết đã mò vào Thanh Hà thành. Quấn lấy lão Vân một hồi, đợi được lão tiểu tử này trả lời chắc chắn hàng tháng sẽ cho hắn gửi bản mới nhất Giang Hồ Ký Sự hắn mới hài lòng trở về Mai Trang.

Dặn dò Hồng ca hành xử cẩn thận, Tống lão gia liền mang theo 2 tiểu đệ cùng mấy con sủng vật âm thầm trốn lên Hắc Thiết Trại chuyên tâm luyện công.

Thời gian này nguy cơ chưa rõ, thiếu xuất đầu mới là thượng sách.

Tại Hắc Thiết trại có bọn hắn 3 vị tương đương tứ giai võ giả, cũng không phải không có sức hoàn thủ.

Đó là trường hợp xấu nhất xảy ra, nếu Ma giáo nhân không tìm thấy Tống gia tự nhiên tốt nhất. Chờ khi thần công đại thành chính là lúc Tống thiên đao tung hoành giang hồ ngày.

Mang theo tương lai vô hạn ước mơ, Tống đại quan nhân cụp đuôi liền té. Chỉ để Tia Chớp hằng ngày cố định về qua Mai Trang nhận thư tín. Ai có việc gì cứ việc cho hắn gửi messenger cho thỏa đáng. Thế đạo này Virus hoành hành, hạn chế tiếp xúc xã hội mới là tuyệt vời.

Đám sơn tặc tuy kỳ quái mấy vị đương gia thần thần bí bí đem theo một xe ngựa vượt rừng vượt núi vào trong trại làm gì. Nhưng cả lũ rất thức thời nhắm miệng bớt tò mò, chết vì biết quá nhiều bọn họ cũng hiểu sơ sơ.

Cứ thế cuộc sống Đại Trại chủ của Tống gia bắt đầu rồi, phân hồn chính thức được hắn giải phóng lại tiếp tục bám lên người Tia Chớp trên trời ngao du.

.....

Mãnh Hổ bang,

Nghe mình cháu trai nói lại phu quân nhà mình vậy mà dính dáng đến Huyết Ma giáo, Lỗ Hiếu Tình sắc mặt trắng xám như ngất đi, điên cuồng hô:

“Đại ca, tuyệt đối không có. Lão Phong nhà ta tu luyện như nào ta còn không biết sao, tuyệt đối cùng ma nhân không có liên quan. Bọn chúng là muốn vu khống, ép phu quân ta vào chỗ chết.”

“Tiểu muội ngươi bình tĩnh lại, không phải Trọng Khang hắn nói chỉ là tội liên đới sao. Để chút nữa đích thân ta sẽ đi tìm Ngô Thiên hỏi cho ra lẽ, nhưng trong ngắn hạn muốn cứu ra muội phu hẳn không thể nào. Ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.

Ngươi cùng a Hổ trước cứ ở lại đây, đợi khi nào Phong Hàn hắn được ra ngoài rồi tính.”

Nhìn em gái mình khổ sở như vậy lão Lỗ cũng cực kỳ đau lòng, sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi rồi dặn dò:

“Trọng Khang ngươi mấy ngày nay trước dẫn biểu đệ đi dạo cho khuây khỏa, động viên hắn đừng đau buồn quá, mọi việc đâu còn có đó.”

“Vâng! Phụ thân”

......

Mấy ngày sau đó, Tống Khuyết chuyên tâm tại Hắc Thiết Trại nghỉ dưỡng, không mấy bận tâm đến trong huyện thành chuyện vụn vặt.

Hùng Bá cùng Lý Tín đêm qua đã âm thầm xuống núi cùng Chung Hồng hội hợp, hôm nay bọn họ còn muốn vận tiêu nên trong nhà chỉ còn Tống lão gia, Nhiếp Phong cùng mấy con sủng vật.

Cuộc sống ung dung nhàn nhã khiến người thư thái không thôi, Tống đại thi nhân thi hứng đại phát từ sáng đến giờ đang đứng ngửa mặt lên trời muốn tìm linh cảm sáng tác ra vài câu thơ hay lưu truyền hậu thế.

Đáng tiếc, cái rắm còn chưa kịp phọt ra đâu, Tia Chớp bên này đã có thư truyền đến.

Buồn bực mở thư ra đọc, Tống gia không nhịn được ngửa mặt thở dài.

Vốn muốn đê điều cẩn trọng lòng người, làm sao cây muốn lặng mà gió chẳng dừng nha.

Này không, vị kia tiểu Hổ gia cùng hắn biểu ca mấy ngày điều tra Tống Khuyết không có kết quả đã sớm bực bội khó nhịn, hôm nay đi ngang qua tiệm cháo lòng, Phong Hổ biết đó là sản nghiệp của cừu nhân sao có thể nhẫn.

Được hắn biểu ca cho phép, tiểu lão Hổ dẫn theo một đám Mãnh Hổ bang Bang chúng đem La ma tử cả quán cả người đạp cho tan tành phát tiết mối hận.

Cuối cùng việc không giải quyết được gì, Lý Huy phải chạy đến Mai Trang báo tin cho hắn biết.

Cái này phải nói làm sao, tụt hết cảm xúc Tống Khuyết chỉ có thể phun ra một câu:

Luôn có điêu dân muốn hại trẫm!

Tống gia không khỏi cảm nhận đến từ thế giới này ngập tràn ác ý.

Làm sao mỗi khi hắn muốn yên bình thì chuyện lại từ trên đầu rơi xuống, lúc cố tình đi kiếm chuyện lại không có con ma đen đủi nào nhảy ra đâm đầu vào cho lão gia phát tiết.

Thật mẹ nó tà môn.

Xem ra mình cùng chữ hổ hữu duyên. Hôm nay lại phải lấy Mãnh Hổ bang ra khai đao.

Cũng đến lúc cho đám người trong thành chứng kiến hắn Tống Khuyết to bằng bát tô to nắm đấm. Dăm ba ngày lại có vai hề chạy lên đầu hắn nhảy nhót Tống đại quan nhân đã phiền đến chết.

Xách đao, lên ngựa, xuống núi.

Lão Lỗ chờ đợi, huynh đệ đến đây!

........

Về qua một chuyến chỗ Lý thẩm. La ma tử người bị thương, quán cũng bị làm hỏng không ở lại được hiện còn đang tá túc tạm ở nơi này.

“Tống gia!”.... “Tống gia ngươi đã về rồi!” – Một nhóm tiểu đệ thấy hắn về như tìm được chỗ dựa, vui mừng tiến lên vây quanh chào hỏi.

Xua tay đuổi đi nhóm người, Tống Khuyết quay sang Lý Huy hỏi:

“La Hiền ở đâu? Thương thế có nghiêm trọng sao?”

Dẫn Tống lão gia đi gặp người, Lý Huy thuận tiện giai thích:

“Cũng không tính quá nghiêm trọng, chỉ là bầm ứ cùng thương ngoài da thôi, hắn đang trong phòng nghỉ ngơi.”

Hai người đẩy cửa mà vào, nằm trên giường La ma tử thấy Tống Khuyết đến vội vàng bò dậy hô:

“Tống gia ngài đến rồi, tại hạ không bảo vệ được sản nghiệp mong Tống gia trách phạt.”

Tống đại quan nhân cười lơ đễnh:

“Yên tâm, không có chuyện của ngươi. Kẻ nào làm hỏng ta sẽ bắt hắn gấp trăm lần báo lại, La ma tử ngươi còn hoạt động được vậy rất tốt, 2 người các ngươi đi theo ta đến Mãnh Hổ bang chỉ điểm người.”

“Tống gia...”

Kia 2 người còn muốn nói gì nhưng nhìn thấy Tống Khuyết ánh mắt uy nghiêm quét qua liền lập tức thức thời nhắm miệng, lục tục chuẩn bị rồi cùng hắn đi ra cửa.

........

Mãnh Hổ bang.

Nhìn khu đất rộng mấy chục mẫu nằm giữa con phố sầm uất, Tống lão gia cũng hâm mộ không được. Không biết khi nào hắn Thuận Phong tiêu cục cũng có một mặt tiền bề thế như này.

Chép miệng cảm khái, hắn dẫn 2 người đến trước cửa, đối với canh gác phía ngoài 2 tên lâu la hô:

“Gọi Lỗ Thiên Hùng ra gặp ta!”

Đậu má! Chán sống?

Gặp mấy thằng nhóc con dám đến trước cửa nhà mình buông lời ngông nghênh, canh giữ bên ngoài người giận tím mặt.

“Tiểu tử các ngươi muốn chết!”

“Rầm!!!!!!”

Tên mở miệng bị Tống gia không thương tiếc đạp cho bay dính vào cửa, cũng may hắn không phải hạng lạm sát, một cước này uy thế nhìn lớn nhưng tối đa cũng chỉ làm người trên giường nằm mấy tuần, không đến nỗi nguy hại tính mạng.

Quy sang kẻ còn lại gật đầu, Tống Khuyết bình thản mở miệng.

“Làm phiền vào thông báo một tiếng.”

Người kia đã sớm sợ xanh mặt, lòng may mắn mình không nhanh miệng vội vàng chạy vào trong phá giọng hô lớn:

“Có người phá quán!”

Ngay lập tức, ở đâu mấy người Mãnh Hổ bang chúng liền mở cửa xông ra, thấy phía ngoài 3 người liền trừng mắt, không cần phân trần cầm vũ khí xông lên.

Đối với đám lâu la này Tống lão gia đối phó thật không cần quá nhiều sức, Thiên Chuy công luyện đến tiểu thành hắn cũng không e ngại bình thường binh khí. Đao cũng không thèm rút, một quyền một người, không ra mấy hơi công phu, mấy kẻ xông lên hàng đầu tất cả đều ôm tay ôm bụng nằm trên đất lăn lộn kêu gào.

Người đến tập trung càng nhiều, nhưng lăng là không ai dám xông lên, chỉ từ xa vòng vây quây 3 người vào giữa.

Lý Huy cùng La Hiền khi nào trải qua trận chiến này, cả 2 đã là phát run, sắc mặt tái xanh đứng co ro một chỗ sau lưng Tống Khuyết.

Một lát sau, phía trước đám người tách ra hai bên thành một con đường, nhường từ sau mấy người đi ra. Dẫn đầu chính là Lỗ Thiên Hùng.

“Ngươi là ai?” – Nhìn người trước khuôn mặt xa lạ, lão Lỗ lạnh lùng quát hỏi.

“Lỗ Bang chủ quý nhân hay quên, tại hạ chính là Tống Khuyết.”

Á Đù!

Lỗ Thiên Hùng con ngươi thiếu chút lồi ra, thật sự quá khó liên tưởng trước mặt người với ngày trước phong độ nhẹ nhàng thiếu niên.

Nhìn kỹ lại khuôn mặt thấy quả thật có vài phần quen thuộc, hắn mới có phần tin tưởng trầm giọng hỏi:

“Tống Khuyết ngươi đến đây gây sự có ý gì, hay ngươi nghĩ có Linh Ứng Tự bao bọc là muốn làm gì thì làm?”

“Ý gì bây giờ ta sẽ cho ngươi giải thích.”

“La ma tử, đến phá quán có mấy người?”

Nghe Tống Khuyết hỏi, La Hiền run giọng trả lời:

“Tống.. Tống gia... 5 người.”

“Rất tốt!” – Gật gù đầu, Tống lão gia mới quay sang lão Lỗ hất cằm.

“Nghe đi, đem 5 người đó ra đây, mỗi người chặt một tay, bồi thường 1 vạn bạc thiệt hại. Chuyện này ta sẽ bỏ qua cho.”

Nghe hắn nói, ở đây người đều cho là mình nghe lầm, cả lũ ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Tống cẩu, ngươi còn dám vác mặt đến đây buông khẩu cuồng ngôn. Hôm nay ta phải nhờ đại cữu phế bỏ ngươi báo thù.”

Phong Hổ đi sau Lỗ Thiên Hùng lúc này không nhịn được gầm gừ.

Nhìn về thằng này diễn viên quần chúng, Tống gia tất nhiên đã quên hắn không còn một mống, cũng không cố tình nhớ lại làm gì chỉ cười lạnh lùng.

“Xem ra chuyện hôm nay có ngươi, đã gặp ở đây vậy không tha ngươi được.”

Trông thấy Tống Khuyết định tiến lên, Lỗ Thiên Hùng bước ra một bước nhìn chăm chú vào hắn:

“Dám trước mặt ta nói ẩu nói tả, còn muốn động thủ. Lão phu thật bội phục, không biết ai cho ngươi lá gan?”

Cho lão Lỗ mặc niệm vài giây, Tống đại quan nhân cười sáng lạn.

Cuối cùng cũng tìm được một vị cao thủ hành hung để giương oai, thật không dễ dàng nha.

Giơ giơ nắm tay đen bóng như thép nguội, hắn cười nói:

“Các ngươi nhìn thấy ai nắm đấm to như thế này chưa? Hôm nay Tống gia ta sẽ cho các ngươi biết ai cho ta dũng khí.”

Không nói nhảm thêm nữa, hôm nay mục đích là đánh người.

Tống Khuyết đạp chân mạnh xuống đường, đá xanh mặt đường lập tức nổ ra một hố lớn, cả người hắn như đạn pháo bắn vọt về phía Lỗ Thiên Hùng, tay phải vòng ra phía sau rồi thật mạnh vung đấm. Động tác như người vung vẩy cự phủ đánh thiết.

Thiết Gia Chùy Pháp – Phi Thân Chùy.

Nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh, khí thế sôi trào thẳng tiến không lùi làm Lỗ Thiên Hùng cả người hít thở không thông, lông tơ dựng đứng. Biết hôm nay gặp được đáng gờm đối thủ hắn cũng không dám lơ là, cả người vận đủ nội khí quát lên, 2 tay co lại thành trảo đón đỡ.

Phục Hổ Quyền pháp.

“Ầm!”

Lão Lỗ vẫn là coi thường Tống gia một thân man lực, sai sách chọn cứng đối cứng. Một quyền này cương mãnh bá đạo vượt quá hắn tưởng tượng làm Lỗ Thiên Hùng liên tục rút lui ba bước, trên tay đau nhức nhối không tan, hiển nhiên bị ám kình nhập cốt.

“Tứ giai!”

Lỗ Thiên Hùng không nhịn được kinh hãi phun ra 2 từ.

Đoán đúng, nhưng không có thưởng.

Tống Khuyết không rảnh để ý, cũng không cho hắn thời gian nghỉ ngơi nói nhảm. Một bước tiên cơ từng bước tiên cơ, thừa thắng xông lên hắn một bước cũng không nhường chính là ra quyền như vũ bão.

“Ầm.. Ầm..... Ầm!!!!”

Liên tục từng tiếng trầm đục vang lên, lão Lỗ đau khổ chèo chống lùi về sau một đoạn dài, dưới chân gạch đá cũng bị dẫm nát tươm, đủ biết trên người hắn chịu đựng cỡ nào cự lực trùng kích.

Xung quanh Mãnh Hổ bang chúng giật mình chợt hiện, giờ phút này dùng đầu gối cũng biết nhà mình Bang chủ nguy vậy, không nói hai lời gầm lên cầm vũ khí lao tới.

“Giết!!!!”