Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Nếu Vương gia hiểu như vậy, cũng có thể." Vẻ mặt Mộc Thủy Vân nhàn nhạt, mặc cho Diệp Cổ đưa ánh mắt qua lại, nàng vẫn cứ vinh nhục không sợ hãi.

Diệp Cổ tâm niệm đã động, tự nhiên sẽ không cho phép nàng từ chối, dưới tầm mắt mọi người từ trong kiệu đi ra, cùng Mộc Thủy Vân nhìn thẳng, thấy nàng vẫn bình thản, đột nhiên cười: "Được. Bổn vương hiện tại ở trước mặt mọi người, khẩn cầu ngươi, đại biểu hoàng thất xuất chiến."

"Cái gì?" Mọi người suýt nữa rơi mất lỗ tai, bọn họ nghe được cái gì? Kính vương dùng loại khẩu khí này khẩn cầu một cô gái, quả thật là thấy quỷ!

Giang Nam và Hoa Ngưng song song nhỏ xuống mồ hôi lạnh, Thủy Vân a, thiên hạ ngày nay ngoại trừ Hoàng đế, căn bản không có bất cứ người nào có thể khiến cho Kính vương tỏ thái độ như vậy, thời khắc toả sáng chỉ ở một cái chớp mắt, mau đáp ứng a!

Đối với thái độ của Diệp Cổ, Mộc Thủy Vân rất kinh ngạc, trong lòng có chút động dung, tuy nói hắn không phải quân vương, nhưng hắn chỉ dưới Hoàng đế, trên vạn người, nếu hắn đã quyết định muốn nàng xuất chiến, nếu dùng bạo lực, nàng căn bản không có năng lực chống cự, những hoàng triều cấm quân này mỗi người đều là cao thủ, hắn thế nhưng đến khẩn cầu nàng, thật sự là có nằm mơ cũng chẳng ngờ.

"Ta nhìn ra ngươi đang do dự, là tâm tình thay đổi sao? Không cần nghĩ rằng ta rất tàn bạo, ta chỉ là thành tâm mời ngươi gia nhập đội ngũ của ta mà thôi. Một màn ở hồ Tước Tê, xác thực gây cho ta ấn tượng, ta đối với ngươi vô cùng có lòng tin." Diệp Cổ khẽ mỉm cười, đường viền cường tráng hiện ra nhu hòa nhàn nhạt.

Mọi người cuồng hãn, trong lòng phỏng đoán, cô gái này tư chất trác tuyệt, tướng mạo càng có thể so với tiên nữ, chẳng lẽ Kính vương này có một viên tâm thương hương tiếc ngọc, bề ngoài là mời nàng đại biểu hoàng thất xuất chiến, trên thực tế là thèm nhỏ dãi khuôn mặt đẹp của nàng, đôi mắt thường xuyên qua lại trên người nàng, nói rõ muốn song thắng*!

*ý nói Diệp Cổ muốn song song thắng được đại hội vị trí thứ nhất cũng như trái tim mỹ nhân

Mọi người nghĩ thế nào, Mộc Thủy Vân không có cách nào dòm ngó, nàng cũng không quan tâm, thế nhưng thái độ của Kính vương lại làm cho nàng thoáng không bình tĩnh.

Quên đi, ngược lại cũng tiến vào sơn trang rồi, kiếm khách hai bên trái phải đều muốn lên đài tỷ thí kiếm pháp, cũng kiến thức đến vị Vương gia này một mặt hữu hảo, đáp lại hắn cũng không có gì, nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều ta xin nói trước, tỷ thí có thua có thắng, nếu như ta không cẩn thận thất bại, mời Vương gia không cần làm khó ta."

"Ngươi xem bổn vương giống người dễ giận vậy sao?" Diệp Cổ trừng mắt nhìn nàng, đã thấy nàng đem tầm mắt liếc về Thanh Mộc Tử vẻ mặt đau khổ còn quỳ một bên, hơi nhíu mày, che giấu trong lòng tiểu lúng túng.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt Thanh Mộc Tử một cái, Diệp Cổ không nhịn được nói: "Quỳ gối ở đây làm cái gì, sao còn chưa cút xéo đi!"

"Vâng, vâng." Thanh Mộc Tử có thể thở phào nhẹ nhõm, Kính vương, ý này rõ ràng là buông tha hắn, nếu không thì dưới vương uy thịnh nộ, hắn làm sao có cơ hội phản kháng.

"Đều đứng lên đi." Diệp Cổ xoay một cái, trở lại ngồi trong cỗ kiệu, không nói nữa.

Thu được mệnh lệnh, mọi người đứng dậy, nhưng mà trải qua một phen ầm ĩ này, ánh mắt bọn họ xem Mộc Thủy Vân đã có chút không giống, không ngừng oán thầm, cô gái này thật sự kiếm pháp cao siêu sao? Hay Kính vương cố ý nói như vậy là âm thầm nhắc nhở mọi người, cô gái này là ứng cử viên hắn chọn lựa, không thể làm càn quá mức, ai, tâm ý quân vương khó có thể suy đoán, Kính vương này, vậy thì càng thêm khó.

Khi Dương Vạn Lý ra hiệu, một nam tử đi tới trước đài, đem thiếp mời triển khai, dõng dạc hô to: "Trận đầu xuất chiến, Nam Minh Phái và Vị Viêm Tông, luận võ chính thức bắt đầu!"

Tiếng nói vừa dứt, đại biểu hai phái lập tức thả người bay lên võ đài, triển khai trận đầu giao chiến!

Cả hai đều từng chiêu từng thức đánh ra kiếm pháp mà hai kiếm phái lấy làm kiêu ngạo nhất, hai người đang đánh nhau nhưng cũng không khỏi nhìn cẩm bào nữ tử, trong lòng một mảnh thất lạc, chiều nay có Kính Vương tọa trấn, cô gái kia tất nhiên là nội định thắng chủ, bọn họ coi như kiếm pháp cao siêu, cũng chắc chắn sẽ không có ngày nổi danh, nếu hành động quá đáng, cũng sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho môn phái của mình. Cho dù không chiếm được Phục Ma Phổ cũng phải biểu diễn một chút kiếm kỹ mạnh nhất của bản thân, cho thiên hạ kiếm môn nhìn, kiếm pháp của bọn họ cũng không phải là khoa chân múa tay.

Mộc Thủy Vân quan sát hai phe, kiếm thức, hướng đi, tự động đem những kiếm chiêu kia ghi nhớ hoặc loại bỏ, trong lòng suy nghĩ rằng đây không phải ăn trộm, mà là thông suốt bọn họ diễn luyện. Kích thích tiềm lực nghiên cứu đối với kiếm đạo dưới đáy lòng, Vạn Lý Sơn Trang làm đương đại đệ nhất kiếm đạo thế gia, mời tới kiếm khách đều là đại lục kiếm sĩ, nghiên cứu trình độ kiếm đạo của bọn họ, ngược lại có chút cảm giác lấy đá tự tạp chân mình.

Nam tử áo đen xách một cái ghế đi tới, đem cái ghế đặt ở bên cạnh Mộc Thủy Vân, ngữ khí mang theo áy náy: "Cô nương, lúc nãy đắc tội, mong ngài thứ lỗi, mời ngồi."

Mộc Thủy Vân thấy thế, không lưu ý lắm, cười nói: "Ngươi cũng là giữ gìn hoàng gia tôn nghiêm mà thôi, cũng không có gì."

Nam tử cung kính, thật sự không dám làm càn , chắp tay nói: "Cô nương, tâm địa lấy đức báo oán, điều này làm ta càng thêm xấu hổ. Vương gia đối với ngài có thể nói là khai thiên tích địa, ta cũng trợn mắt ngoác mồm a. Biết được cô nương kiếm pháp cao siêu, chúng ta may mắn mở mang kiến thức một chút. Tại hạ Sơn Hà, không biết tục danh của cô nương ..."

"Mộc Thủy Vân." Mộc Thủy Vân hơi động, rõ ràng là Kính vương muốn biết tên của nàng, nhưng không hỏi ngay mặt, mà là phái thuộc hạ tới xin lỗi đồng thời hỏi tới họ tên, vừa không có hạ thấp thân phận vương giả, lại hóa giải ma sát giữa thuộc hạ và nàng, đúng là hữu tâm.

Thấy nam tử trở lại phục mệnh, Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ nở nụ cười, Hoa Ngưng nói nhỏ: "Thủy Vân, danh tự này thật là dễ nghe. Khí chất mát mẻ như nước, tính cách mờ ảo như mây."

"Nước thì thế nào, cũng không sánh bằng lạnh như ngươi." Mộc Thủy Vân nổi lên tâm tư trêu đùa, một bên đem ánh mắt chuyển tới hai người trên võ đài, một bên lơ đãng nói: "Chúng ta gặp nhau hai lần, nhưng ta còn chưa biết tên của ngươi."

"Ta tên Hoa Ngưng, là đệ tử Thiên Huyền Môn đời thứ năm." Hoa Ngưng biểu hiện tuy rằng lành lạnh, nhưng âm thanh rất mềm mại.

Chẳng biết vì sao, Giang Nam trong thanh âm của nàng, nghe ra một loại cảm giác khác, một loại vận ý rất đặc biệt rất dị dạng, nhưng hắn nghĩ hoài cũng không nghĩ ra, cuối cùng cười nói: "Thủy Vân, ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử Thiên Huyền Môn không? Lúc chúng ta mới quen biết, ngươi không phải nói ngươi không môn không phái sao?"

"Ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu sao?" Mộc Thủy Vân lắc đầu nở nụ cười, không có giải thích, tiếp tục nhìn tình cảnh trên đài.

Mặt trời lặn dần, lúc này đã là cuộc tỷ thí thứ năm.

Giang Nam chuyển mắt, dưới cái nhìn của Hoa Ngưng, triệt để nghĩ thông suốt, cười khổ: "Ta thật sự quá ngốc, đệ tử Thiên Huyền Môn có thể nào không biết họ tên nhau, xin tha thứ thời gian phản xạ quá dài của ta."

"Xác thực rất dài." Khuôn mặt Hoa Ngưng lành lạnh, âm thanh cũng rất lạnh lùng.

Điều này không khỏi làm Giang Nam sản sinh ảo giác, lúc nãy tiếng nói tràn ngập nhu ý kia đúng là từ cổ họng nàng phát ra sao? Hắn lần nữa phát hiện, chỉ có khi hướng về Thủy Vân thì nàng mới nói chuyện nhẹ nhàng, ai, đây chính là nam nữ chênh lệch a.

Trong kiệu, dáng người Diệp Cổ vẫn lười nhác, ngón tay thon dài nâng một chén rượu không biết từ đâu xuất hiện, hương tửu trong chén từng tia từng sợi tràn ra, bồng bềnh ở trong không khí, tiếu ý hệt như men say nồng đậm: "Mộc Thủy Vân. Nước thanh thuần, mây trắng nõn. Quả thật có một phen vận ý đặc biệt."

Mặt trời ngã về Tây, ánh nắng rạng chiều dần tắt hẳn, buổi tối cuối cùng cũng đến.

Vạn Lý Sơn Trang, bốn phía dấy lên đèn lồng, soi sáng toàn bộ võ đài, giống như ban ngày, hồng vận nhàn nhạt nhưng tràn ngập hào quang dị dạng.

Dương Vạn Lý ôm ngực tĩnh tọa, kế tiếp chính là Thanh Mộc Phái và Thiên Huyền Môn, mà trận tranh đấu này đối với Thiên Huyền Môn, vốn thắng chắc, dư quang lưu ý Thanh Mộc Tử tinh thần không tốt bên trái, trong lòng hừ lạnh, lần này hắn triệt để im miệng đi, muốn náo động, tiền đề là đừng đắc tội người.

Thanh Yên tự nhiên cũng chú ý Thanh Mộc Tử, bên môi nổi lên một độ cong, tầm mắt lần thứ hai hướng về Hoa Ngưng, độ cong hơi cứng ngắc lại giống như biết được một bí mật, tâm tình lập tức ảm đạm.

Giờ khắc này Hoa Ngưng nào lo lắng ánh mắt bắn phá của sư phụ, nàng phát hiện Mộc Thủy Vân có một ma lực đặc biệt, rõ ràng là cảm giác rất nhạt, nhưng khoả tâm bằng phẳng lâu năm của nàng lại gợn sóng lăn tăn, cái gì cũng không muốn làm mà chỉ muốn lẳng lặng nhìn nàng, quan sát nàng, cảm thụ nàng.

"Hoa Ngưng, ngươi thật sự đến luận võ?" Mộc Thủy Vân đột nhiên hỏi, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm trên võ đài, hai nam tử kia kiếm thuật tương đương, phỏng chừng là cầm hoà.

Hoa Ngưng bị nàng hỏi bất ngờ, không quan tâm mạt dập dờn ở bên trong, tiếp tục hoạ đường viền gò má nàng: "Tự nhiên là đến luận võ."

"Vậy thì vì sao ngươi cứ liên tục nhìn chằm chằm ta, trên mặt ta có hoa sao?" Mộc Thủy Vân xoay mắt một cái, nhìn thẳng vào nàng.

Tầm mắt hai người tụ hợp, trong nháy mắt đó, Hoa Ngưng đột nhiên đỏ mặt, khí tức lạnh lẽo cũng không che lấp được tâm tình chân thực, nàng giả bộ bình tĩnh, đem tầm mắt chuyển tới trên võ đài, ép buộc bản thân tĩnh tâm lại, nhưng vì sao mặt vẫn nóng đây? Tim đập hình như cũng nhanh hơn rất nhiều so với thường ngày.

Coi như nàng cật lực ẩn giấu, cũng rất khó nén bên tai hồng hào, Mộc Thủy Vân xem không hiểu, nàng không phải nam, sao Hoa Ngưng đỏ mặt a, lại nói, tướng mạo nàng cũng không nam tính hóa a, nữ nhân nhìn chằm chằm nữ nhân rồi đỏ mặt, đây tuyệt đối không khoa học!

"Ai, đây chính là nam nữ chênh lệch." Giang Nam chẳng biết vì sao, liền muốn thở dài.

"Ngươi lại làm sao nữa?" Mộc Thủy Vân quả thật bị hai người bọn họ làm cho hồ đồ rồi, từng tên từng yên đều cổ quái như vậy, bầu không khí cũng giống như có gì đó không đúng.

Giang Nam lắc đầu nói: "Không có gì, mau nhìn, trận thứ năm kết thúc."

Tâm tư hơi đổi, nam tử trước đài lên tiếng tuyên bố: "Trận thứ năm, hoà. Kế tiếp, Thanh Mộc Phái và Thiên Huyền Môn."

"Hoa Ngưng, cố lên." Mộc Thủy Vân cùng Giang Nam đồng thời vì nàng tiếp sức.

Hoa Ngưng theo bản năng không thèm chú ý Giang Nam, đối với Mộc Thủy Vân lại rất vui mừng, phi thân lên, tư thái thong dong đứng trên võ đài, trong tay một đoàn ánh vàng kéo dài, thân kiếm hiện ra một vệt sâm bạch ác liệt.

Nam tử áo xanh từ trong đám người bay lên, tư thái lẫm liệt rơi vào một góc khác của võ đài, tròng mắt như ẩn như hiện một tia ngoan lệ, chi tiết này lóe lên liền qua, căn bản không có ai phát hiện.

Tội nghiệp Giang ca ca ~